Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài việc bảo đảm bay an toàn, vững chãi thì còn phải lưu loát lựa chọn lấy một phương án để giải quyết. Đó là chuyện mà một người cơ trưởng nhất định phải làm được.

Kim Trân Ni vừa vào Bắc Hàng thì được nghe chuyện Phác Thái Anh đã vượt qua giông bão như thế nào. Lần đó, cả tổ bay đều được công ty khen ngợi. Cô biết, trong ngành phi công này Phác Thái Anh rất được kính nể. Vì để hiểu rõ được Phác Thái Anh hơn, cô đã âm thầm điều tra lý lịch của cô ấy.

Phác Thái Anh tốt nghiệp trường đại học Massey(1), đứng trong top ba của trường. Trong những người đang theo học ngành phi công lúc đó, Phác Thái Anh là sinh viên ưu tú nhất, các giáo viên theo dạy rất thích cô. Sau khi tốt nghiệp, trở về nước Phác Thái Anh tới làm việc ở Bắc Hàng. Phải bay từ năm tới tám năm mới có thể được thăng chức lên làm cơ trưởng, nhưng Phác Thái Anh chỉ mất ba năm. Thăng chức lên làm cơ trưởng xong đã bay được hơn bốn nghìn giờ, từ trước tới giờ không hề phạm sai lầm khi bay, có hai lần vượt qua giông bão cứu sống hàng trăm mạng sống của hành khách.

Cô chỉ bay ít hơn Phác Thái Anh hai trăm giờ. Nhưng thay vào đó, cô lại trẻ hơn cô ấy vài tuổi. Cái này đáng để tự hào. Huống chi, cô chưa hề phạm chút sai lầm nào cả.
Đứng bên cạnh Phác Thái Anh, mở miệng nói "Chỉ bảo". Kỹ năng bay của Kim Trân Ni và Phác Thái Anh cũng ngang bằng nhau, cô chắc chắn rằng Phác Thái Anh sẽ không thấy cô phạm lỗi nào.

Mí mắt Phác Thái Anh hơi nhướng lên, trên mặt hiện lên sự không kiên nhẫn khi bị quấy rầy giấc ngủ. Cô nói: "Ngoài việc bảo đảm bay an toàn, vững chãi thì còn phải lưu loát lựa chọn lấy một phương án để giải quyết. Đó là chuyện mà một người cơ trưởng nhất định phải làm được. Nhưng mà có làm được hay không cũng phải có hiểu biết chuyên môn trong ngành. Ở đây chẳng cần mấy thứ lòe mắt thiên hạ, không được phép khoe khoang."

Kim Trân Ni cau mày, cô không nghĩ đến Phác Thái Anh sẽ nói như thế.

Phác Thái Anh lại nói tiếp: "Cô đến cho ý kiến trước mặt tôi thì không cần phải che giấu. Tôi sẽ không coi cô là đối thủ đâu."

Phác Thái Anh quá thẳng thắn, Kim Trân Ni tạm thời còn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp.
"Bởi vì cô, không có đủ tư cách để trở thành đối thủ của tôi." Phác Thái Anh nở nụ cười, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Thật sao?" Cuối cùng Kim Trân Ni cũng đã lên tiếng. Lúc cô bay ở Edinburgh ai cũng ngưỡng mộ, không có ai bay tốt hơn cô cả.

Phác Thái Anh hạ chân mày, quay đầu, nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Tôi phải tiếp tục đi ngủ rồi. Cơ trưởng Kim nếu như có thể gọi tôi dậy nửa tiếng trước khi đến Cairo, vậy thì càng tốt."

Kim Trân Ni liếc mắt nhìn Phác Thái Anh đang nhắm mắt lại, quay người đi về phía buồng lái.

Phác Thái Anh thở dài, cho dù cô có ngủ lại lần nữa, thì vẫn không thể tiếp tục giấc mơ vừa rồi. Giấc mơ lúc nãy thật đến mức khiến cô tim run mặt đỏ, tuyệt không thể tả.

*

Kim Trân Ni trở lại buồng lái, máy bay đang ở chế độ lái tự động.

"Không có vấn đề gì sao?" Cô ngồi xuống ghế lái, cài dây an toàn, nghiêng đầu hỏi cơ phó.

Cơ phó gật đầu: "Không có gì."

Kim Trân Ni hỏi thế nhưng vẫn kiểm tra lại máy móc.

"Cơ trưởng Kim, cô có thể nghỉ ngơi một lúc." Cơ phó nói.

"Hồi nữa tôi sẽ nghỉ." Kim Trân Ni nhìn bản đồ, cười nói: "Chúng ta sẽ đến không phận của Jordan nhanh thôi."

"Đúng vậy, chúng ta sẽ đến đó nhanh thôi. Vì cơ trưởng Kim đã xin bay thẳng, nên sẽ tiết kiệm được nửa tiếng." Cơ phó lại tiếp tục gật đầu.

Một lát sau, Kim Trân Ni đứng dậy nói cô sẽ đi nghỉ ngơi.

"Chờ đã!" Cơ phó một đột nhiên lên tiếng.

"Sao vậy?" Kim Trân Ni nhìn về phía cơ phó.

"Trục trặc động cơ rồi!" Cơ phó hai cũng nhìn thấy, cũng lên tiếng cùng lúc với cơ phó một.

Kim Trân Ni vội xoay người lại, nhìn về phía động cơ bên phải. Trên máy chuyển sang màu đỏ, biểu thị rằng một động cơ đã ngừng hoạt động. Cô nhanh chóng ngồi xuống ghế lái, đồng thời nói: "Theo dõi kĩ các động cơ khác."

Máy bay vẫn tiếp tục lộ trình. Kim Trân Ni vội liên lạc với đài không lưu, tự mình theo dõi trong chốc lát, máy bay vẫn bay trong tình trạng tốt đẹp. Cô cầm bộ đàm, bắt đầu cất tiếng: "Xin chào quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay chúng ta. Một động cơ hiện giờ đã bị trục trặc, nhưng xin mọi người không cần phải lo lắng, máy bay này có tận bốn động cơ. Vì ba động cơ kia vẫn hoạt động tốt, nên chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục bay. Máy bay của chúng ta sẽ đến sân bay quốc tế Cairo sớm hơn ba mươi phút."

Phác Thái Anh bị âm thanh thông báo đánh thức, mở mắt. Bên trong khoang máy bay, các hành khách sau khi nghe xong đột nhiên ồn ào.

"Động cơ không hoạt động?"

"Vì sao động cơ lại không hoạt động cơ chứ?"

"Này, có thật sự sẽ không ảnh hưởng đến chuyến bay không thế?"

Tiếp viên trưởng Vương nghe được thông báo của cơ trưởng, lắp bắp kinh hãi, khẩn trương đi đến buồng lái, cô ấy muốn xem thử rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Vừa đi được vài bước, nhìn thấy cả ba người bên trong buồng lái vẻ mặt nghiêm nghị.

"Cơ trưởng Kim, một động cơ bị trục trặc ấy sẽ không sao chứ!"

Kim Trân Ni đáp lời: "không có việc gì đâu."

Tiếp viên Vương yên tâm.

Phác Thái Anh nhanh chóng cảnh giác. Nghĩ thầm, đừng có mà tiếp tục xảy ra trục trặc gì nữa.

Trong lúc này, trong buồng lái lại truyền đến một tiếng: "Hỏng bét rồi!"

Là giọng của cơ phó. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào màn hình: "Lại thêm một động cơ nữa bị mất đi hiệu lực."

Kim Trân Ni nhanh chóng liên lạc với đài không lưu, báo rằng máy bay có hai động cơ không hoạt động, nhân viên kiểm soát hỏi thăm tình hình máy bay. Kim Trân Ni nói: "Vẫn còn đang bay."

Sau khi nhận được câu trả lời, nhân viên kiểm soát nói: "Phiền mọi người để ý kĩ đến tình trạng máy bay, nếu như có vấn đề gì thì phải liên lạc với chúng tôi ngay lập tức."
Kim Trân Ni trả lời: "Rõ!"

Tiếp viên trưởng Vương không khỏi lo lắng, nhìn Kim Trân Ni: "Sẽ không còn động cơ nào xảy ra vấn đề nữa chứ?"

"Chắc là không." Kim Trân Ni nói. Sau đó lại tiếp tục bắt đầu thủ tục thông báo với hành khách: "Xin chào mọi người, tôi là cơ trưởng. Cho đến thời điểm hiện tại đã có hai động cơ bị trục trặc. Nhưng xin mọi người đừng lo lắng, máy bay vẫn sẽ tiếp tục chuyến hành trình."

Lúc này, Phác Thái Anh lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía buồng lái.

Vừa đúng lúc tiếp viên trưởng Vương đi ta, nhìn thấy cô, vội lên tiếng: "Cơ trưởng Thái."

Cô hỏi: "Cơ trưởng Kim vẫn sẽ tiếp tục lộ trình?"

Tiếp viên Vương gật đầu: "Đúng vậy."

Phác Thái Anh đi đến trước mặt cô ấy, sau đó lại bước qua, đi thẳng về phía buồng lái.

"Cơ trưởng..." Tiếp viên Vương vừa gọi được hai chữ, Phác Thái Anh đã bước vào bên trong buồng lái.

"Vẫn còn theo kế hoạch bay ban đầu sao?" Khi vào đến nơi, Phác Thái Anh đã lên tiếng hỏi.

Kim Trân Ni không ngờ rằng Phác Thái Anh sẽ vào. Cô quay đầu nhìn cô ấy, nói: "Đúng vậy, hai động cơ còn lại vẫn hoạt động bình thường. Vẫn ổn để bay đến Cairo, dù cho chỉ còn lại một động cơ thôi thì cũng đủ để máy bay hạ cánh tạm thời một cách an toàn..."

"Bây giờ không phải là lúc sử dụng kiến thức trong sách." Phác Thái Anh ngắt lời Kim Trân Ni.

Cô ta nhíu mày: "Cơ trưởng Thái có ý kiến gì sao?"

"Nhanh chóng chuẩn bị hạ cánh tạm thời." Phác Thái Anh nhìn lướt qua bản đồ trên màn hình, nhìn thấy sắp đến Jordan. Cô nói tiếp: "Chuẩn bị hạ cánh tạm thời xuống sân bay Queen Alia(2)."

Kim Trân Ni nói: "Tổng cộng có bốn động cơ, chỉ có hai cái không hoạt động mà thôi."

"Vậy cô muốn chờ đến khi cả bốn cái đều mất đi hiệu lực mới vừa lòng?"

"Sao tất cả có thể mất đi hiệu lực cùng một lúc được?"

"Cho dù không mất đi hiệu lực, tôi cũng đề nghị cô nên hạ cánh tạm thời xuống Jordan."

"Tôi là cơ trưởng, mọi chuyện đều đó tôi quyết định."

"Vậy thì mời cô quyết định."

Tiếp viên trưởng Vương lại quay trở lại, đứng trước cửa buồng lái. Cô và các cơ phó trong buồng lái đều nhìn Phác Thái Anh và Kim Trân Ni. Không biết rằng liệu cơ trưởng Kim có nghe những gì cơ trương Thái nói hay không.

Chú thích :

Massey University: Đại học Massey có ba cơ sở chính tại Palmerston North, Auckland và Wellington, New Zealand. Trường được quốc tế công nhận và liên tục được nằm trong top 1,2% các trường đại học hàng đầu trên toàn thế giới.
Đây là một trong những tổ chức hàng đầu trong đào tạo từ xa và giảng dạy linh hoạt, cho phép sinh viên toàn thế giới có được tấm bằng được quốc tế công nhận trong khi vẫn cân bằng được giữa công việc, gia đình và các trách nhiệm khác.
Sinh viên được khuyến khích tận dụng những hỗ trợ nghề nghiệp trong suốt thời gian học, bao gồm tất cả mọi thứ từ viết một bản CV nổi bật đến làm thế nào tạo ấn tượng tích cực trong một cuộc phỏng vấn. Trường cũng tự hào có mối quan hệ mật thiết với ngành, nhờ đó giúp sinh viên có nhiều cơ hội thực tập trong thời gian học tập.
Trường có nhiều phòng thí nghiệm khoa học và kỹ thuật trị giá hàng triệu đô la. Trường có thiết kế lâu đời nhất và là trường hàng không duy nhất ở bậc đại học trên cả nước. Bên cạnh đó, trường cũng có nhiều tiện nghi thể thao ấn tượng. Mỗi cơ sở của trường có một trung tâm thể dục thể thao hiện đại.
Có một loạt các dịch vụ hỗ trợ cho những sinh viên tìm kiếm sự giúp đỡ và tư vấn trong suốt thời gian học tập, bao gồm các trung tâm giữ trẻ, dịch vụ cho người khuyết tật, tư vấn khóa học, hỗ trợ cho sinh viên quốc tế và dịch vụ tư vấn có bảo mật thông tin.
Sinh viên có cơ hội tham gia vào cuộc sống bên ngoài lớp học bằng cách tham gia vào một trong rất nhiều câu lạc bộ và hội của trường. Ngoài ra còn có bảy hiệp hội sinh viên nhằm đảm bảo rằng tất cả các sinh viên có những trải nghiệm tốt nhất, đem đến cho sinh viên nhiều lời khuyên và hỗ trợ, nói lên các nhu cầu của sinh viên và sắp xếp các hoạt động xã hội trong suốt cả năm.Queen Alia Airport : sân bay lớn nhất của Jordan là nằm trong khu vực Zizya, 20 dặm Anh (32 km) về phía nam của Amman. Sân bay này có ba nhà ga: hai ga hành khách, một ga hàng. Nó là trung tâm nhà của hãng hàng không Royal Jordanian Airlines, hãng hàng không quốc gia của Jordan, sân bay cũng là một trung tâm lớn cho Jazeera Airways và Jordan Aviation. Sân bay đã được xây dựng vào năm 1983. Sân bay này được đặt tên theo hoàng hậu Alia, người vợ thứ ba của vua Hussein của Jordan, người đã chết trong một tai nạn máy bay trực thăng vào năm 1977.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro