Chương 14:Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cứ như vậy, 4 tháng trôi qua, ngày nào cũng thế, số lượng 'vô tình gặp' của hai người vẫn cứ diễn ra đều đặn, mà cả hai đều không biết được tất cả đều do bàn tay của đôi bạn thân nào đó sắp đặt.

Thời gian 4 tháng này, đã có nhiều thứ thay đổi trong cuộc sống của hai người. Tỷ như, anh nhận ra, cậu càng ngày càng nói nhiều với anh, đôi khi còn chọc cho anh cười đến đau bụng. Tỷ như, Dương Linh Chi đã không còn gây chuyện với anh từ cái đợt hất nước ấy nữa. Đôi khi anh vô tình nhìn thấy ả đang đứng ở một góc khuất, nhìn anh và cậu rồi cười rất đáng sợ, như đang toan tính gì đó, anh cũng không mấy để tâm nên cứ xem ả như vô hình mà lướt qua. Tỷ như việc cậu đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, mà bản thân anh lại chưa nhận ra điều đó. Và còn vô số những cái tỷ như nhỏ bé nữa.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, vẫn như mọi khi, anh mang balo ra ngoài, chuẩn bị đi học. Nhưng anh cảm thấy có gì đó chưa đúng lắm, bình thường thì Kim Thái Hanh sẽ dậy từ sớm, đứng trước cửa nhà mà đợi anh cùng đi học, nhưng hôm nay, cậu lại không sang.

Anh nói với Điền Vũ Đình, bảo cô đi trước, còn anh thì sang nhà của Thái Hanh. Nhưng khi đi tới, thì cả cổng và cửa nhà đều đã khoá bên ngoài. Anh nghĩ, có lẽ em ấy đã đến trường trước rồi cũng nên....

Anh xoay người đi đến trường. Đến nơi, anh ghé vào lớp của Kim Thái Hanh, nhưng không thấy cậu đâu, cả cặp của cậu, anh cũng không thấy. Thấy kỳ lạ nên anh gọi một cậu bạn chung lớp với Kim Thái Hanh hỏi:

"Em ơi cho anh hỏi chút. Kim Thái Hanh chưa đến lớp hả em?"

"Lúc sáng em có lên phòng giáo viên, thì nghe thầy cô bảo là hôm nay cậu ấy xin nghỉ vì có việc gia đình đó anh."

"Vậy sao, cảm ơn em nhé!"

"Dạ không có gì! Nếu không còn việc gì thì em xin phép."Cậu nhóc ấy hướng đến anh nói. Anh nhìn cậu rồi gật đầu cười nhẹ.

Anh trở về lớp, cả tiết học hôm ấy, anh không nghe được giáo viên đang giảng điều gì, ngồi trong lớp, anh hoàn toàn không thể nào tập trung được, dù đã bị giáo viên nhắc nhở nhiều lần, nhưng anh vẫn như thế, đến Kim Thạc Trân bên cạnh cũng thấy lo cho anh, còn anh thì chỉ toàn nghĩ đến Kim Thái Hanh mà thôi.

Ra về, anh lại về một mình, Thái Hanh thì không đi học, Điền Vũ Đình thì vừa ra về liền nói với anh là có hẹn đi ăn với bạn, nêm cũng đã chạy đi trước. Anh đi chậm rãi trên con đường nhỏ, thời tiết vào tháng tư có chút ấm áp, những tia nắng chiều chiếu vào cây xanh hai bên đường, khiến khung cảnh nơi đây thật lãng mạn, nhưng đáng tiếc, người ấy lại không có ở đây để ngắm nhìn cùng anh. Điền Chính Quốc, mày bị làm sao vậy chứ? Mới có một ngày không gặp mà đã nhớ em ấy đến vậy rồi hay sao? Điền Chính Quốc gõ nhẹ đầu của mình để thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Về đến nhà, anh tắm rửa rồi xuống ăn cùng với chị Phạm Vi. Ăn xong, anh đi rửa bát, còn chị thì ra phòng khách xem các chương trình tạp kỹ. Xong xuôi anh ra phòng khách ngồi cùng với chị. Chị thấy anh hơi khác với mọi ngày nên quay sang hỏi:

"Hôm nay em có chuyện gì sao?"

"Sao chị lại hỏi như vậy?" Anh quay sang nhìn chị hỏi lại.

"Hôm nay em thật sự rất kỳ lạ, từ nãy đến giờ, em luôn cứ buồn buồn thế nào ý. Có chuyện gì xảy ra sao?"

"?!" Anh ngạc nhiên nhìn chị, anh không ngờ mình cứ như vậy mà biểu hiện ra hết bên ngoài. Anh thu lại vẻ ngạc nhiên của mình, cúi đầu, cụp mắt xuống hỏi chị:

" Chị, thích một người có cảm giác như thế nào vậy chị?"

"Chị cũng không biết nên giải thích như thế nào với em nữa. Có lẽ là khi em luôn muốn được ở bên cạnh người đó, muốn được nhìn thấy người đó mỗi ngày. Khi người đó mệt mỏi thì mình cảm thấy xót xa, và muốn được chịu thay cho người đó. Khi người đó đột nhiên biến mất, thì cảm thấy buồn bã, thấy trống vắng, nhớ nhung, chỉ muốn được tìm người đó mà thôi." Phạm Vi xoa cằm mình từ từ nói với anh.

"..."

"Nhưng tại sao em lại đột nhiên hỏi như thế? Không lẽ A Quốc của chị động lòng ai rồi sao?" Chị thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười nói.

"A, không có, không có, em chỉ thắc mắc vậy thôi, em về phòng đây." Anh xua tay cật lực nói, rồi chuồn nhanh về phòng.

Anh đóng cửa lại nằm ra giường mà suy nghĩ, nếu đúng như những gì Phạm tỷ nói, không lẽ mình đã thật sự thích Kim Thái Hanh rồi sao?. Rồi anh lại vô tình nhớ đến Kim Thái Hanh, nhớ đến khuôn mặt, nhớ đến nụ cười của cậu, rồi bất giác mỉm cười, nhịp tim cũng bắt đầu mạnh hơn. Được rồi,anh thừa nhận, bản thân đã thực sự thích cậu rồi.
.
.
.
.

End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro