mưa rào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




hôm nay trời đỗ cơn mưa rào.


tôi ngồi ở bàn học ngay cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía căn nhà có hàng cây hướng dương vàng rực đối diện.



bây giờ là ba giờ rồi. có lẽ em sắp về. hôm nay em có tiết chiều nên chắc sẽ về muộn hơn thường ngày.



lơ đãng, tầm mắt đặt vào khoảng hư không vô định. tâm tư tôi lạc đến nơi nào. bỗng bên tai vang lên tiếng tí tách khe khẽ của những giọt mưa.


tôi vô thức đưa tay ra hứng mấy giọt nước đang thi nhau rơi xuống ngoài cửa sổ. khi cảm giác ẩm ướt, mát lạnh đang dần lan ra từ nơi đầu những ngón tay thì tôi mới chợt bừng tỉnh. mưa rồi. em có mang theo ô không nhỉ ? hay lại đội mưa chạy về như mọi khi, để rồi đổ bệnh khiến cho lòng tôi lo lắng khôn nguôi.




vu vơ nghĩ ngợi vài điều về em. em lúc nào cũng vậy. cũng chiếm lấy toàn bộ tâm trí tôi. đâu đâu trong đầu, trong tim tôi cũng chỉ có em mà thôi.



tôi lia mắt đến vũng nước đang dần hình thành dưới mặt đường. ngắm nhìn bâng quơ thứ gì đó một chút trong lúc đợi em. đó không phải là một quyết định tồi đâu nhỉ ?



những giọt nước rơi xuống chạm vào mặt đường nhựa gồ ghề, vỡ tan thành từng giọt li ti, dần biến mất vào làn mưa mờ ảo . tôi thẩn thờ nhìn vũng nước mưa ấy. rồi bỗng vũng nước bị ai đó dẫm phải, nước văng tung toé cả lên.




ủng vàng. em về rồi!




áo mưa của em cũng là một màu vàng chói đồng bộ với đôi ủng kia. xinh nhỉ ? em trông như chú gà bông nhỏ vậy. ai nhìn cùn muốn ôm ấp, cưng chiều em.



nhìn bóng lưng bé nhỏ kia lon ton từng bước, hồn nhiên nhảy chân sáo đến trước thềm nhà. rồi sau đó loay hoay, lục tìm chìa khoá và vào trong.



cuối cùng cục bông vàng ấy cũng vào nhà an toàn rồi. tôi yên tâm phần nào. cứ sợ với cái tính hay quên đó của em, em sẽ chẳng đem gì theo để che chắn mặc trời có trở mây đen kịt cả mấy ngày nay.




nắm chặt hộp sữa hôm nọ trong tay, tôi vẫn nhìn theo dù cho bóng em đã khuất lấp sau cánh cửa kia từ lúc nào. tôi nào nỡ uống hộp sữa ấy chứ. lúc em dúi nó vào tay tôi và bối rối chạy đi. thật không thể tưởng tượng nỗi tim tôi đã rung động đến cỡ nào khi thấy được tầng mây hồng vương trên gò má em, cùng những đốm tàn nhan đáng yêu trải dài từ má qua sóng mũi và đến cả đuôi mắt biết cười ấy, chúng đang lấp lánh như những vì tinh tú. cả một dải ngân hà ẩn hiện sau mái tóc vàng mềm mượt dài quá mắt của em.



em quá xinh đẹp. khiến cho lòng tôi xao xuyến không thôi.






" em " trong tôi giống như cơn mưa rào mùa hạ này vậy.






em bất ngờ xuất hiện, tắm mát cho tâm hồn khô cằn, tẻ nhạt này của tôi. và để lại trong tôi là những dư vị còn sót lại sau cơn mưa, dịu mát và khó quên đến lạ thường.

/ 21.06.02 /

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro