Chương 18:Ở chung(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu trở về đưa cho anh túi đồ nhỏ, anh mở ra xem thì thấy những vật dụng cá nhân như: bàn chải, khăn mặt,.... Anh ngước lên nhìn cậu, định nói gì đó nhưng cậu đã nói trước:

"Cái này là cho anh, bạn Điền Vũ Đình đã đến rồi, không muốn để anh qua đó lấy, nên mua cho anh."

"Như vậy..... Thật làm phiền em!" Anh cúi đầu ngại ngùng lên tiếng.

"Từ giờ không cho anh nói thế nữa! Em chăm sóc người của em, một chút cũng không phiền! Anh còn khách sáo như vậy với em, thì giận anh luôn!" Cậu bĩu môi nhìn anh ra vẻ tức giận nói.

Anh thấy hành động của cậu thì mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cậu, thật CMN đứa nhỏ này, sao lại đáng yêu đến thế chứ, làm mình muốn chết chìm trong sự đáng yêu này luôn á~ anh nghĩ.

"Anh mau đem vào sắp xếp rồi xuống ăn tối với em." Kim Thái Hanh gỡ cái tay đang làm loạn trên đầu cậu xuống, nói với Điền Chính Quốc.

Một lúc sau, Điền Chính Quốc đi xuống ngồi bên cạnh cậu, người giúp việc đang dọn đồ ăn ra bàn, rồi nói: "Mời hai cậu ăn ngon miệng."

Hai người cúi xuống bắt đầu ăn, cậu ăn rất ít, cả buổi chỉ ngồi ngắm anh, lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào bát của anh. Bữa ăn đó rất nhanh trôi qua, mà đồ ăn trên bàn đa phần đều được yên vị trong bụng anh. Người giúp việc đến dọn hết bát đĩa đi rửa, còn hai người ra phòng khách xem TV.

Anh mở 'Cậu bé Bọt Biển' rồi cùng xem với cậu, đột nhiên cậu nói:

"Anh ơi, em ước gì quãng thời gian này sẽ dừng lại mãi mãi."

"Tại sao?" Anh miệng hỏi, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

"Vì chỉ như vậy em mới có thể ở bên cạnh anh." Vừa dứt lời, anh quay sang nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:

"Sao lại đột nhiên nói như thế, anh luôn ở bên cạnh em mà, Thái Hanh của anh." Anh cười, nụ cười như ánh dương quang chiếu vào tim cậu, nhẹ nhàng nhưng đủ làm cho nó tan ra, rồi chìm trong ngọt ngào.

Cậu ôm lấy anh, đầu tựa lên vai anh, anh cũng như thế mà đáp lại cậu, đưa tay lên ôm lấy cậu. Tại nơi anh không thể nhìn thấy, tim cậu bỗng thắt lại, nước mắt chực chờ muốn rơi xuống, nhưng đã bị cậu ngăn lại.

Xem xong phim, hai người trở về phòng ngủ, bỗng "Ầm.... Ầm...." Tiếng sét vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh ban đêm kéo theo đó là trận mưa như trút nước, rồi đèn ngủ trong phòng cũng tắt đi, có lẽ là đã cúp điện rồi.

Anh năm lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được nên định xuống uống chút nước. Đi ngang phòng cậu thấy cửa mở hờ, nên anh đẩy nhẹ cửa bước vào trong, anh tay cầm điện thoại đang bật đèn flash rọi lên giường, nhưng lại không có ai, anh có chút lo nên đưa tay rọi khắp phòng tìm cậu, thì thấy cậu đang ngồi bó gối, mặt úp vào xuống dưới, ngồi trong góc phòng. Anh hốt hoảng chạy đến lay cậu.

"Thái Hanh, Thái Hanh, em bị làm sao vậy, đừng làm anh sợ mà." Trong tiếng mưa cùng tiếng sấm chớp bên ngoài kia, anh nghe được tiếng thút thít, là của cậu, cậu đang khóc sao? Sao cậu lại khóc? Mới nãy còn vui vẻ kia mà? Cậu sợ bóng tối? Và hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu anh. Anh đưa tay ôm cậu vào lòng vội trấn an.

"Thái Hanh là anh đây, không có việc gì, em đừng sợ, anh ở đây, Thái Hanh đừng sợ." Cậu dường như nhận ra được giọng nói nhẹ nhàng ấy của anh nên đưa tay vòng qua eo ôm lấy anh, nói:

"Đừng bỏ em, anh đừng bỏ em, em rất sợ tối anh đừng đi." Giọng cậu vì khóc mà có chút khàn nói.

"Được anh không đi, anh ở đây với em được không? Đứng dậy nào anh đưa em về giường ngủ nhé!" Anh ôn nhu nói, kéo cậu dậy đi về phía giường, đặt cậu nằm ngay ngắn, tay cậu đang nắm lấy tay anh đột nhiên kéo mạnh làm anh ngã xuống giường, cậu nói.

"Anh, ngủ ở đây với em được không? Em sợ....." Cậu nhỏ giọng nói. Anh nghe thấy cũng chẳng biết nên làm gì, đành kéo chăn lên đắp cho cả hai, rồi ôm cậu vào lòng, anh cảm nhận được hơi thở của cậu, đang gấp gáp từ từ nhẹ lại rồi thở đều, có vẻ cậu đã ngủ sâu. Anh thì thầm nói:

"Ngủ ngon, Thái Hanh."
.
.
.
.

End chap 18
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro