1. Bồ Công Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện có nội dung ảnh

______________________

Mẩu truyện ngắn viết tặng cho Otp của mình!

Khi mặt trời đỏ rực đã nằm yên giấc cuối nơi chân trời sau màn khoe nắng hoàng hôn yểu điệu, đêm dài vô tận sẽ bao trùm lấy nhân gian. Mang theo hàn khí sắc lạnh, vừa cô đơn, lẻ loi lại càng thêm hiu quạnh.

Trong đêm ấy, cứ ngỡ nhìn chẳng rõ năm ngón, vậy mà từ một nơi nào đó ở trên cao, ánh sáng trắng thanh khiết có hơi mờ lại đủ sáng để chiếu rọi màn đêm đen, chiếu sáng cõi lòng người.

Ngọn đèn trời hết thảy hoa mỹ ấy chính là vầng trăng tròn vẫn luôn đẹp đẽ trên cao, dẫu có lẻ loi giữa bầu trời đêm tĩnh lặng vẫn sẽ tiếp tục tỏa sáng rực rỡ.

Đứng giữa trời đêm, cả cơ thể như tắm trong ánh trăng sáng, khiến lòng rung động, lại vô tình lầm tưởng rằng mình đang trong cõi mộng.

. . .

Khi này cũng đã sang thu rồi nên những làn gió mơn trớn da thịt mang theo chút se lạnh. Ở trên ban công của ngôi biệt thự hết thảy xa hoa, đèn điện sáng như rực rỡ trong đêm kia, thân ảnh em đứng đó thẫn thờ. Ánh mắt lơ đễnh ngước nhìn lên thứ hình cầu đang treo trên cao, điểm sáng thứ hai tại nơi này. Lòng khẽ khàng rung động, thầm cảm thán:

"Nagi, trăng đêm nay đẹp quá! Thật muốn cùng cậu ngắm nhìn".

*Khụ khụ

Tiếng ho của em bất chợt vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh. Bỗng từ phía sau, giọng của một người phụ nữ trung niên truyền đến bên tai em.

- Cậu chủ, thời tiết đã trở lạnh, nên quay về phòng rồi.

Vừa nhận thấy sự hiện diện của người thứ hai, em liền bụm miệng, nhịn xuống cơn ho mà đáp lời:

- Được rồi! Bà Baya, tôi cũng nghĩ mình nên nghỉ ngơi sớm một chút, hãy đóng cửa phòng giúp tôi.

- Ah, đừng gọi tôi trước bữa tối nhé!

- Vâng, chúc cậu chủ một buổi tối tốt lành.

*Cạch

Ngay khi cánh cửa vừa được đóng lại em cũng đã chẳng thể nhịn nổi nữa mà ho khan liên hồi.

*Khụ khụ khụ

"Khó thở quá".

Cổ họng em đau rát vô cùng, giống như đang bị người khác dùng dao mà rạch nát.

"Ức.. Đau quá".

Khi những cơn ho ấy kết thúc, em vụng về lau đi vệt máu bên khóe miệng, lại không ngừng tham lam hít lấy không khí xung quanh mình, hơi thở nặng nhẹ chẳng đều đặn.

Đến khi bình ổn lại, em mới buồn để ý tới mùi vị tanh tưởi trong không khí, cực kỳ nồng đậm khiến người ta buồn nôn. Chậm đưa mắt nhìn xuống phía dưới.

Lúc này, trên tay em và sàn ban công đều đã vương vãi những bông hoa lâu đẩu tím. Đẹp đẽ khôn tả! Thế nhưng lại không thể cảm nhận hương hoa. Bởi lẽ, sắc tím xinh đẹp kia đã phần nào bị che đi bởi những vệt máu loang lổ. Hương hoa thơm cũng vì vậy mà bị lấn át. Đọng lại trong không khí chỉ còn độc mùi máu tanh.

"Nagi ơi, tớ đau quá..."

. . .

Hanahaki, căn bệnh này đang dần giết chết em... Nó đã tàn phá lá phổi của em trong một quãng thời gian dài, cụ thể hơn là sau khi em rời xa Nagi, khi giữa cả hai không còn quan hệ thì em mới phát hiện thân mình mang bệnh. Cho đến thời điểm hiện tại, rễ hoa đã cắm rất sâu vào lá phổi, đến nỗi khi em đau đớn nôn ra những bông hoa, thứ mùi hương phảng phất trong không khí đã không còn là hương hoa thơm dịu mà là mùi máu tanh nồng. Thật không may khi phải nói rằng, vào một sớm nào đó hoa lâu đẩu ấy sẽ giết chết em!

Nhưng biết phải làm thế nào bây giờ? Người đã chọn bỏ rơi Nagi chính là em cơ mà...

.
.
.

Vào một chiều thu của bốn năm trước, ngày mà em nói rằng sẽ rời xa cậu.

Dự án Blue Lock đã kết thúc một thời gian khá lâu rồi. Reo và Nagi đều đã 18 tuổi, lễ tốt nghiệp cũng đã trôi qua vài tháng...

Dưới ánh hoàng hôn đang dần khuất bóng cuối nơi chân trời. Em đạp băng băng trên chiếc xe đạp cũ có hơi thô sơ, chở theo cậu phía sau cùng đi hóng những cơn gió ban chiều nhè nhẹ.

- Nagi, cậu có yêu bóng đá không?

Em bỗng nhiên hỏi về vấn đề này khiến Nagi không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật mà trả lời:

- Tớ cũng không biết nữa.

"Còn tớ thì yêu nó nhiều lắm" .

- Không biết cái gì! Nói tớ nghe!

- À ừm tớ đã nghĩ nó thật phiền phức, nhưng hóa ra cũng không tệ... chắc là có đó.

- Vậy, nó đối với cậu có quan trọng không?

- Hừm, không biết thật mà, Reo đừng hỏi nữa.

"Còn đối với tớ, nó chính là ước mơ lớn nhất đấy..."

- Không nói thì thôi vậy...

Miệng em mấp máy chần chừ như còn lời muốn nói. Lấy hết dũng cảm, em lại cất lời:

- Nagi này, tớ có chuyện cần nói với cậu...

Giọng Reo hôm nay rất lạ, không những nghe được đều là mệt mỏi mà còn phảng phất nỗi u buồn chứ chẳng phải âm giọng hồn nhiên, vô tư vô lo như mọi ngày.

- A, cậu không phải lại muốn tăng thời gian tập luyện đó chứ? Tớ không muốn đâu!

Nagi lười biếng, cơ thể như không xương dựa đầu vào lưng em, dùng giọng bất mãn mà cự tuyệt.

- Không phải, là chuyện khác...

- Cách đây ít tuần, tớ đã nhận được thư mời nhập học của một trường đại học danh tiếng ở ngoại quốc.

-...

- Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ kỹ! Tớ đồng ý rồi. Tớ...

- Còn bóng đá thì sao? Còn ước mơ của chúng ta thì sao?

Lời hãy còn chưa nói hết đã bị người kia dùng giọng trách cứ mà cắt ngang. Em cảm nhận thân nhiệt phía sau lưng mình xa dần, lưng cũng nhẹ đi. Em thở hắt ra một hơi, mỉm cười. Có lẽ vì quá khổ tâm lại không thể khóc nên cũng chỉ có thể cười như vậy thôi.

- Sẽ không thể chơi bóng cùng cậu nữa! Ài, tớ nghĩ cũng chẳng có gì to tác, chung quy cũng chỉ là đam mê nhất thời, để tâm nhiều vậy làm gì. Nhưng dù sao cậu cũng rất tài năng mà, không có tớ cũng chẳng sao! Vậy nên cậu vẫn phải chăm chỉ tập luyện nhé, vì ước mơ của chúng ta....

- Vậy còn lời hứa với tớ thì sao?

Em đang quay lưng với cậu thế nên chẳng thấy được sắc mặt cậu lúc ấy như thế nào, nhưng khi nghe âm giọng ấy thì em biết rõ rằng kể từ ngày hôm ấy cả hai sẽ chẳng còn giống như xưa được nữa...

- Xin lỗi, tớ... nuốt lời rồi.

- Cậu thật phiền phức! Reo, tớ... Mặc kệ cậu.

Đó cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng của cả hai trước ngày em rời đi.

Nagi đâu biết, thời điểm em đưa ra quyết định không phải vài tuần hay đôi ba ngày trước, mà là ngay sau khi nghe cậu nói rằng cậu cũng yêu thứ bóng đá ấy... Nhưng tại sao?

.
.

Vào đêm xuất cảnh, Reo đã bận lên mình một dáng vẻ mệt mỏi và đôi phần tiều tụy. Ánh mắt em mờ đục chất chứa đầy tâm sự, nặng trĩu xuống...

Trước khi suất cảnh em vẫn chơi bóng, vẫn tham gia tập luyện. Nhưng từ ngày hôm ấy đến nay, Nagi và em cư nhiên không nói với nhau câu nào. Nếu là trước đây, dù cho sắc mặt của cậu ấy có tệ hơn nữa thì em cũng sẽ mặt dày mà bám riết. Bên tai cậu lải nhải không ngừng, bắt cậu phải nhìn em, buộc cậu phải chú ý đến em.

Thế nhưng bây giờ lại chẳng làm nổi nữa... Gần một tháng trời cậu ấy đều phớt lờ em, đến cả tin nhắn cũng không buồn xem. Coi em như không khí, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Cũng đúng, còn để ý em mới lạ. Là em không tốt, là chính em đã dẫm đạp lên lời với của cả hai cơ mà. Như vậy còn mong nhận được thương sót gì?

Vậy là hoàn toàn kết thúc rồi! Đoạn duyên phận ngắn ngủi của em và cậu...

*Tí tách

Mắt em đỏ hồng, tầm nhìn trước mắt mờ dần đi, hai bên má lạnh ngắt lại nhẹ nhàng cảm nhận hơi ấm đang lăn dài, khẽ rơi xuống.

"Mặn quá. Mình đang khóc à?"

"Ôi trời! Đã lớn như vậy rồi mà còn khóc nữa, cứ như con nít ấy".

Bỗng nhiên, nơi cổ họng của em truyền đến cảm giác nhức nhối và ngứa rát. Bàn tay còn đang vụng về lau đi nước mắt cũng vội vàng dùng để bụm miệng lại, ho khan vài tiếng.

"Bị cảm rồi sao?"

Nhưng hình như cũng chẳng nghiêm trọng lắm. Em không nghĩ nhiều, phần vì mệt mỏi nên đã nhanh chóng thiếp đi. Nhưng giấc ngủ nửa vời ấy lại chẳng thể yên khi liên tục bị những cơn ho rải rác, cùng cảm giác râm ran trong cổ họng liên tục làm phiền.

.
.

Em đã nghĩ nó đơn giản chỉ là ho nhẹ do viêm họng, sau vài ngày liền sẽ ổn thôi! Thế nhưng, vào những ngày sau đó nó vẫn chẳng chịu buông tha. Việc cứ phải ho liên tục khiến cho cổ họng em đau rát. Hơn hết, vấn đề về hô hấp không chỉ dừng lại ở cảm giác ngứa ngáy mà đôi lúc còn rất khó thở, như thể có thứ gì đó đang chặn lấy đường hô hấp của em.

Rồi bỗng vào một ngày, Reo sững sờ khi nhận thấy vừa rồi thứ bản thân đã nôn ra trong cơn ho lại là một bông hoa lâu đẩu tím. Sắc mặt em tái nhợt đầy vẻ lo sợ, đôi đồng tử nhạt màu cũng co rút lại như thể vừa chứng kiến điều gì đó rất kinh khủng.

Ngay ngày hôm ấy, Reo đã quyết định đến bệnh viện làm kiểm tra.

. . .

Trước lời chuẩn đoán của bác sĩ cùng với ảnh chụp CT rõ như ban ngày ở trước mắt. Không chỉ bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh mà cả cơ thể em cũng khẽ khàng run lên. Trong ảnh, có thể thấy rõ được dị vật xuất hiện ở phía bên phổi trái của em.. thế mà lại là những cành hoa lâu đẩu...

- Là Hanahaki!

Vị bác sĩ vừa nói vừa nhìn em bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Vậy ra suy nghĩ của em là đúng, chính là căn bệnh ấy! Hanahaki, một căn bệnh thật lãng mạn của những kẻ yêu đơn phương... Nó thật sự rất hiếm, thậm chí còn gần như chưa từng có người mắc bệnh được biết đến. Trước đây, từng rất được chào đón trong những câu chuyện ngôn tình lãng mạn, em cũng đã từng đọc qua, cũng từng chán ghét cái vẻ lụy tình chẳng màng sống chết của nữ chính khi cô một mực không chịu quên nam chính.

Chúng khiến em nghĩ rằng đó chỉ là một căn bệnh hư cấu chả hề có thật. Vậy mà, buồn cười chưa? Nó tìm đến em rồi!

- Theo như chuẩn đoán thì khả năng cao là cây đã nảy mầm từ khá lâu, khoảng tám đến chín tháng trước và kết nụ vào khoảng bốn đến năm tháng trước hoặc sớm hơn. Còn hoa thì có vẻ vừa mới nở khoảng trên dưới một tháng gần đây thôi.

-...

- Nhưng tình trạng vẫn chưa quá nghiêm trọng, điều trị ngay từ bây giờ sẽ không để lại di chứng quá lớn.

- Di chứng?

- Cậu sẽ chẳng còn chút tình cảm với đối phương, hay thậm chí còn chẳng nhớ cô ấy là ai nữa.

Reo thầm nghĩ:

"Nagi cũng đâu phải thiếu nữ, sao lại gọi là 'cô ấy' được".

Em nhỏ giọng:

- Sẽ quên sao?

- Tôi cũng rất tiếc...

Tim em liền hẫng mất một nhịp.

"Như vậy làm sao được... Sao mà quên cậu ấy cho được".

Ánh mắt mang sắc tím đẹp đẽ kia ngày càng trở nên mờ đục, nó như thể đang phản chiếu lại tâm trí chủ nhân của nó khi này. Là một màn đêm mờ mịt chẳng thể thấy rõ phía trước...

"Nagi, tớ phải làm thế nào mới đúng đây".

. . .

Từ ngày hôm đó, em và Nagi đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc. Có lẽ vì được nỗi nhớ nuôi dưỡng khiến rễ hoa cắm sâu hơn vào lá phổi em, mọi thứ đã dần tệ hơn khi những cơn ho trở nên dai dẳng, số lượng hoa em nôn ra cũng ngày một nhiều.

"Nagi, tớ rất nhớ cậu".

.
.
.

Thời gian trôi đi rất nhanh và sẽ chẳng nhân từ ngưng lại để đợi chờ bất kỳ một ai. Chỉ sau ba năm, Reo đã ra trường với tấm bằng cử nhân loại xuất xắc. Sau khi về nước em đã có cho mình một vị trí trong tập đoàn của gia đình, em bắt đầu làm việc với chức vụ quản lý dù cho chủ ý ban đầu của ba em là sẽ bổ nhiệm em làm quản lý điều hành. 

Với năng lực và tư chất hơn người của mình, em đã liên tục được thăng chức và đạt được những thành tựu lớn. Chỉ một năm sau đó, em đã dễ dàng đảm nhận vị trí giám đốc điều hành của chi nhánh lớn nhất thuộc tập đoàn Mikage, không nhờ nâng đỡ mà bằng chính năng lực của mình!

Em đã có tất cả! Tiền tài, danh vọng, địa vị và quyền lực.

Thế nhưng... em có hạnh phúc không? 

Em có cảm thấy nuối tiếc nụ cười mà mình đánh mất năm 18 tuổi?

Có cảm thấy nuối tiếc dáng vẻ thiếu niên đơn thuần mình từng có?

Và... có cảm thấy mình đã đúng khi đã từ bỏ ước mơ lớn nhất và cả người trong lòng?

Em đã có tất cả, nhưng lại thiếu mất một trái tim...

. . .

Nagi Seishiro khi này đã trở thành một tiền đạo xuất sắc được săn đón và còn vinh dự nằm trong top 30 tiền đạo trẻ xuất sắc nhất thế giới, đã tiến đến rất gần với ước mơ vô địch World Cup của cả hai, nhưng đáng tiếc là không phải 'cùng nhau' khi em đã sớm từ bỏ nó...

Đã bốn năm rồi, em đều đếm từng ngày... từ khi nào, số ngày đã lớn như thế?

 1479 ngày... 

Hoa cũng đã không còn sắc tím đơn thuần, vì nỗi nhớ một người mà dần vương ánh đỏ. 

Thế sao em không tìm cậu? không đến gặp cậu? 

Phải rồi, là vì tội lỗi! Nỗi ân hận đã xây dựng lên một bức tường thành bằng thủy tinh trong suốt ngăn cách giữa em và cậu. Dù rằng đó chỉ là thứ thủy tinh dễ vỡ nhưng em lại chẳng có đủ can đảm để mà phá nát nó.

"Lúc này, dù cậu đang ở ngay trước mắt tớ, nhưng lại quá xa vời".

_________________________

Tôi yêu anh khi sương đông buốt giá.

Cho đến khi, nắng hạ trải đầy vai.

Tôi yêu anh khi trăng sáng đêm dài.

Khi xuân sang mới ngày một ngày hai.

Bỗng một mai, phổi thơm ngát hương hoài.

Hoa màu tím, nhưng sắc đỏ khó phai.

=====================

Ý nghĩa tiêu đề: Hoa bồ công anh mang lại cảm giác cô đơn cùng nỗi buồn của sự chia ly. Bồ công anh cũng được ví von như những câu chuyện tình yêu đẹp nhưng lại không trọn vẹn hay một mối tình dang dở, đồng thời cũng thể hiện sự chờ đợi một ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro