Chap 2: #𝚍𝚎𝚏𝚒𝚗𝚎 𝙱𝙴𝙶𝙸𝙽 (

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng?" Đáng ngạc nhiên, anh không chống lại nó.

"Em biết anh ở đây để chỉ dạy chúng em và em thực sự đã học được rất nhiều điều, nhưng" Doãn Hạo Vũ sau đó rạng rỡ khi nghe thấy âm thanh tán thành của anh, nhe răng. "Anh có muốn đi chơi với bọn em hôm nay không?"

"Hôm nay?"

Cậu khẽ gật đầu. Hai người kia chắc hẳn đang đợi cậu ở ngoài cửa, đoán trước được câu trả lời của giáo viên. Daniel không thể hiểu được tình hình cũng như không thể giải quyết được. Anh không có ý định gắn mình với họ, vì sợ rằng anh sẽ gắn mình quá nhiều vào thời gian họ rời Trái đất, và hãy để họ đi. Tuy nhiên, ý tôi là khi nhìn vào mắt học sinh của anh - làm sao anh ấy có thể từ chối?

May mắn thay, đó là đêm thứ sáu, và Daniel vừa nhắn tin cho Oscar. Oscar trả lời bằng hình ảnh anh ấy chu môi, nói rằng Daniel đang thay thế anh ấy. Anh gửi một biểu tượng cảm xúc bằng ngón tay giữa.

Trò chuyện về nghề nghiệp, các vì sao, hành tinh, ước mơ của họ; Daniel đã tự tin vào điểm này.Cột lại trói lại. Đối với một người quá thận trọng với những người mà anh tin tưởng và gắn bó - điều mà anh cố gắng hết sức để không làm, với Oscar là một ngoại lệ - anh thích ba học trò của mình, giờ là những người bạn phi hành gia của anh ấy.Nghe cũng hợp lý mà. Anh giữ sự chuyên nghiệp của mình khi họ ở trong lớp, nhưng sự nhiệt tình vẫn hiện hữu. Anh không thể hạnh phúc hơn, nhưng có thể là một chút u sầu mỗi khi cả ba bước ra khỏi cửa, trừ đi một ngày khác trong thời gian đếm ngược của họ.

Daniel không có ý định đưa Doãn Hạo Vũ về với anh trên đường trở về căn hộ của anh đến Oscar. Không có gì quá to tát. Người bạn thân nhất của anh cực kỳ bảo vệ quá mức và hiếm khi để anh ra khỏi tầm tay của mình sau khi những người say xỉn bắt đầu đổ ra đường vào ban đêm, vì vậy vẻ mặt của anh khi nhìn thấy Hạo Vũ đứng cạnh mình khi Oscar mở cửa không phải là dễ chịu nhất. Daniel đã lớn lên đủ để nhận ra. Đôi mắt nhỏ của Oscar giận dữ, nhuốm màu lo lắng, chủ yếu là nhìn Daniel chứ không phải người đàn ông trắng trẻo (và đẹp trai) trong bộ đồng phục. Oscar không thể làm quen với bất kỳ học sinh nào của Daniel, vì nghĩ rằng cậu chỉ là một học sinh trung học đơn thuần; và anh ấy là một người đàn ông của lời nói - tất cả những suy nghĩ của anh ấy đều được nói ra, thực sự.

"Nghe này nhóc," Oscar đập mạnh tay vào bắp tay của Doãn Hạo Vũ, hơi nhíu mày về độ cứng cáp của nó. Daniel lườm anh.

"Uh - người bạn thân nhất của tôi và tôi chưa nói về công việc kinh doanh sugar baby của cậu ấy, và biết cậu ấy, hmmmm ....sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy vào-"

"Woah, cái gì ?!" Daniel mở to mắt trước nhận xét của Oscar khi Hạo Vũ cố kìm nén lại. "Bọn anh-Bọn anh không làm điều đó. Cậu ấy là một trong những phi hành gia mà tôi đã dạy! " Daniel ngấu nghiến dữ dội, ném một cú vào xương sườn của Oscar.

"Okay! Xin lỗi... "Oscar bĩu môi. Xoa xoa khu vực bị Daniel đánh, anh nhìn Hạo Vũ từ đầu đến chân. Cậu trông bình tĩnh và thu hút một cách đáng ngạc nhiên mặc dù cố nhịn cười vào một khoảnh khắc cực kỳ xấu hổ và không đúng lúc khiến khuôn mặt của Daniel trông như một quả ớt đỏ.

"Cậu nhìn cũng đẹp trai lắm, nhóc."

"Uh,cảm ơn?"

"Đừng tự ái với Oscar, anh ấy hơn tuổi em nhưng tâm hồn thì cũng bằng tuổi nhau thôi."

Daniel bước qua Oscar qua cánh cửa rồi biến mất khỏi tầm mắt. Doãn Hạo Vũ ít nhất sẽ đưa tay ra để nói lời tạm biệt hoặc nghe câu nói "cảm ơn vì đã đưa anh về nhà" của Daniel nhưng lại rút lui. Sau đó cậu quay lại người đàn ông trước mặt mình. Có lẽ hơi thất vọng.

"Làm thế nào mà Danielie của tôi lại có một học sinh bằng tuổi hắn nhỉ?" Oscar dựa vào khung cửa và khoanh tay.

"Danielie của anh?" Doãn Hạo Vũ lặp lại. Oscar nhìn cậu một cách bối rối. "Àh - đúng, tất nhiên rồi. Em xin lỗi, em không biết. "

"Không biết cái gì ?" Oscar hoàn toàn không biết cậu đang ám chỉ điều gì.

"Goodnight." Và rồi cậu bỏ đi.

--------------------------------------------

Đó là tháng thứ năm trong số sáu tháng. Daniel thoải mái diện áo len oversized và quần short cực ngắn vào một buổi chiều thứ bảy. Oscar không có nhà vào cuối tuần. Anh ngồi trên chiếc ghế dài trên chiếc điện thoại của mình, đọc những thứ về các nhà thiên văn học và các vì sao của họ, những thông tin linh tinh về việc đặt tên, tất cả những thứ đó. Daniel cho rằng anh là nhà thiên văn học duy nhất từng chịu nhiều áp lực như vậy đối với một ngôi sao đơn giản. Anh biết cách đặt tên cho một cái tên, và anh đã thấy những người sáng lập đã nghĩ ra nó như thế nào; bắt nguồn từ tiếng Latinh, sử dụng tên riêng của họ, rất phức tạp trong ý nghĩa của nó. Vì đây là ngôi sao đầu tiên anh sáng lập nên một ý nghĩa quý giá chỉ cần có để thỏa mãn một trái tim yếu mềm như Daniel's (ngay cả chính anh cũng đã thừa nhận điều đó). Đó là vấn đề: điều gì có ý nghĩa lớn đối với anh, đến mức anh muốn cống hiến một ngôi sao như vậy cho nó?

"Mẹ mình? Có lẽ... "Daniel nghịch móng tay trên màn hình. Điện thoại của anh đột nhiên réo.

Oscar

Eat out tomorrow?

/ngày mai đi ăn không? /


Daniel


Yup, your treat.
/yup, anh mời./

Pie đi xuống từ phía trên quầy bếp sau đó bắt đầu meo meo ở cửa trước. Daniel, người vẫn đang say sưa lật xem nội dung trong điện thoại, vô thức chú ý đến vị khách bất ngờ trong khi vẫn đang mặc bộ trang phục không mấy kín đáo.

Anh cuối cùng cũng nhìn lên từ điện thoại trong khi người trước mặt anh nhìn thấp hơn tầm mắt một chút. Daniel vẫn chưa nhận ra hình ảnh của mình trước mặt, một khi anh nhận ra, Daniel kéo áo len của mình xuống với hy vọng che đi phần đùi lộ ra của mình. Anh vẫn luôn trong tầm nhìn để giữ sự tôn trọng của mình.

"Uh - wh - em... làm gì... ở đây?"

"Em? Well, em.., " Doãn Hạo Vũ không mặc bộ đồng phục trông buồn cười mà cậu phải mặc, thay vào đó là một chiếc áo polo có thiết kế một con mèo trên đó và chiếc quần jean đen rách. Lúc này cậu trông thật phong cách. Mặt khác, Daniel không thể xuất hiện như vậy được. "Em đến để nói lời xin lỗi."

Đôi mắt của Doãn Hạo Vũ vẫn không nhìn vào mắt anh và dường như đang rất say mê với bất cứ thứ gì bên dưới.

Daniel cáu kỉnh, "Tôi sẽ rất cảm kích nếu em ngừng nhìn vào chân tôi." Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng ngước nhìn anh một cách đầy ẩn ý. Anh tiếp tục, "Em đến quá đột ngột nên tôi không có thời gian để thay đồ."

"Ồ!" Hạo Vũ đưa tay lên miệng và phủ nhận, "Em thực sự đang nhìn con mèo tam thể của anh."

"Ồ." Pie ngồi ngay bên chân Daniel. Anh ấy đã không cử động cơ. Hạo Vũ hắng giọng xoa gáy, "Nhưng dù sao, em thực sự xin lỗi về ngày hôm qua. Em cá là bạn trai của anh thực sự ghét em... "

"Chờ đã, cái gì? Bạn trai của tôi?" Daniel hỏi.

"Anh chàng có đôi mắt mà đậm đậm...?"

"Ý em là Oscar?" Daniel khịt mũi nghi ngờ. "Chính xác thì tại sao anh ta lại ghét em?"

Hạo Vũ bật dậy vì xấu hổ khi nhắc lại quan điểm của mình. Gần như là một tiếng rên rỉ. "Bởi vì em đã đưa anh về nhà, và chỉ người yêu của anh mới có thể làm điều đó, và em trông thực sự ngu ngốc trước mặt anh ấy-"

"Doãn Hạo Vũ! " Daniel tức giận. Hạo Vũ có thể nhận ra là do giọng điệu đột ngột thay đổi và cậu không lạ lẫm gì ngay cả khi ở bên ngoài lớp học. Cậu là người ồn ào nhất trong cả ba người nên việc nhận một lời mắng mỏ cũng không có gì lạ.

"Em không chỉ đến căn hộ của tôi giả sử các mối quan hệ của tôi sau đó xin lỗi vì đã" can thiệp "vào nó. Em biết tôi có một cuộc sống riêng tư, phải không? "

"Vâng thưa ngài." Hạo Vũ cúi sâu, đặt tay lên đùi, gần như đụng đầu Daniel từ độ cao của cậu. Daniel đảo mắt sau đó đập vào một bên đầu của mình để kiếm một tiếng rên rỉ từ cậu.

"Đừng có thưa ngài. Nghe rất kỳ lạ khi chúng ta không ở trong lớp. "









🌟🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro