Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ký ức của Vegas…*

Chomphu trong ký ức không thể thiếu đi nụ cười của em. Bên cạnh hồ nước vàng ươm, trong hương thơm hoa cỏ, em luôn luôn mỉm cười với tôi, cảm giác gần trong gang tấc, dẫu thế nào cũng có thể chạm đến.

Phảng phất tất cả vẫn như ngày hôm qua, nhưng là ngày hôm qua đã xa xôi vô tận.

Em rốt cuộc đã không còn chơi được bản “Moonlight.”

Lúc đó, em luôn đi theo bên cạnh tôi. Tôi cô đơn, một mình, quay người lại sẽ thấy nụ cười ấm áp của em. Em thích dùng giọng nói trầm ấm để gọi tên của tôi.

“Vegas… Vegas… Vegas…”

Tôi mặc dù không có phản ứng, nhưng vẫn không cự tuyệt, tôi yêu mến cách em gọi tôi. Điều này khiến tôi cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, điều này khiến tôi cảm thấy có người vẫn đang âm thầm ở bên tôi.

Về sau, không biết bắt đầu từ đâu, tôi đã chậm rãi tiếp nhận em rồi.

Em nói cha mẹ em mất sớm, giờ chỉ còn ông bà anh hỏi tôi có muốn sống cùng em ấy hay không.

Đó là tôi mười năm trước, lần đầu tiên cảm nhận được một buổi chiều tươi nắng.

Tôi ngồi cạnh em, học xong bài “Moonlight”, em nắm tay tôi cùng trở về “nhà.”

Đó là một ngôi nhà rất đơn sơ nhưng cũng rất ấm áp, bốn người chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau.

Tôi sẽ ngồi lặng lẽ bên cạnh nghe em đánh đàn, em sẽ rót một ly sữa ấm cho tôi vào mỗi bữa ăn. Chỉ là những chuyện vô cùng đơn giản như vậy, lại khiến tôi cảm thấy rất thỏa mãn, rất hài lòng…

Thời gian nghèo khó như vậy lại rất hạnh phúc. Tôi thường hỏi em, nếu có tiền em ấy sẽ làm gì.

Em sẽ cười một cái rồi nói, đầu tiên là mua một toà nhà xinh đẹp, lại mua một cây đàn dương cầm sang quý, sau đó chúng tôi sống trong ngôi nhà ấy, mãi cho đến già…

Giấc mộng ấy, từ đó về sau tôi chưa từng quên lãng…

Giấc mộng ấy, kiếp này tôi cuối cùng không cách nào thực hiện được…

Khi tôi tròn mười tám tuổi, người ba, người đã ruồng bỏ tôi suốt mấy năm trời bỗng nhiên xuất hiện, không ai ngờ bà tôi lại là một ông trùm mafia , lại còn là gia tộc Theerapanyakul, một gia tộc có tiếng ở Thái Lan. Ông ta nói, ông ta cần tôi, cần tôi quay về giúp ông ta lật đổ chính gia. Đương nhiên tôi không đồng ý, nhưng ông ta biết được điểm yếu của tôi. Đúng. Pete. Ông ta lấy Pete đe doạ tôi, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài đồng ý ông ta. Dù sao, sau này tôi sẽ lên nắm quyền thứ gia, sẽ cho Pete cuộc sống êm đềm mà em ấy muốn. Khi rời đi tôi chỉ kịp nói với em ấy một câu tạm biệt.

Thời gian mười năm trôi nhanh như nước chảy, tôi lớn lên ở thứ gia, chắc do sống cùng ông ta- ba tôi nên tính cách của tôi trở lên có phần kì quái. Đem việc hành hạ người khác làm thú vui. Và tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về em.

Mùa hè năm ấy, tôi gặp lại em. Em khác xưa rất nhiều, cao gần bằng tôi, cả gương mắt không còn nét non nớt xưa kia. Nhưng tôi biết, tính cách của em không thay đổi, vẫn yêu tôi.

....

Tôi nhớ trước khi rời đi hỏi em. “ Tôi sẽ mua cho em chiếc đàn dương cầm sang quý nhất trên cả thế giới này, được không"

Em vẫn lẳng lặng nắm chặt tay, khẽ gật đầu.

Có thể lúc đó, em rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả bây giờ…

Pete, vì cái gì… Chúng ta không thể trở về được đây…

---------------------------------------------
Dumaaa, style chúng ta cần lói chiện

Nhìn zề

Trả mấy cái dây cho anh Dáo đi, sao lại trần trụi thế này, em síc nhắm🙈

Ngài Wichapas cta oánh nhau đêᕙ⁠(⁠☉⁠ਊ⁠☉⁠)⁠ᕗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro