Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ muốn biết cả Weibo luôn sao?

Phác Đường Minh líu lưỡi. Anh ta cảm thấy Phác Thái Anh rất lợi hại, rồi nhớ lại người bạn ngồi cùng bàn nhắc đến người họ Phác thích nói chuyện là ám chỉ Phác Thái Anh sao?

Phác Thái Anh thu chân lại, nghiêng nghiêng người về phía anh: “Có cho hay không?”

Vừa rồi Phác Trí Mân có biểu cảm ngơ ngác thật sự rất đáng yêu, thật muốn ôm anh vào lòng mà cưng nựng, đáng tiếc là không thể manh động được.

Có lẽ bởi vì hiện tại thời tiết hơi nóng, nên Phác Trí Mân mở vài nút áo phía trên.

Gần một nửa xương quai xanh của anh lộ ra như ẩn như hiện, còn có lồng ngực cứng rắn khiến cho cô có suy nghĩ muốn cởi áo anh ra xem thử.

Mê người đến hết thuốc chữa, Phác Thái Anh liếm liếm khóe môi.

Thật sự mỗi ngày anh đều cám dỗ cô bằng cái vẻ đẹp mắt như vậy.

Có lẽ động tác của cô quá rõ ràng, cho nên Phác Trí Mân lui về phía sau một bước nhỏ, căng thẳng nửa ngày mới mở miệng nói: “Không có…. Có We….Weibo."

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm anh đầy hứng thú.

Sau khi nói xong câu đó, hai tai Phác Trí Mân lập tức đỏ lên.

Mặc dù tính thêm lần này nữa là lần thứ hai, nhưng mỗi lần cô thăm dò, thì mỗi biến hóa của anh đều bị cô bắt được.

Thật sự là đáng yêu muốn chết.

“Cậu có cho hay không?” Phác Thái Anh truy hỏi đến cùng, lại lầm bầm: “Không cho cũng không sao.”

Phác Trí Mân vô tình liếc nhìn cô, vẫn thấy bộ dáng tự tin của cô, khóe mắt anh giật giật.

Lộc Dã ở phía sau không chịu nổi cười lên thành tiếng: “Chao ôi học sinh giỏi, cậu không muốn về nhà sớm sao, cho lẹ đi rồi còn về.”

Phác Đường Minh cũng phụ họa theo: “Đúng rồi, dù sao cho hay không cho thì cũng có gì quan trọng đâu.”

Hai người kẻ xướng người họa, Phác Trí Mân cố làm ra vẻ lạnh nhạt dùng tay đẩy gọng kính lên, cuối cùng nói: “Chờ…. Chờ một lát.”

Giọng nói của anh có chút rầu rĩ.

Phác Thái Anh không thèm để ý, thoải mái huýt sáo, to rõ sạch sẽ, miễn cưỡng dựa vào tường, có không ít nữ sinh đi qua bên này, đều chào hỏi với cô.

Phác Trí Mân quay đầu trở về phòng học, Lộc Dã nhanh nhảu đưa giấy bút cho anh.

Anh dừng lại một chút, sau đó viết xuống tờ giấy, rồi nhét thật nhanh vào trong tay Phác Thái Anh, mím môi, rồi miễn cưỡng nói: “Có thêm….. Thêm cũng không đồng…. Đồng ý.”

Phác Thái Anh bật cười: “Vậy thì từ lúc đầu cậu không nên cho tớ.”

Cô kẹp tờ giấy lại, cố ý hôn lên tờ giấy một cái.

Sắc mặt của Phác Trí Mân lập tức đỏ ửng lên sau khi thấy hành động của cô, anh bối rối quay đầu sang chỗ khác, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình, che giấu bằng cách lấy bài thi ra coi.

Lộc Dã bám trên cửa, bày ra gương mặt đáng ăn đòn: “Được người ta xem trọng thích nha. Tương lai có triển vọng lắm đó, học sinh giỏi lớp mình có chủ rồi đó.”

Phác Thái Anh cất tờ giấy vào trong túi áo, liếc nhẹ Lộc Dã một cái, thấp giọng nói: “Có chuyện cần nhờ cậu.”

“Nói thử xem.” Lộc Dã vui vẻ, “Có chuyện gì muốn tớ giúp, tớ không thể từ chối được!”

Phác Thái Anh ghé sát: “Không có gì, nhìn thấy ai khi dễ hay cười nhạo Phác Trí Mân, thì đưa hết tên cho tớ biết. Còn nữa, đừng để tớ nghe thấy người khác chọc cậu ấy là tên nói lắp.”

Lộc Dã ngẩn ra, bình thường anh ta tiếp xúc với Phác Thái Anh thì cảm thấy cô rất bá đạo, không bao giờ coi trọng hay để tâm đến ai, có lẽ Phác Trí Mân là người đầu tiên.

“Có ai không vừa ý gì với Phác Trí Mân thì cũng báo cho tớ biết. Nhất là Triệu Như Băng ở lớp cậu, đừng cho cô ta đến gần Phác Trí Mân.” Phác Thái Anh tiếp tục bổ sung.

“Được được.”

Nhắc tới Triệu Như Băng, Lộc Dã lập tức biết cô đang nghĩ gì, mặc dù không biết có nên nói ra không, nhưng Lộc Dã cũng cảm thấy nhân cách của Triệu Như Băng có vấn đề.

Phác Thái Anh gật đầu, xoay người đi về lớp 14.

Người mà cô xem trọng, sao có thể để người khác dây dưa vào được.

~

Phía ngoài cổng trường là tiếng hú hét bên tai không dứt.

Cao trung và khối nhất sơ trung được về nhà, nên bên ngoài đầy xe bán hàng rong, xếp hàng dài dọc theo đường cái, nhà nào có xe riêng đưa đón cũng phải chen lấn không ngừng.

Tô Khả Tây chảy nước miếng: “Tớ muốn ăn thịt nướng.”

Tâm tình Phác Thái Anh rất tốt, cô vung tay: “Mua!”

“Thích nhất cái loại nhà giàu như cậu, lên xe trước đi.” Tô Khả Tây cầm lấy tiền tung tăng chạy đến quầy bán hàng rong ở cách đó không xa.

Phác Thái Anh đứng tại chỗ cẩn thận nhìn vài lần, phát hiện xe nhà mình ở phía đối diện đường cái. Mẹ cô hạ cửa xe xuống vẫy tay với cô.

Cô cầm theo quả bóng rổ, chạy hai ba bước tới mở cửa xe, nhảy lên.

Tô Khả Tây trễ một bước, sau khi lên xe thì lập tức chào: “Cháu chào dì ạ.”

Tô Khả Tây và Phác Thái Anh là hàng xóm, cho nên Tưởng Thu Hoan cũng quen thuộc giống như mẹ của cô ta vậy, hơn nữa xe của nhà cô ta là của nhà nước, không thể tùy tiện lái đến được, cho nên Tô Khả Tây hay đi nhờ xe Phác Thái Anh về nhà.

Trong tay Tô Khả Tây là túi giấy đựng thịt nướng phát ra mùi thơm nức mũi, gồm những cây que đủ màu sắc lộ ra bên ngoài.

“Ăn thử cái này đi.” Tô Khả Tây cầm lấy một vỉ rau hẹ đưa tới, “Lần trước trên Weibo có bình chọn thịt nướng là món ăn đường phố ngon nhất. Tớ lại cực kỳ thích vị cay nồng của nó.”

Phác Thái Anh đưa tay ra nhận, ăn xong lại lấy thêm vỉ khác.

Thứ thịt nướng này ăn một lần là bị nghiện.

Tưởng Thu Hoan đột nhiên “A” lên một tiếng, cười nói: “Hai ngày nay ở bên nhà bà nội con bắt được không ít cua đồng. Tối hôm qua mới đưa tới nhà mình, còn tươi sống, tối nay nói dì Tôn làm cho con ăn, Tây Tây qua ăn chung cho vui.”

Hai mắt Phác Thái Anh sáng rực lên.

Nhà bà nội Phác Thái Anh ở nông thôn, là một gia đình nhà nông, ăn đồ ăn tự trồng, bên cạnh có một cái ao đầm, tất cả cua đều sống tự nhiên.

Cô lập tức nhớ lại bây giờ vừa đúng cuối tháng mười, nhất định thịt cua rất ngon.

Nghĩ đến vị ngọt mềm kia, Phác Thái Anh lập tức nuôt nước miếng. Dì Tô nấu ăn ngon có thể so với đầu bếp thượng hạng, đêm nay có lộc ăn.

Tô Khả Tây vội vàng nuốt miếng thịt nướng: “Cảm ơn dì ạ, tối nay cháu nhất định sẽ qua!”

Cua đồng ngon như vậy sao có thể bỏ qua được chứ.

~

Trên đoạn đường có rất nhiều người nhiều xe, Tưởng Thu Hoan nhích nửa ngày cũng mới di chuyển được chục mét, bà sốt ruột nhấn kèn không ngừng.

Đúng lúc ở bên kia đường có thùng rác, Phác Thái Anh uống nước xong thì hạ cửa kính xuống vứt đồ, sau đó lại nói với mẹ: “Mẹ, lát nữa cho bọn con xuống chỗ Tam Trung.”

“Buổi tối nhớ về sớm một chút, ở bên ngoài không an toàn.”

“Con biết rồi.”

Ở bên ngoài âm thanh rất ầm ĩ, Phác Thái Anh nhấn nút, cửa sổ xe từ từ nâng lên.

Đúng lúc này, có một người đi ngang qua.

Thấy bóng lưng quen thuộc, Phác Thái Anh vội vàng chuyển tay nhấn hạ cửa kính xe xuống, gọi to: “Phác Trí Mân !”

Tưởng Thu Hoan nhìn con gái kích động qua kính chiếu hậu, nhịn không được hỏi: “Phác Trí Mân là ai? Trông con vui quá vậy.”

Phác Thái Anh đảo mắt: “Chỉ là một con mọt sách thích học thôi mẹ.”

“Có sao đâu, thích học thì tốt mà, con nhìn lại con xem, cả ngày không thấy con động vào sách vở, nếu không nhờ thừa hưởng sự thông minh của mẹ, thì con nghĩ sao con có thành tích tốt được như vậy hả?”

“Mẹ lại ảo tưởng nữa rồi, con thông minh là do trời sinh.”

“Con nghĩ có con trâu này bay trên trời không?”

“…”

Đối với cuộc hội thoại của hai mẹ con Phác Thái Anh, thì Tô Khả Tây quyết định giữ yên lặng tiếp tục ăn thịt nướng.

Phác Trí Mân nghe thấy có người gọi mình, anh mờ mịt quay đầu lại, lập tức thấy Phác Thái Anh đang ngồi trong xe nhìn anh mỉm cười và nháy mắt với anh.

Anh do dự trong chốc lát, chần chừ rời đi.

Nhìn thấy anh lớn lối như vậy, cũng không đáp lại cô lời nào, cũng không có một chút đáng yêu nào giống như ở trong trường học, Phác Thái Anh đột nhiên sinh lòng trêu chọc anh: “Á, cậu bị rớt đồ kìa.”

Bước chân Phác Trí Mân dừng lại một chút.

Qua mấy giây, anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Tô Khả Tây trợn mắt: “Phác Thái Anh n, cậu chưa chán nữa hả?”

Phác Thái Anh nhìn cô cười: “Chán thế nào được, tan học đông người như vậy mà cũng gặp được cậu ấy nữa, lại còn đi ngang qua bên cạnh tớ, chẳng phải duyên phận thì là gì.”

“Giống như nước tiểu và phân hả?”

“Cút.”

Phác Thái Anh quay đầu tiếp tục kêu: “Con mọt sách, cậu bị rớt đồ thật nè.”

Giọng nói của cô cực kỳ nghiêm trọng.

Tô Khả Tây cười nhạo: “Cậu ấy còn không thèm quay đầu lại nhìn nữa, bà bị mất giá quá Phác Thái Anh ơi.”

Vừa dứt lời, thì cũng đúng lúc Phác Trí Mân quay đầu lại, anh đưa tay sờ soạng khắp người.

Khuôn mặt Tô Khả Tây lập tức trắng bệch, chưa gì đã bị mất mặt như vậy rồi.

Sao Phác Trí Mân lại có thể bất cẩn đến như vậy chứ?

“Bó tay.” Tô Khả Tây giơ thẳng hai tay lên trời, sau đó làm động tác cúi rạp người xuống: “Chắc mấy ngày nữa tớ phải gọi là thánh quá.”

Hai tuần trước cô mới trêu chọc Phác Thái Anh là hai người chắc không thành quá, nhưng sau khi thấy dấu hiệu ngày hôm nay thì rất có triển vọng, đoán chừng tương lai hai người đó sẽ gắn bó như keo dính không rời.

~

Sau khi sờ soạng khắp người vẫn không biết mình bị rớt đồ gì, Phác Trí Mân lập tức bất an: “Tớ…. Tớ rớt cái…. Cái gì vậy?”

Phác Thái Anh không nghĩ anh sẽ hỏi ngược lại, giật giật: “Cậu làm rớt tớ nè.”

Phác Trí Mân đứng tại chỗ ngu ngơ mấy giây, hít sâu vài hơi, bực bội quay đầu đi về phía trước, quyết định không thèm để ý đến Phác Thái Anh nữa.

Trong mắt Phác Thái Anh tràn đầy tia vui vẻ, sau khi thấy phản ứng nghiêm túc của anh càng khiến cô thích thú hơn.

Xe lại di chuyển về phía trước, cửa xe sau vừa vặn đi ngang tầm với Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân đi bộ có chút chậm rãi, không ý thức được việc bên cạnh có xe, không biết anh đang suy nghĩ gì, lại còn đứng lại.

Đây chính là cơ hội tốt nhất của Phác Thái Anh, cô bĩu bĩu môi, đứng lên để gần sát anh hơn.

Hai tay cô chống ở trên cửa kính xe, ghé sát vào tai anh nói một cách thì thầm: “Về nhà rồi cũng phải nhớ đến tớ đó nhé.”

Cô đột nhiên xuất hiện như vậy thật quá sức kinh người, ngoài dự đoán của Phác Trí Mân, anh giật mình cắn môi lui về phía sau một bước. Đáng tiếc đằng sau là hàng cây xanh ngăn cản động tác của anh.

Anh nhìn đi chỗ khác, nhưng ngoài miệng lại nói: “Cậu…. Cậu đứng như vậy không…. Không an toàn.”

Sau xe có tiếng còi. “Đi.” Tưởng Thu Hoan nhắc nhở.

Phác Thái Anh lùi vào trong xe, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Phác Trí Mân, nhìn đến mức sắc mặt anh có chút ửng đỏ.

Xe đi ngang qua Phác Trí Mân.

Ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá chiếu xuống trên người anh tỏa ra một vầng hào quang ấm áp.

Phác Thái Anh nhìn anh ngơ ngẩn một hồi.

Phác Trí Mân đã rơi lại ở phía sau xe, cô dựa lại vào ghế, hai mắt cong thành hai vầng trăng non, khóe miệng cô không ngừng được cong lên.

Tô Khả Tây ở bên cạnh chỉ biết khoanh tay ngồi nhìn.

Mặc dù đã đi được một đoạn, nhưng Phác Thái Anh vẫn còn có thể thấy được Phác Trí Mân đang đi bộ với khuôn mặt ửng đỏ.

Nghiêm túc mang một chút kiêu ngạo.

Phác Thái Anh che mặt.

Phác Trí Mân thật sự rất hấp dẫn đối với cô, tại sao trước khi về nhà lại có thể mê hoặc cô như vậy chứ, hay là anh muốn cô về nhà vẫn phải nhớ đến anh?

_____________________________

Dạo gần đây nhà mình có chuyện buồn nên mình không edit được khi nào mình có thời gian sẽ edit sau

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua

♡♡♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro