7. Cúc Họa Mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện có nội dung ảnh

______________________________

Chiều thu, tôi lại lần nữa gặp lại em, chạng vạng lúc ấy đẹp đẽ như ngày ta xa nhau...

- Reo, tớ đã biết hết tất cả rồi! Cậu cũng đâu phải tên ngốc. Vì cớ gì mà lại không cho tớ biết? Vì cớ gì mà lại giấu tớ tất cả? Vì sao chọn bỏ tớ ở lại cùng những hiểu lầm?...

- Vì sao không nói cho tớ biết?

- Vì sao không nói cho tớ biết... Rằng cậu cũng yêu tớ? Reo ơi...

Dưới ánh nắng hoàng hôn của buổi chiều thu chín đỏ, bóng dáng Nagi đang đứng giữa cánh đồng cỏ xanh bát ngát.

Trước mặt cậu khi này... Không phải là em, chàng thiếu niên đẹp tựa hoa mùa xuân cùng với nụ cười ấm áp. Mà là tấm di ảnh em tươi cười rạng rỡ tựa nắng ban mai, cùng dòng tên em được khắc sâu trên bia mộ đá lạnh lẽo. Bên dưới nó còn có một dòng chữ được khắc đến rõ rõ ràng ràng:

Reo Mikage hưởng dương 23 tuổi.

Cả thế giới trong cậu lúc này dường như sụp đổ hoàn toàn, khuôn mặt một vẻ vô hồn không rõ tâm trạng đứng thất thần trước ngôi mộ em.

Khi này cậu như thế nào? Chính bản thân cậu cũng không biết nữa! Là một khoảng lặng, hoàn toàn trống rỗng và vô định. Đau buồn hay bi thương đều trở nên quá đỗi xa vời! Vượt xa ngoài tầm với...

Em đã thật sự rời xa cậu rồi...

Bóng dáng chàng thanh niên ở tại nơi chỉ toàn cỏ xanh và hoa trắng, một khoảng lặng lẽ chỉ có gió và mây. Ánh chiều dương nơi chân trời phía xa được vật nhỏ trên ngón tay của cậu phản chiếu lại mà sáng lên láp lánh. Đó là một chiếc nhẫn màu bạc, trông đơn giản nhưng rất đẹp, rất tinh tế... Trông thật giống chiếc nhẫn mà ba năm trước cậu thấy trên tay em. Chẳng phải với cô gái nào cả mà là chính cậu... Là nhẫn đính hôn của em và cậu...

. . .

Ánh đỏ lãng mạn của hoàng hôn dần phai nhạt, trở nên âm u và tiêu điều. Bầu trời mới khi nào còn mang hơi ấm của mùa thu mà bây giờ đã xuất hiện những áng mây sạm màu và những cơn gió chiều rét lạnh. Hình như sắp có mưa rồi...

Thế nhưng hai chân cậu lại nặng trĩu...

*Lách tách

Những hạt mưa tí tách rơi xuống rồi dần nặng hạt. Đổ xuống như trút nước, thấm đẫm cơ thể của người dưới cơn mưa. 

Nếu trời bất chợt đổ mưa, người đi đường không mang theo ô sẽ mắng mình xui rủi, người đang có tâm sự sẽ cảm thấy bản thân được an ủi, và... người chứng kiến một bi kịch sẽ cho rằng ông trời đang khóc thương...

Phía đằng xa, mẹ em ở bên dưới tán ô đứng lặng người, đưa mắt nhìn vào khung cảnh tang thương trước mặt, thoáng một vẻ buồn đau. Nước mắt lưng tròng rồi khẽ rơi xuống lăn dài trên đôi gò má. Bà lấy ra khăn tay khác với chiếc đã đưa cho Nagi ở tiệm cà phê, lau đi chúng. Nhẹ rũ mi xuống, lại khẽ thở dài sau đó bà quay lưng rời đi.

"Reo, con hãy ngủ thật ngon nhé".

. . .

Khi còn ở tiệm cà phê, sau khi đồng ý để cậu gặp em. Bà mới nói cho cậu biết là em đã không còn. Nói cả về căn bệnh đã cướp em đi.

Lúc ấy, bà chỉ thấy cậu im lặng, bần thần ngồi đó, tay càng siết càng chặt lấy tách cà phê nóng trong tay, bộ dạng ngẩn ngơ, vô hồn như mất trí. Chắc hẳn là do phải chịu đả kích quá mức nặng nề. Ấy thế mà lại khác hoàn toàn với bộ dạng khóc lóc thương tâm đầy thê thảm trong suy nghĩ của bà.

Đã từng nghe người ta nói đâu đó, rằng khi đã đau khổ đến cùng cực, hốc mắt sẽ lại khô khốc, nước mắt chẳng thể rơi. Dù cho muốn khóc đến đâu cũng không rơi lệ nổi! Vì nước mắt cũng là do chấn động cảm xúc. Nhưng mà khi tận cùng đau thương, thống khổ đến nỗi quên cả thế gian, làm sao còn biết đến cảm xúc gì? 

Đau khổ? Bi thương? Không có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả được...

- Hanahaki... có đau không ạ?

Cậu hỏi bà trong khi hai tay bị bỏng nhẹ đã đỏ tươi đầy máu, nhân viên quán đề nghị giúp cậu sử lý vết thương nhưng Nagi từ chối, cũng không để họ giúp gì khác ngoài dọn dẹp những mảnh gốm sứ và cà phê vương vãi trên mặt sàn.

Trước cảnh tượng ấy nhưng bà vẫn giữ được phong nhã, bình tĩnh đưa khăn tay cho cậu:

- Nếu cô nói là chỉ như kiến cắn, cháu cũng sẽ không tin.

-...

Im lặng một lúc bà mới lại trầm giọng trả lời:

- Cô kì thực không thể tìm được từ nào để diễn tả, cứ nói đơn giản là rất đau đi...

- Không phải cô nói có thể phẫu thuật sao?

- Thằng bé không muốn.

- Có thể ép...

- Cháu đánh giá thấp thằng bé rồi. Nếu cố ép, nó vẫn sẽ tìm cách để chết trước ngày phẫu thuật thôi...

- Vả lại, cô đã nói rồi... cuộc đời của thằng bé, nó tự quyết định! Cô sẽ không ép buộc...

Cậu lúc ấy chỉ biết im lặng, vì dù có nói gì cũng đều không có nghĩa lý.

"Cậu ấy ghét bị đau như thế.. làm sao mà chịu được?! Làm sao mà chịu được...".

Quẩn quanh trong đầu cậu chỉ có duy nhất một câu hỏi như thế, nhưng hình như cũng vô tình quên mất rằng... Chính cậu cũng làm gì thích cảm giác đau đớn này chút nào đâu?

Bỗng hai bên tai ong ong của cậu nghe được một âm giọng thật dịu dàng, tựa như làn gió xuân mà quẩn quanh tâm trí cậu:

- Nagi, cháu có yêu Reo không?

. . .

Phía bên này, Nagi hai chân đã vô lực khuỵu xuống quỳ trước nơi em an nghỉ dù cho trời vẫn chẳng ngừng cơn mưa.... Em đã không còn nữa vậy hãy để cơn mưa này thay em ôm lấy cậu vào lòng, dù cho cái ôm chẳng còn ấm áp. Sự giá lạnh của mùa thu qua những hạt mưa mà thấm đẫm cả cơ thể lẫn linh hồn của cậu... 

Người cậu yêu đi rồi, Nagi cũng không còn bận tâm thế gian này ra sao nữa... Nhưng, bất chợt cậu nhận ra. Nước mưa hôm nay sao mặn quá? Làm cay đôi mắt nâu cùng kết mạc đã đỏ của cậu thế này?!

Haha! Có kẻ ngốc mới không nhận ra là cậu đang khóc đấy! Khóc bi lụy trước phần mộ em.

Đây trái lại không phải do đau khổ, nhưng là vì điều gì thì cậu cũng chẳng biết nữa, chỉ đơn giản là muốn khóc thôi.

Ấy vậy mà lại chẳng phải gào khóc đến thương tâm, Nagi lại vẫn gương mặt chỉ có chút xúc cảm dao động, chỉ là nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, nhưng chưa kịp rơi đã liền bị mưa xối trôi đi mất.

Đây là lần thứ hai trong cuộc đời này cậu rơi lệ!

Lần thứ nhất là lúc hạnh phúc vô vàn khi được nâng lên trên tay chiếc cúp vinh quang, khi ước mơ của hai ta từ mộng tưởng trở thành hiện thực.

Và lần thứ hai là khi cậu rơi vào vực thẳm tuyệt vọng khi đứng trước ngôi mộ lạnh lẽo của người cậu thương...

- Tớ đã lớn như vậy rồi mà còn khóc, Reo đừng cười tớ nhé?

.
.
.

Cơn mưa nặng hạt lúc này đã ngừng rơi, nhưng gió thì vẫn ham chơi mà tiếp tục chạy quanh khắp cánh đồng cỏ, bầu trời cũng đã chỉ còn lại vài ánh sáng le lói sau khi hoàng hôn kết thúc. Nhưng thân ảnh cậu vẫn nguyên ở nơi ấy, cạnh bên mộ em mà chẳng lỡ rời đi.

Nagi cứ đứng thất thần giống như người mất hồn, mắt lại nhìn về khoảng trời rộng lớn phía trước. Bỗng nhiên ngẩn người.

Ngay điểm dừng của ánh mắt nâu có phần vẩn đục, có một ngôi sao nho nhỏ nhưng lại sáng lấp lánh, hết thảy nổi bật giữa nền trời.

Màn sương mờ phía trước con ngươi của Nagi giống như được ánh sao tinh tú kia gội rửa, vốn đã vẩn đục lại lần nữa sáng trong như ngọc.

Không nhớ rõ, nhưng hình như mới chỉ vài năm gần đây. Mỗi lần chàng thanh niên kia mệt mỏi đến nằm rạp trên nền cỏ hay vô tình đưa mắt nhìn lên bầu trời vào lúc nó tối tăm nhất hay khi nó chỉ còn le lói ánh chạng vạng. Đều sẽ thấy một điểm sáng nhỏ, lấp la lấp lánh, sáng rỡ như đèn trời.

- Reo? Đó có phải là cậu không?...

Như thế nào mà giống đến thế? Ánh sáng trên nền trời ấy, thế mà lại hệt như ánh sáng từng rực rỡ trong đôi mắt em. Đôi mắt của chàng thiếu niên mà cậu trân quý như bạch ngọc.

Có phải là em không? Vì sao luôn hiện hữu, luôn rõi theo cậu?

Nagi đưa tay lau đi nước mắt trên đôi gò má của mình. Khẽ đứng lên, mắt rời khỏi ánh sao sáng mà đối diện với bức di ảnh của em.

Cậu mỉm cười ấm áp trong khi quần áo và mái tóc ướt nhẹp khiến cơ thể cậu lạnh ngắt mà phát run. Dù cho đang cười nhưng lệ vẫn trào dâng nơi khóe mắt, không phải nức nở mà là thê lương...

- Hãy yên nghỉ nhé! Mối tình đầu của tớ.

- Reo ơi! Nếu như kiếp sau, tớ lại may mắn tìm được cậu thì chúng ta... chúng ta hãy cùng thực hiện lời hứa còn đang dang dở kia nhé? Sẽ ở bên nhau cho đến giây phút cuối cùng và...

Nói đến đây, nước mắt của Nagi đã lại lăn dài trên đôi gò má, trái tim nằm trong lồng ngực cũng nhói lên, đau đến quặn thắt.

Nhìn bức di ảnh của em bằng một ánh mắt sáng lấp lánh, môi khẽ hôn lên chiếc nhẫn trên tay, miệng lại nhẹ nhàng nở một nụ cười. Lần đầu tiên cậu, Nagi Seishiro cười rạng rỡ đến thế..

- Tớ nhất định yêu cậu cả một đời...

.
.
.

Hoàng hôn kết thúc sau chân núi, nhường lại bầu trời đêm cho vầng trăng thanh dịu dàng. Đêm trăng rằm tháng tám, mặt trăng vừa sáng lại vừa tròn, đẹp đẽ treo trên cao và rọi xuống thế gian tăm tối những ánh sáng trắng sen vàng mỹ lệ.

Tọa lạc trên cánh đồng cỏ xanh bạt ngàn rộng lớn, với lác đác những sắc trắng trong trẻo của cúc họa mi. Ngôi mộ của em được xây lên ở nơi có thể trông thấy vầng trăng thanh rõ nhất!

Reo em ơi, khi vẫn còn trên thế gian này em đã rất nóng lòng đợi chờ đến đêm trăng rằm nhỉ? Em hãy nói xem, cảnh trăng đêm nay có phải rất động lòng người không?


- HOÀN VĂN  -

. . .

Mặt trăng đêm nay, trông thật sáng.

Nhưng người ngắm trăng, đã đi đâu?

Kẻ si tình ấy? không còn nữa!

Thu mang em đi rồi, còn đâu...

________________________

Tình yêu tuổi mười bảy của đôi ta, trong sáng và đơn thuần như một câu chuyện cổ tích. Nhưng đáng buồn làm sao! Khi vô tình ta đã bỏ lỡ nhau.

Người ở trên đỉnh cao danh vọng, kẻ mãi mãi yên giấc ở tuổi 23.

Có phải tình chỉ đẹp khi còn đang dang dở?

________________

Em xa tôi khi lá phong đỏ rực.

Khi chẳng còn nắng vàng hay hoa rơi.

Em xa tôi khi hoàng hôn cuối trời.

Khi chạng vạng le lói trái tim tôi.

=====================

Ý nghĩa tiêu đề: Hoa cúc họa mi tượng trưng cho tình yêu thầm lặng, chân thành, giản dị, lặng lẽ dõi theo và mong cho người mình yêu được hạnh phúc mãi mãi.

07052023

Di ảnh toii tạo không nổi:(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro