Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc nói mọi chuyện với Điền Vũ Đình. Cô nghe xong ngẩn ra một lúc mới nhớ ra gì đó nói:

"Dương thị? Dương Linh Chi?!"

"Hình như là vậy..."

"Lại là cô ta sao? Lúc trước đã dạy dỗ cô ta một bài học mà không ngờ lại có hôn ước."

"Dạy dỗ?" Điền Chính Quốc mở to mắt ngạc nhiên hỏi cô.

"Anh có nhớ cái buổi cắm trại kia không? Cái bữa anh bị bắt cóc ấy, sau bữa đó tầm nữa tháng, Kim Thái Hanh đã điều tra được cô ta đứng sau, nhưng cậu ta nói là phải chờ đợi cái gì đó nên không ra tay, em vì thấy tức nên đã tìm cô họ Dương đó dạy cho một bài học rồi...."

"Hoá ra là cô ta..." Điền Chính Quốc ngẩn người, hoá ra cậu đã tìm được từ lâu, nhưng tại sao lại không nói cho anh biết? Cậu phải đợi chờ cái gì? Bằng chứng? Thời gian? Hay cơ hội? Và hàng loạt câu hỏi khác nhau liên tục chạy qua đầu Điền Chính Quốc, bỗng giọng cô cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ đó.

"Anh, anh đừng lo, em sẽ giúp anh, nên anh đừng đi nha." Điền Vũ Đình cầm lấy tay áo anh kéo kéo.

"Đình Đình à, anh phải đi mà." Điền Chính Quốc gỡ tay cô ra nói.

"Tại sao chứ? Anh phải ở đây với Thái Hanh để xử lý cô ta chứ."

"Anh tin em ấy có thể tự mình giải quyết được!"

"Nhưng..." Không để Điền Vũ Đình nói tiếp, anh nhanh chóng cắt lời cô.

"Bộ em không nhớ ước mơ của anh là gì sao? Đưa ra quyết định này là vì hai nguyên do, một là Thái Hanh, còn hai là do anh muốn thực hiện ước mơ, em hiểu chứ?" Điền Chính Quốc xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng nói.

Anh nói vậy là để cô an lòng, chứ thật ra là do anh sợ, anh sợ cậu sẽ chống đối lại gia đình để theo anh, dù nói anh có thể nuôi cậu, nhưng không thể chỉ vì bản thân mà khiến cậu mâu thuẫn với nhà mình. Điền Chính Quốc anh không muốn nhìn thấy một Kim Thái Hanh như thế.

"Vậy...vậy còn Kim Thái Hanh thì sao?" Điền Vũ Đình hỏi.

"Đừng nói cho em ấy biết."

"..." Thấy Điền Vũ Đình im lặng, mắt nhìn đăm chiêu hồi lâu, anh nói tiếp.

"Nhưng mà, em hãy hứa với anh một chuyện."

"?"

"Nếu có thể, em hãy giúp đỡ cho em ấy, được chứ?"

".... Được."

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện tại đây, Điền Chính Quốc cũng đã thu dọn xong, trên môi luôn có nụ cười thương mại, nhưng Điền Vũ Đình biết rõ cảm giác hiện tại của anh, ai bảo cô là em ruột anh cơ chứ.

Anh em nhà họ Điền gọi taxi đi đến sân bay, cô đứng nhìn anh làm thủ tục, tay cầm điện thoại phân vân không biết có nên gọi cho Kim Thái Hanh hay không, đến cùng cô vẫn không gọi.

Xong thủ tục, Điền Chính Quốc ngồi lại trên ghế chờ với cô một chút, cô hỏi:

"Anh thật sự không nói cho Thái Hanh biết?"

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu nói: "Cứ xem như tạm chia tay đi, hai bên cùng có lợi mà."

"Chỉ có lợi cho anh thôi..." Cô lầm bầm nói.

Tiếng của nhân viên sân bay vang lên bảo máy bay của anh sắp cất cánh, cô vẫm không nỡ để anh đi nên có chút níu kéo muốn giữ người, nhưng người lại phũ phàng đi mất, làm cô buồn muốn khóc vậy đó.

________________

Điền Vũ Đình trở về đã là buổi đêm, trước nhà cô là bóng đen của người nào đó không rõ mặt. Điền Vũ Đình cảnh giác tiến lại gần, định đưa tay lên đánh người thì mới nhận ra người này không ai khác chính là Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thấy Điền Vũ Đình thì vội vàng hỏi:

"Quốc ca anh ấy đi đâu cô biết không? Tôi gọi anh ấy cả buổi nhưng không ai bắt máy."

Điền Chính Quốc ca ca, em xin lỗi anh, Điền Vũ Đình nghĩ.

"Anh ấy đi rồi!"

"Đi đâu?"

"Sang Pháp!"

"Tại sao?"

Điền Vũ Đình kể lại toàn bộ cho cậu nghe, từ chuyện của mẹ kế tìm anh nói gì, đến những gì mà anh nói với cô, triệt để mang ra kể hết cho Kim Thái Hanh.

Nghe Điền Vũ Đình nói, cậu im lặng một hồi rồi chạy đi, nhưng cô đã kịp giữ lại.

"Cậu đi đâu?"

"Sang Pháp!"

"Cậu có bệnh à?!" Cái tên này thật là.... Điền Vũ Đình nghĩ. Điền Vũ Đình phải mấy vài giờ đồng hồ để khuyên Kim Thái Hanh, cứ cô nói một câu cậu lại phản bác một câu, bắt cô khuyên cái tên cứng đầu này lần hai, thà giết cô đi cho rồi.
.
.
.
.

End chap 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro