Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em điếc!

Thế giới mất đi thanh âm, đây là phản ứng đầu tiên khi em tỉnh lại!

Vẫn là mảnh sân hẻo lánh như xưa, vẫn là chiếc giếng khô cạn nước!

Kỳ thực sinh hoạt vẫn trôi qua như thế, thế giới không có thanh âm tựa hồ làm em quên đi rất nhiều chuyện, đã quên giấc mộng trước khi chết đó, đã quên giấc mộng xa vời năm xưa, đã quên em vẫn còn là một con người!

“Một, hai...” Lúc nào sẽ đến một vạn đóa?

Đã quen ngồi xuống trồng hoa tím, có lẽ lý do tồn tại duy nhất của em bây giờ là trồng đủ một vạn đóa!

Chỉ là dường như trời xanh không cho em cơ hội này!

Hắn tới!

Không có thị vệ, chỉ có một mình hắn!

Hắn gầy hơn, tiều tụy hơn nhiều!

Công chúa Mani bị nhị hoàng tử bắt đi!

Đây là điều hắn viết ra giấy cho em xem, thì ra nét chữ của hắn tuấn mỹ như vậy, cũng giống như chính hắn, khiến em không tự chủ được mà yêu thương!

"Nhị hoàng tử muốn ngươi đi cùng hắn!"

Em mỉm cười!

Arthur, hóa ra hắn vẫn là một người ngu ngốc như xưa !

Gật đầu, em đồng ý!

Một tháng, em nỗ lực hát ca, đánh đàn, thế nhưng em không nghe được!

Vẫn là nô tì từng cứu em khi ấy!

Nhìn hình dạng ngốc nghếch của hắn, thật không hiểu rõ vì sao nha đầu ngượng ngùng kia lại chịu gả cho, có lẽ đây gọi là phúc khí!

Một người yêu em cùng một người em yêu kết hợp, đây có phải kỳ tích hay không?

Khi hai người họ thành thân em đã tặng một khối ngọc bích, đó là một trong rất nhiều món lễ vật mà Arthur cho em, cũng là thứ duy nhất em giữ lại!

Một ngày trước khi rời đi, hắn lại đến!

“Ngươi đồng ý sao?”

"Đúng, không sao cả!”

Em trả lời, cho dù không thể nghe hắn nói gì, thế nhưng em biết hắn đang nói điều gì đó.

Ngươi có muốn gì không?

Tối nay ngươi có thể đến đây?

Hắn không trả lời, bút mực dừng ở không trung, chậm chạp không viết!

Em mỉm cười!

Vẫn là ngày ấy, trước khi hắn đến, em đưa cho nô tì ngốc nghếch một bức tranh, một phong thư, một nguyện vọng mà trời xanh vẫn còn chưa đáp ứng!

Em lại nhìn trời một lần, ánh trăng tròn đến gọi người si ngốc!

Hôm nay là Trung thu!

Lẳng lặng nhìn cả bàn thức ăn, hai chung rượu nhạt.

Hôm nay hắn có đến không?

Đáp án em biết, hắn cũng biết!

Không biết vì sao, tay em run rẩy, rượu vẩy ra ngoài, thức ăn chưa đến bát thì đã rơi xuống đất!

“Pete, kỳ thực là ta vẫn yêu ngươi!”

“Ta biết chứ!”

“Ngươi đừng trách ta!”

“Ta, không trách....không trách đâu !”…

Thức ăn lạnh rồi, rượu cũng lạnh, ánh trăng tan mất, tất cả vẫn như khi xưa đến đây, một cái giếng cạn, một thân cây, một bóng người, duy nhất thành đôi chỉ là hai vườn hoa sắc tím!

Vegas, xin cho em được gọi tên hắn, em biết em không xứng! Thế nhưng em bảo đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối cùng em gọi hắn như vậy.

Xin lỗi, Vegas, em đem đến khó chịu cho hắn, để người hắn yêu gặp nguy hiểm.

Cảm ơn, Vegas, hắn cho em một cơ hội để em có thể nỗ lực vì hắn.

Vegas, em tự nhủ nếu còn kiếp sau, em sẽ không yêu hắn nữa, vì kiếp này em đã yêu đến tổn thương, yêu đến đau nhức, yêu đến chết rồi!

Hôm sau, em rời đi, chỉ là lần này đi từ cửa sau.

Tướng quân lại một lần nữa cho em chấn động.

Lần đầu tiên là hắn mua em, em cứ ngỡ rằng hắn yêu em.

Lần thứ hai hắn đưa em cho người khác, hóa ra hắn không hề yêu em!

Đây là lần thứ ba.

Thì ra em chưa từng vào phủ Theerapanyakul, thì ra cho đến bây giờ em chỉ ở trong một căn nhà nhỏ cạnh phủ mà thôi.

Khó trách gian nhà nhỏ này chưa bao giờ có người hầu đi qua, khó trách em chưa từng nhìn thấy thân ảnh của hắn, khó trách hắn cho em ở lâu như vậy mà không đuổi em đi!

Em mỉm cười!

Thì ra em vốn chưa từng vàoTheerapanyakul .

Xe ngựa xóc nảy, mấy năm qua lần đầu tiên rời khỏi mảnh sân nhỏ nhoi ấy, lần đầu tiên nhìn người đi trên đường, lần đầu tiên nhìn thấy cây cỏ trong rừng!

Em bị đưa vào một ngôi nhà  nhỏ vắng vẻ, ta biết bên trong là nhị hoàng tử yêu em!

Thấy hắn, em mỉm cười!

Hắn cũng cười!

“Pete “

Hắn gọi em, tuy rằng em nghe không được, thế nhưng em nhìn được!

Em không biết Arthur giấu  công chúa Mani ở nơi nào, chỉ là mỗi ngày em đều vì Arthur mà thổi tiêu!

Em thích nhìn nụ cười của Arthur, song, từ mặt hắn em chỉ thấy đau thương!

“Ngươi có yêu ta không?”

Em không trả lời.

“Ta hiểu rõ ngươi mà!”

Hắn cầm lấy chiếc bút run trong tay em, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của em!

Đây là lần đầu tiên em hưng phấn khi lên giường, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi Arthur, vuốt ve da thịt hắn.

Chỉ là em không nghe được lời yêu của hắn thôi.

Nếu có kiếp sau, Arthur, em nguyện ý là một cành cây, một đóa hoa, thậm chí một con chó, bên cạnh hắn!
******

Vách núi cao bao nhiêu?

Em nghĩ rơi xuống rồi chắc chắn sẽ chết!

Binh sĩ trước mắt có bao nhiêu?

Em nghĩ hai người nhất định sẽ bị bắt!

Đúng vậy, em lại một lần nữa nói chỗ ẩn thân của Arthur cho nam nhân trước mắt này.

Em lại phản bội người nam nhân yêu em!

Em biết, Arthur biết rõ là em nói ra!

Em không biết hắn cùng Arthur ôm em đang nói gì, bởi vì em điếc!

Em chỉ biết là Arthur yên lặng nhìn em!

Em cũng nhìn Arthur, nhìn bản thân em trong mắt hắn!

“Ta sẽ chết cùng ngươi!”

Em không biết thanh âm của em lớn hay nhỏ, em chỉ biết là Arthur mỉm cười, kiêu ngạo, điên cuồng, càn quấy trở về gương mặt hắn!

Em vẫn không biết bọn họ nói gì.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay em.

Em biết hai người sẽ bay, sẽ bay rất xa ~

Em thấy nước mắt của người đó, em có thể  cầu đó là vì em mà rơi hay không?

Kỳ thực có hay không cũng không quan trọng nữa, bởi vì em sẽ vĩnh viễn rời đi!

Hai người thực sự bay, trái tim đánh mất kia dường như đã trở về, về lại trong lòng em ~

Trái tim em đánh rơi lâu ngày ấy.

Đã trở về.

Cười!

Em nở một nụ cười!

---------------------------------------

Hế luuuuu mn
Vậy là phần 1 của «《𝙑𝙀𝙂𝘼𝙎𝙋𝙀𝙏𝙀》» Em Không Sao đã hoàn thành rồi. Mọi người thấy cái kết sao nè. Cmt cho tui biết nhá.

Chúng ta đã đi được nửa chặng đường rồi. Phần 2 tiếp theo là theo góc độ của Vegas. Vegas có thật sự yêu Pete không, hay từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng Pete. Hãy cùng chờ đón haa

Thứ gia mai keooo😻✌️

01/10/2022(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro