Chương 21:First Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm đó, mọi người cùng vây quanh bên đống lửa trại, cùng nhau ăn uống, cùng nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Được một lúc thì một số người cùng các thầy cô trở về lều ngủ, chỉ còn lại vài người bọn anh, Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh, Kim Thạc Trân, Kim Nam Tuấn, Điền Vũ Đình và Thư Nhiễm. Kim Nam Tuấn lên tiếng:

"Này mọi người, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, được không?"

"Trò gì?" Điền Vũ Đình hỏi.

"Trò thật lòng hay mạo hiểm, thế nào cùng chơi chứ."

"Được thôi, chơi thì chơi." Mọi người cùng đồng thanh lên tiếng.

"Vậy tôi sẽ xoay cái chai này, nó chỉ về ai thì người đó phải chọn thật lòng hoặc mạo hiểm. Được rồi, bắt đầu trò chơi thôi!" Kim Nam Tuấn cầm chai nước uống, giải thích cách chơi cho mọi người, rồi vỗ tay ra hiệu bắt đầu.

Kim Nam Tuấn đặt cái chai xuống nền đất rồi bắt đầu xoay, được vài vòng, chai nước chậm dần lại rồi hướng vào Kim Thái Hanh.

"Vậy xin hỏi cậu Kim Thái Hanh đây muốn chọn thật lòng hay mạo hiểm?" Kim Thạc Trân hướng cậu cười hỏi.

"Tôi chọn thật lòng!"

"Vậy mau nói cho chúng tôi biết, cậu là thực sự thích Điền Chính Quốc phải không?" Điền Vũ Đình cùng Thư Nhiễm đồng thanh hỏi.

"Không!" Lời nói cậu nhẹ nhàng thoát ra, nhưng lại làm Điền Chính Quốc trong lòng bỗng quặn thắt, anh toan đứng dậy bỏ đi thì cậu cầm tay anh lại, nhẹ nhàng tiếp lời:

"Tôi không thích anh ấy, mà là tôi yêu anh ấy! Kim Thái Hanh tôi yêu Điền Chính Quốc!"

Nghe Kim Thái Hanh nói, Điền Chính Quốc đưa tay lên đánh vào ngực cậu mà oán trách.

"Tên ngốc nhà em, có thể nào đừng nói chuyện mà dừng nữa chừng được không?! Làm anh cứ tưởng...." tưởng em muốn bỏ anh để theo người khác, nhưng những lời sau đó anh giữ trong lòng, chứ không nói ra.

Kim Thái Hanh như biết được anh muốn nói gì, chầm chậm nắm lấy tay anh cười nhẹ, nói:

"Được rồi, bảo bối, em xin lỗi, anh đừng nghĩ nhiều, em sẽ không bao giờ bỏ anh đâu mà"

"Được rồi được rồi, chúng tôi ăn tối no rồi, không muốn ăn thêm cẩu lương của hai người đâu. Chúng ta mai tiếp tục đi Tiểu Tuấn" Kim Thạc Trân vốn im lặng từ ban đầu lại lên tiếng để hai con người nào đó dừng lại.

Kim Nam Tuấn lại tiếp tục xoay chai, lần này nó hướng tới Điền Chính Quốc. "Tôi chọn mạo hiểm." Anh nói.

"Vậy thì ngay bây giờ hãy hôn vào môi của người mà anh rất thích đi." Điền Vũ Đình lên tiếng, mọi người xung quanh cũng đồng tình hô nhỏ "Hôn đi! Hôn đi!"

Mặt anh lúc này đã đỏ như quả gấc, ngại ngùng. Sau khi lấy được bình tĩnh mới chồm sang đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, nhưng đủ để cho dây thần kinh trong đầu cậu như căng cứng, một chút lý trí còn sót lại nhắc cậu phải bình tĩnh, kiềm chế vì còn trước mặt nhiều người. Cậu cúi mặt xuống, miệng kéo lên tận mang tai cười thích thú. Còn anh thì quay mặt sang chổ khác, mặt vốn đã đỏ, sau nụ hôn, còn đỏ hơn gấp nhiều lần. Đầu óc của hai người đã không còn suy nghĩ được gì khác nữa. Phải mất một lúc lâu hai người mới có thể bình tĩnh lại.

Bọn họ cùng chơi với nhau tới tận 10h mới chịu về lều ngủ. Ngồi trong lều, anh sửa soạn lại một chút quần áo.

"Quốc ca!" Theo phản xạ anh quay lại, bất ngờ có thứ gì đó ấm nóng áp lên môi mình, anh có chút hoảng loạn định dứt ra, thì Kim Thái Hanh đã đưa tay vòng ra phía sau gáy anh, giữ đầu anh lại đưa vào nụ hôn sâu.

Cái lưỡi tinh nghịch của Kim Thái Hanh luồn vào trong khoang miệng anh, rút hết mật ngọt bên trong đó, anh cũng men theo đó mà đáp trả lại một cách yếu ớt, rụt rè đưa lưỡi ra chạm vào lưỡi cậu, khiến Kim Thái Hanh hứng thú không thôi, càng hôn càng hăng, nhưng cũng có sự ôn nhu sủng nịnh, chứ không vồ vập.

Anh bị cậu hôn đến đầu óc trống rỗng cả người nhũn hết ra, Điền Chính Quốc đổ người ra phía sau, nằm xuống đệm, cậu nửa quỳ nửa ngồi ở trên người anh mà hôn, đến khi anh không còn không khí, đưa tay đâm đấm vào ngực cậu, cậu mới luyến tiếc buông ra. Hai tay anh chống trên ngực cậu, mặt đỏ một mảng, thở hổn hển hít lấy hít để không khí bên ngoài, không còn tí sức lực.

Thấy anh như thế, Kim Thái Hanh cười ôn nhu nhìn anh rồi leo xuống khỏi người Điền Chính Quốc, kéo chăn lên đắp cho anh rồi nằm xuống bên cạnh, đưa tay kéo Điền Chính Quốc vào lòng ôm nói:

"Trễ rồi, ngủ đi, bảo bối của em ngủ ngon."

Khi Điền Chính Quốc nhận lấy lại được bình tĩnh thì người kia đã ngủ mất rồi, anh định mắng cậu, nhưng thấy cậu ngủ rồi nên cũng để im cho cậu ngủ, bị người kia hôn đến nỗi không thở được, mà khi hoàn hồn trở lại thì người kia lại an an ổn ổn, ôm mình mà ngủ mất, muốn sáng mai thức dậy rồi mắng cậu nhưng nhìn thấy gương mặt được người khác gọi là "Cực phẩm" này, thì anh không buồn muốn mắng nữa.

Anh cười tự giễu bản thân là đồ thiếu nghị lực, vòng tay ôm lấy cậu rồi cùng chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
.

End chap 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro