Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cũng cần người hầu hạ nữa.

Tổng giám đốc Lâm của hãng hàng không Trường Cát vừa vào phòng, đã đột nhiên nhận được một của điện thoại, hỏi thăm chuyến bay 7526 từ Athen đến Bắc Thành còn vé hay không. Ông đích thân tự mình gọi đến bộ phận bán vé hỏi. Trưởng phòng bán vé nhanh chóng gọi các đại lý, rồi trả lời tổng giám đốc Lâm: "Đã hết vé."

Tổng giám đốc Lâm nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì tổ lái thì sao, ông nhanh chóng làm thủ tục nhanh lên. Bảo nhân viên trong đội bay chờ một chút."

"Phác Thái Anh? Là vị cơ trưởng Thái của Bắc Hàng à?" Trưởng phòng bán vé nghe tổng giám đốc Lâm nói, vội nói cấp dưới báo cho người đội bay biết xong, vẫn không khỏi kinh ngạc: "Cô ấy không phải là nhân viên của chúng ta đâu đó!"

"Đừng hỏi nhiều như vậy, ông cứ làm theo lời tôi nói là được! Tốc độ nhanh một chút! Máy bay chỉ còn có hai mươi phút nữa là cất cánh rồi!"

"Đã thêm vào tổ bay rồi, bảo chuyến bay chờ tí đi."

Tổng giám đốc Lâm nói: "Bên trên yêu cầu không được hoãn chuyến bay. Nhanh lên!"

Giao việc cho trưởng phòng vé xong, ông lại gọi cho bộ phận kiểm soát, bảo bọn họ nói với máy bay mở cửa thêm hai mươi phút nữa mới được đóng.

Phác Trí Mẫn khi nghe sân bay thông báo, quay đầu nói với Kim Nam Tuấn: "Còn khách."

"Còn khách sao?" Kim Nam Tuấn không khỏi ngạc nhiên: "Ai vậy?"

Trịnh Hạo Thạc ngồi phía sau nghiêng đầu nhìn lên trước, cũng ngạc nhiên nói: "Còn có khách muốn lên máy bay sao? Nhưng lúc nãy, tiếp viên trưởng có đến thông báo là trong khoang đã đầy hết rồi mà!"

Phác Trí Mẫn nói: "Thêm vào tổ bay."

Kim Nam Tuấn hơi ngẩn người ra suy nghĩ, nếu bây giờ Trường Cát muốn thêm người vào danh sách, thì chỉ có thể là ngôi sao nào đó, hay những người trong bộ phận, hay có lẽ là những người có chức vụ cao hoặc cũng có thể là người trong quân đội, có chức lớn như các thiếu tướng này nọ, còn có thể là công sứ, đại sứ trong bộ phận ngoại giao chẳng hạn. Cậu ta lại nghĩ tiếp, có thể là các cán bộ, được bên đơn vị ủy thác qua nước ngoài làm, bên đó yêu cầu đưa người qua để hợp trợ, gặp khách. Thật sự không biết vị khách kia là loại người gì. Nhưng vấn đề là, nếu muốn thêm khách thì chuyến bay phải còn dư chỗ kìa, chứ bình thường thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó, lại còn được ngồi ở khoang hạng nhất nữa.

"Cơ trưởng Phác, nếu là khách thôi, thì tại sao lại được thêm vào ngồi trong buồng lái, chỗ ngồi chật hẹp như thế?" Kim Nam Tuấn vẫn không khỏi cảm thấy quái lạ. Bởi vì tổ bay, có nghĩa là chỉ có những người có thể lái máy bay, không cần phải mua vé, thường thì những người được thêm vào tổ bay sẽ là phi công của công ty, nhân viên kiểm soát hoặc giám sát viên, chứ ai đời lại cho khách vào tổ bay?

"Đúng đó, nói ra cũng lạ thật." Trịnh Hạo Thạc nói theo: "Trước khi khách lên, chúng ta đã kiểm tra máy bay cẩn thận chưa? Kể cả trong khoang có vết nứt hay không đều phải kiểm tra, nếu có thì phải đổi máy bay liền."

"Cơ trưởng Phác, đến cùng vị khách này là ai?" Kim Nam Tuấn hỏi lại lần nữa.

Vẻ mặt Phác Trí Mẫn vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng hoài nghi, trả lời: "Tôi cũng không biết."

"Vậy hồi nữa chúng ta phải làm thế nào đây?" Triệu Huân hỏi. Trước khi hành khách lên máy bay, nhân viên phải cẩn thận kiểm tra.

"Vẫn như mọi ngày." Phác Trí Mẫn nói.

Kim Nam Tuấn hỏi: "Chúng ta không cần phải thông báo cho hành khách à?"

Phác Trí Mẫn nói: "Chỉ thị của cấp trên, lái thật tốt. Phải giữ bí mật cho hành khách, không để người khác biết, ngoại trừ tiếp viên trưởng. Phải mở cửa khoang chờ đợi."

"Tôi càng lúc càng muốn biết vị khách này là ai rồi đấy!" Kim Nam Tuấn nói.

Trịnh Hạo Thạc gật đầu phụ họa.

*

Trên máy bay, Phác Trí Mẫn nhận được thông báo phải đợi khoảng 20 phút nữa mới được đóng cửa máy bay lại, Phác Thái Anh nhanh chóng lái xe đi tới sân bay. Đồng thời, cô nhận được điện thoại, nói: "Nhóc con, không còn chỗ ngồi nữa, cháu không nên ngồi vào chuyến bay đó, chờ chuyến khác đi. Cầm giấy chứng nhận trực tiếp đi tới sân bay Trường Cát."

Chờ chuyến khác? Đây chẳng phải là sẽ đi phía sau Phác Trí Mẫn sao? Tuy chỗ ngồi thì không tốt lắm nhưng thế này cũng rất tốt! Toàn bộ quá trình cô đều theo dõi được Phác Trí Mẫn. Phác Thái Anh hài lòng, cười híp mắt lại: "Cảm ơn ông nội ạ."

"Để ngồi vào vị trí này thì nói với ông, nhóc con, cháu đang định làm gì?"

"Ông không cần lo đâu ạ. Qua thời gian ngắn nữa cháu sẽ tới thăm ông. Cháu cúp trước, tạm biệt, ông nội yêu quý!"

Phác Thái Anh nói chuyện điện thoại xong thì nhìn chằm chằm đường xá. Từ tòa nhà Bắc Hàng đi tới sân bay, nếu như không xảy ra chuyện gì thì chỉ tốn 15 phút. Sau đó cầm giấy chứng nhận, đi qua cửa kiểm tra an ninh, đăng ký, tổng cộng chỉ mất có 5 phút. Hoàn toàn kịp giờ. Tuy có thể để máy bay chờ một chút nhưng cô không thể để tất cả hành khách chờ một mình cô được. Thế nên không thể làm chậm thời gian cất cánh, chỉ là để cho hành khách lên hết trước khi đội bay đi lên và đóng cửa khoang. Cứ đóng cửa như thời gian bình thường là được rồi. Vì vậy cô đang không kịp thời gian chạy tới đó. Đặc quyền cô muốn chỉ là tiếp tục làm thủ tục trong khoảng 20 phút đó rồi lên trước khi đóng cửa, có được một chỗ ngồi thôi. Những đãi ngộ khác, cô không muốn.

"Sư phụ, làm ơn nhanh hơn một chút, gấp lắm rồi." Phác Thái Anh nói với tài xế taxi.

"Được ngay."

Xe taxi hoà vào dòng xe, mười sáu phút sau, đến sân bay.

Còn bốn phút chạy đến cửa khoang! Phác Thái Anh tranh thủ trả tiền, vội vàng xuống xe. Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên, cô vừa chạy vừa nhận.

"Cô Phác, cho hỏi cô có cần thông báo cho máy bay hoãn cất cánh không?"

"Không cần, tôi đã đến sân bay rồi!"

"Vậy chúng tôi sẽ đem giấy tờ đến của hành khách, đợi cô ở đó."

"Được, cảm ơn!"

Phác Thái Anh vừa chạy, vừa thở hồng hộc.

*

Bên trong buồng lái của máy bay Trường Cát, Phác Trí Mẫn vẫn liên tục theo dõi đồng hồ.

"Chỉ còn một phút, sao hành khách vẫn còn chưa đến?" Kim Nam Tuấn nói.

Trịnh Hạo Thạc cũng cảm thấy kỳ lạ: "Hoãn thêm hai mươi phút! Cơ trưởng Phác, nếu trong vòng hai mươi phút nữa vị khách ấy không lên máy bay, chúng ta có phải đóng cửa khoang không?"

Phác Trí Mẫn nói: "Phải."

"Này....đóng cửa khoang sẽ không sao đó chứ?" Kim Nam Tuấn có chút lo âu nói.

Phác Trí Mẫn trả lời: "Sân bay thông báo chúng ta chờ hai mươi phút, nên chúng ta sẽ không đợi thêm."

Tiếp viên trưởng cũng đang bực mình vì phải chờ đợi.

Ba người trong buồng lái đều nhìn chằm chằm vào thời gian.

"Cơ trưởng Phác, đã đến giờ!" Kim Nam Tuấn kêu lên một tiếng.

Phác Trí Mẫn nhìn đồng hồ, anh quả quyết nói: "Đóng cửa khoang."

Tiếp viên trưởng đứng trước cửa khoang không khỏi lo lắng. Nhưng trước khi cửa được sập lại một giây, Phác Thái Anh hồng hộc chạy đến.

"Cô....cô Phác?" Tiếp viên trưởng không khỏi tròn mắt. Người trong ngành, không ai không biết đến Phác Thái Anh. Thật sự không hề nghĩ đến cô ấy lại là hành khách đặc biệt.

Tay Phác Thái Anh cầm giấy tờ được cấp, đi thẳng vào buồng lái.

"Cô Phác, cô có cần tôi dẫn đường không?" Tiếp viên trưởng phản ứng rất nhanh, vội vã đi theo sau lưng Phác Thái Anh.

Cô không quay đầu lại, phất tay: "Tự tôi đi được."

Hành khách đặc biệt lên tiếng, tiếp viên trưởng nghe thấy. Cô nàng chợt dừng bước, nhưng bóng lưng Phác Thái Anh đã đi xa.

Cô đi thẳng một đường đến bên ngoài buồng lái, đưa tay gõ cửa.

Cửa vừa mở, ba ánh mắt bên trong lập tức rơi lên người Phác Thái Anh. Cả hai người, Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc không khỏi choáng váng. Ngoài ra Phác Trí Mẫn còn không thoát khỏi sự kinh ngạc hiếm thấy.

"Phác....Phác.....Phác..." Trịnh Hạo Thạc kinh ngạc đến mức không nói thành lời.

"Cơ trưởng Thái, sao lại là cô?" Kim Nam Tuấn cũng ngạc nhiên hỏi Phác Thái Anh.

Cô nở nụ cười nhìn hai người: "Là tôi." Sau đó, nhìn về phía Phác Trí Mẫn, anh cũng nhìn cô.

"Là em." Phác Thái Anh nói với Phác Trí mẫn hai từ.

*

Trong mắt Phác Trí Mẫn đầy sự kinh ngạc. Anh không nghĩ đến người mà công ty nói đến lại là cô. Sao đột nhiên cô lại đến, hơn nữa lại còn là hành khách đặc biệt. Thật sự là ngoài sức tưởng tượng.

Anh nhìn Phác Thái Anh hồi lâu mới hoàn hồn. Thấy cô cười, môi anh cũng theo đó cong lên, tóm lại vẫn ngạc nhiên, nhưng ngoài miệng lại lạnh lùng nói: "Ngồi xuống, chuẩn bị cất cánh."

"Được." Phác Thái Anh ngồi xuống ghế lái sau lưng Phác Trí Mẫn.

Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc vẫn không dời mắt khỏi cô, có vài phần cẩn trọng, không biết ở cùng một chỗ với cô sẽ như thế nào. Là chung buồng với hành khách đặc biệt, liệu có ổn khi Phác Thái Anh ở chung buồng lái không nhỉ?

Phác Thái Anh cười: "Cứ gọi tôi là cơ trưởng Thái."

Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc đồng thanh cười, nói: "Được, được."

Cô gật đầu, lại nhìn Phác Trí Mẫn, cười.

"Cài chặt dây an toàn." Phác Trí Mẫn nói xong liền quay đầu đi.

Phác Thái Anh cài chặt dây an toàn.

Cửa khoang đóng, Phác Trí mẫn cùng với nhân viên đối đáp trọng tải của máy bay, tiếp đó là số liệu, lại cùng với Kim Nam Tuấn cùng nhau kiểm tra bên trong máy bay.

Cuối cùng, Phác Thái Anh nghe cơ trưởng thông báo, nhìn Phác Trí Mẫn kéo cần lái.

Máy bay cất cánh đúng giờ, không trễ một phút.

Cô nhìn thấy mây trắng trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ buồng lái, tâm tình cũng buông lõng như áng mây trời, cuối cùng cũng đã được tự do tới lui.

Phác Trí Mẫn  cài chế độ lái tự động, nhưng bộ dáng vẫn cứ nhìn chăm chăm về phía trước, khi thì nhìn xung quanh trong buồng lái, vẫn không quay đầu nói chuyện với Phác Thái Anh.

Còn Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc thì vẫn luôn mồm.

"Chúng tôi đều không nghĩ đến người đó lại là cơ trưởng Thái cô, lại còn đoán mò tùm lum tùm la."

Cả hai người đều không hỏi lý do vì sao cô lại là khách đặc biệt, bởi vì những chuyện như thế hỏi ra không hay, mà cấp trên lại yêu cầu giữ bí mật, vì thế chắc hẳn nếu có hỏi thì Phác Thái Anh cũng sẽ không nói cho họ biết. Bọn họ chỉ có thể nói chuyện phiếm. Kim Nam Tuấn nói với cô, những kiến thức đã được chỉ dạy để lên cơ trưởng cũng không khác biệt gì lắm, nhất định sẽ qua được.

*

Phác Thái Anh ngồi sau lưng Phác Trí Mẫn ba, bốn tiếng, eo cũng đã có chút đau nhức. Cô duỗi lưng, nhìn lưng anh. Tuy là có bật chế độ lái tự động, anh vẫn ngồi nghiêm túc. Cô quay đầu liếc sang Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc, thấy bộ dạng hai người đang quan sát trên không. Chân cô lặng lẽ đưa về phía trước, đụng vào chỗ ngồi của Phác Trí Mẫn, nhẹ đá hai phát.

Anh nhìn đồng hồ, báo với Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc là anh đi nghỉ một chút, buồng lái giao lại cho bọn họ. Giao phó xong, Phác Trí Mẫn mở dây an toàn, ra khỏi buồng.

Phác Thái Anh cũng đứng lên, đi ra theo.

"Đây là thời gian nghỉ của anh, anh có phòng không?" Phác Thái Anh sau lưng Phác Trí Mẫn hỏi.

"Ừm."

"Phòng nghỉ cơ trưởng." Lúc đến trước cửa phòng, Phác Trí Mẫn quay đầu nói với Phác Thái Anh.

Cô hạ lông mày: "Vậy thì sao?"

"Không có gì."

"Hôm nay em là khách đặc biệt." Phác Thái Anh nói.

Nụ cười thản nhiên trong mắt Phác Trí Mẫn: "Này cô Phác, cô muốn chiếm luôn cả phòng cơ trưởng sao?"

"Tất nhiên."

"Vậy thì mời." Phác Trí Mẫn nói.

Phác Thái Anh nháy mắt: "Tôi cũng cần người hầu hạ nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro