Chương 4:Chiều chuộng hết mực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc về đã là nửa đêm, Yoongi lại bắt đầu buồn ngủ, trên đường về cứ ngáp dài ngáp ngắn. Jimin chớp mắt bình lặng nhìn cậu gật gù bên cửa kính xe. Ngoan ngoãn như vậy, biết điều như vậy mới không phiền phức, mới đúng là một món đồ chơi tốt. Đồ chơi tốt...

Đêm nay Jimin chỉ ôm cậu ngủ mà không làm gì khác, được một đêm an toàn, Yoongi thầm thở ra nhẹ nhõm yên tâm mà ngủ. Đến khi nghe được tiếng thở đều của người nhỏ hơn, Jimin mới ngồi dậy đến bàn làm việc gần đó, rót một ly rượu ngồi xuống nhìn về phía giường ngủ, đôi mắt đăm đăm bám chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra trong lớp chăn dày.

Min Yoongi ơi là Min Yoongi! Biết là vực sâu nhưng vẫn đâm đầu nhảy xuống, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tính toán đây? Hay chỉ chọn bừa một cách để duy trì cái công ty đó? Jimin bỗng nhiên cảm thấy không vui vì Yoongi chỉ xem hắn là một lựa chọn bất đắc dĩ. Nhưng từ đầu hắn đã dùng cách bất đắc dĩ như vậy để ngỏ ý giúp đỡ, nên bây giờ hoàn toàn không có quyền trách cứ cậu.

Giúp cậu trả được thù riêng rồi lấy cái công ty đó cũng không muộn, hắn muốn chơi vui một chút, sẵn tiện trả công cho Yoongi vì đã bán thân cho hắn. Hoan ái đổi lấy công ty, chẳng phải quá hời cho Yoongi rồi sao? Hoặc là nếu thời gian tới hắn vẫn vừa ý cậu, cứ để cậu bên cạnh mình cũng không sao, không có gì là không tốt cả, thêm nữa là vì hắn thích người ngoan ngoãn.

Đêm này Yoongi ngủ rất ngon, từ khi ba mất, đây là đêm đầu tiên cậu được ngủ an ổn một giấc dài. Sáng hôm sau thức dậy hắn đã đi làm mất. Hắn dặn cậu nghỉ ngơi hai ngày, vậy nên hôm nay tốt nhất đừng làm gì cả. Trời hôm nay quang đãng hơn mọi ngày, nắng sáng tràn vào ban công hắt lên giường ngủ, Yoongi cứ nằm ngây ra tại đó thật lâu, nghĩ ngợi những thứ vẩn vơ về tương lai, về quá khứ.

Sau này khi hai người không còn liên can gì đến nhau nữa, Park Jimin vẫn sẽ là Park Jimin, còn Min Yoongi vẫn sẽ là Min Yoongi. Ở thành phố không lớn không nhỏ này gặp lại nhau là điều không tránh khỏi, lúc đó hai người có lúng túng hay ngại ngùng không? Park Jimin hắn thì chắc là không rồi.

Mở cửa phòng ra ngoài, Yoongi giật mình vì gia nhân qua lại quét dọn như đi hội, phải hơn mười người từ lầu dưới đến lầu trên, từ trong hoa viên đến ngoài cổng. Riêng chỉ có phòng ngủ của cậu và hắn là không ai dọn dẹp. Phải rồi, phòng ngủ là nơi bất khả xâm phạm của hắn, chỉ duy nhất Min Yoongi được tự ý ra vào mà thôi.

"Chào cậu"

Những người làm cúi đầu tạo góc chín mươi độ chào Yoongi, cậu cũng chào lại lễ phép. Không cần đoán cũng biết là người Jimin gọi đến dọn nhà.

"Ừ...cho hỏi...một lát nữa mọi người có dọn dẹp phòng ngủ không ạ?"

"Thưa cậu ông chủ không cho phép chúng tôi vào đó."

Biết ngay mà, với tính tình từ trước đến giờ cục cằn khó ở của hắn thì đây là điều hiển nhiên.

"Vậy mọi người cho em mượn đồ dùng một chút ạ, em dọn ở trong, mọi người dọn bên ngoài."

Chần chừ đưa chổi lau cho cậu, sau khi cửa phòng đóng lại họ mới chụm lại xì xào to nhỏ:

"Không phải quý tử nhà Min sao? Tôi nghe nói là vậy mà? Còn biết dọn dẹp?"

"Cậu ta đi du học ở nước ngoài, ít nhiều gì mà không biết tự lập chứ?"

"Thanh niên trẻ tuổi nói chuyện lễ phép quá nhỉ? Thật ngoan ngoãn!"

"Thôi thôi làm đi, cho nhanh kịp lúc ông chủ về. Ông ấy điều chúng ta từ dinh thự nhà Park qua đây làm, nhiều người mà ít việc thì làm cho tốt, để không vừa ý ông ấy thì lại khổ!"

Mọi người tản ra tiếp tục công việc của mình, rất nhanh đến trưa đã xong. Yoongi vẫn đang hì hục lau dọn bên trong, nói chung là Jimin hắn ăn ở có nề nếp, không bụi bẩn gì, nhưng rộng quá đi mất! Đến chiều khi mọi người ra cổng đón hắn về, cậu không hay biết mà nhón người ra cửa sổ lau kính.

Xe lái vào trong sân, lái xe mở cửa, người đàn ông vừa hước xuống đã có hai hàng người cúi đầu đồng thanh chào:

"Chào ông chủ trở về."

Jimin nhìn quanh một lượt vẫn không thấy người hắn muốn thấy, khóe miệng thu lại nụ cười, nhíu mày thắc mắc. Cậu ta đâu? Cậu ta không ra đón mình? Hay vẫn đang còn ngủ? Lại ngủ?

Bực dọc ngước lên tầng hai, hắn nhíu mày nhìn cậu đang với tay lau cửa, nửa người trên đều vươn ra ngoài, nguy hiểm lắm có biết không?!

Jimin sải bước vào trong nhà đi thẳng lên lầu, cửa phòng không đóng, hắn đi đến bên cậu khoanh tay lặng yên, nhìn vòng eo thon nhỏ lấp ló sau lớp vải áo mỏng khi Yoongi nhướn người lên cao.

Một tay Jimin đưa ra đẩy nhẹ sau lưng Yoongi, cậu giật mình tuột tay nắm cửa chúi người xuống. Jimin ôm lấy eo cậu mạnh mẽ kéo vào trong, hai chân vẫn đang câu vào hông hắn, Yoongi vẫn còn hoảng sợ níu chặt lấy áo của hắn đến nhăn nheo. Hai mắt mở lớn nhìn người lớn hơn, miệng há ra hô hấp gấp gáp, tim đập như đánh trống.

Hắn ôm cậu xuống lầu, trong tay cậu vẫn còn cầm chiếc khăn lau kính. Giọng nói hắn trầm đặc nghiêm nghị đứng ở chân cầu thang gọi quản gia:

"Quản gia!"

"Vâng thưa ông chủ!"

"Tập hợp tất cả lại đây!"

Ba mươi giây, mười lăm người mặc đồng phục đứng xếp thành ba hàng ngay ngắn cúi đầu đợi lệnh.

"Ngẩng đầu lên."

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn hai người.

"Chuẩn bị một cái thang cao, sau này cửa bên ngoài tầng hai do các người lau"

"Vâng thưa ông chủ!"

Mọi người lại nhìn sang Yoongi, Jimin cũng nhìn cậu, trên tay cậu còn cầm khăn lau kính. Biểu cảm của hắn nói rõ một chữ: bẩn.

Yoongi nhìn Jimin, Jimin nhìn Yoongi, cậu nhìn xuống chiếc khăn, hiểu ý hắn liền lập tức thả nó xuống đất, lại nhìn lên Jimin. Hắn nhíu mày:

"Đừng làm bẩn đồ tôi!"

Miệng nói sợ bẩn, nhưng khi mọi người nhìn xuống tay hắn, rõ ràng là đang đang ôm eo cậu, cậu nhìn hắn rồi chỉ vào trên áo ý nói áo cậu cũng bẩn, hắn chậc lưỡi bỏ tay ra, bộ dạng đầy ghét bỏ. Sao mà tên này kỹ thế không biết!

Người làm cười không dám cười, nhịn không nhịn nổi chỉ biết cúi đầu Park nén, ông chủ tìm đâu ra một cậu trai đáng yêu như thế chứ!

Sau đó Yoongi liền bị hắn xách cổ quẳng vào phòng tắm, còn bản thân dùng phòng tắm khác rồi vào phòng riêng làm việc. Bảy giờ tối, Jimin gấp máy tính lại, mở cửa phòng ngủ gọi Yoongi:

"Ăn cơm"

Tay người lớn hơn vẫn giữ tay nắm cửa đợi người nhỏ hơn, Yoongi bước xuống giường xỏ dép, hai chân chạy bước nhỏ đuổi theo hắn, người đàn ông ngoái đầu nhìn lại phía sau, bờ môi vô thức mỉm cười dịu dàng. Có lẽ trong khoảnh khắc đó hắn cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Ăn uống thất thường suốt một tuần qua khiến Yoongi giảm khẩu phần ăn, ăn ít như mèo ngửi. Jimin nhìn cơm trong chén cậu rồi nhíu mày, hắn vẫn im lặng ăn xong bữa cơm của mình. Còn Yoongi khảy cơm trong bát cho có lệ rồi ngồi yên chờ hắn ăn xong.

Jimin lau miệng, kéo ghế Yoongi lại gần sát người mình rồi bắt đầu gắp thức ăn bỏ vào chén cậu, đến khi chén cơm đầy ắp thức ăn. Cậu nhìn chén cơm của mình mà thở dài ra, biết là không thể tranh cãi cùng người này nên đành cầm đũa lên ngoan ngoãn ăn hết. Jimin nghiêng đầu tựa cằm vào lòng bàn tay mình, đôi mắt dõi theo chiếc miệng nhỏ đang chúm chím nhai nhai, cơ mặt giãn ra hết sức hài lòng. Đợi đến khi Yoongi ăn cơm xong, Jimin lại múc thêm một bát cánh nhỏ đưa tới, vừa đẩy tay vừa nói:

"Sáng mai cùng tôi đến công ty của em, vừa công bố bản đi chúc, vừa ký hợp đồng hợp tác với tôi."

Yoongi nhìn hắn không chớp mắt, đợi đến nửa ngày nghiệm rõ câu nói hắn vừa nói xong mới gật gật đầu. Jimin tỏ vẻ không hài lòng:

"Trả lời, hai ngày nay ngoại trừ hôm đó em rên rỉ ra tôi còn chưa biết giọng nói của em ra sao nữa."

Yoongi bỗng nhiên dựng thẳng sống lưng, mang tai đỏ ửng lên cúi đầu trả lời:

"Vâng."

Hoàn thành bữa tối, hai người ra vườn đi dạo, nói thẳng ra là Yoongi phải đi theo Jimin, hắn ngồi lại xích đu vẫy tay, đợi người bước đến gần thì Jimin mới đột ngột nắm lấy eo nhỏ kéo người về đặt trên chân mình.

Yoongi ngại ngùng định đứng dậy lại bị Jimin kéo trở về lần nữa, hai cánh tay rắn rỏi đem thân người mảnh mai áp vào trong lòng, hít ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên mái tóc nhạt màu mềm mại.

"Min Yoongi?"

"Vâng!"

"Yoongi?"

"Vâng!"

"Suga?"

"Vâng!"

"Hahaha, thật ngoan!"

Hắn muốn chính là sự phục tùng của cậu, đem người hoàn toàn đặt dưới chân hắn. Khi vui vẻ sẽ nuông chiều cậu bất chấp, khi không vui...đem cậu ra trút giận vậy.

"Yoongi, em ngoan ngoãn, công ty của ba em mới có lợi. Hiểu không? Hửm?"

"....dạ vâng...."

Đêm xuống mang theo sương lạnh phủ lên chốn đô thị phồn hoa, trong vườn hoa của căn biệt thự nằm ở ngoại thành yên ả, chiếc xích đu lớn màu đen đung đưa nhè nhẹ ru Yoongi vào giấc ngủ say. Jimin cứ ôm người trong lòng như vậy, đến khi Yoongi không chịu nổi nữa mà ngủ quên mất trong lòng hắn, bóng người cao lớn mới chậm rãi đứng dậy, thả từng bước chân nhẹ nhàng ôm người về phòng, suốt cả quãng đường đi không hề làm người ngủ say thức giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro