15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bạn cùng phòng của cậu vượt qua vạch đích liền thở phì phò như con trâu, Satang vội vã đưa nước đến cho hắn.

Bạn cùng phòng đỡ đầu gối, chậm chạp nửa ngày mới ngẩng đầu lên cười ha ha: "Tôi thắng rồi! Tôi thắng thằng cha khoa máy tính rồi!"

Satang ừ một tiếng: "Cậu giỏi lắm."

Bạn cùng phòng vui vẻ một hồi, bỗng dưng lại nhớ ra việc gì đó, hỏi: "Tôi đứng thứ mấy vậy?"

Satang nói: "Thứ hai từ dưới lên."

"..." Bạn cùng phòng nhíu mày lại, lập tức nghĩ thông suốt: "Bỏ đi, không thua khoa máy tính là được rồi."

Bạn cùng phòng đăng ký xong thành tích, mới nhớ đến một chuyện: "Cậu quen Winny hả? Vừa nãy tôi thấy hai người đứng ở trước vạch đích nói chuyện với nhau."

"Cậu ấy là bạn cùng phòng của Phah." Satang nói.

Bạn cùng phòng bừng tỉnh: "À thì ra là tới để khuyên cậu quay lại."

"..."

Satang suy nghĩ một chút, vẫn không có phản bác.

Bạn cùng phòng tạm biệt Satang, chạy đi cổ vũ cho bạn gái của mình. Satang tìm một góc làm nóng người để chuẩn bị chạy thi ba ngàn mét.

Thực ra ba ngàn mét cũng không khó lắm, nhưng đám con trai lớp cậu lại có hơi lười vận động, có vài tên còn dứt khoát từ chối không tham gia, tên nào cũng cự tuyệt không muốn đi, lúc Satang đi báo danh thậm chí còn có vài người chạy đến khuyên cậu.

Cậu làm động tác kéo chân mấy lần, sau đó nhìn chằm chằm mặt đất đến xuất thần.

Bởi vì ba cậu nửa tháng nay không có ở nhà, cậu cũng không còn hay dậy sớm chạy bộ, ngày hôm qua có thử chạy một lần, tuy là vẫn chạy xong nhưng lại có hơi chậm.

Hôm nay chắc là phải tranh thủ chạy nhanh hơn một chút nữa.

Vào lúc Phah tìm đến chỗ Satang, cậu đang đứng tại chỗ giơ cao chân.

Động tác của cậu rất nghiêm túc, lúc cong chân lên liền để lộ một đường cong vừa mượt mà lại vừa xinh đẹp.

Phah nhìn cậu một hồi lâu mới mở miệng gọi: "Satang."

Động tác của Satang có hơi dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn, sau đó chậm rãi thả chân xuống: "Có chuyện gì không?"

"Em cũng tham gia đại hội thể thao lần này hả?" Phah bị giọng điệu khách khí của cậu chọc đau một cái, cố gắng kìm chế giọng nói của mình: "Em đăng ký cái gì vậy?"

"Ba ngàn mét."

"Trùng hợp ghê, anh cũng vậy." Phah khẩn trương mà liếm môi: "Cùng làm nóng người không? Để anh bóp chân cho em."

Satang lắc đầu: "Không cần, tôi cũng chuẩn bị xong rồi."

Satang rũ mắt xuống, nhìn về phía cánh tay phải đang để bên hông của Phah.

Nhận ra tầm mắt của cậu, Phah vội vã giơ tay lên, xòe ra năm ngón tay cho cậu xem: "Em không đọc tin nhắn của anh à? Mấy ngày nay ngón tay đã hồi phục lại rồi, không còn đau nữa."

Ngón đeo nhẫn của Phah khác với mấy ngón tay của hắn, tuy không có ảnh hưởng đến hoạt động bình thường, nhưng khi nhìn kỹ lại vẫn có thể thấy được một vết sẹo nhỏ mờ nhạt trên tay.

Trước đây Satang hay nắm lấy ngón tay của hắn mà ngẩn người, động tác mơn trớn cũng cực kỳ dịu dàng, mỗi cái vuốt nhẹ đều giống như vuốt vào lòng Phah. Hắn vừa nói xong, liền theo bản năng đưa tay của mình đến trước mặt Satang.

Satang không có chạm vào tay hắn.

"Vậy thì tốt." Satang thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nếu sau này còn xuất hiện di chứng gì, hoặc là cậu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải gọi cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn."

Đột nhiên Phah cảm thấy cuống họng của mình bị nghẹn đến khó thở, hắn thu tay về, cười khổ một tiếng: "Được."

Mãi đến khi Satang quay người rời đi, Phah mới nhận ra ngay cả một câu cổ vũ hắn cũng quên nói với cậu mất.

Hắn thất bại mà gãi tóc hai cái, ngồi trên ghế đá chơi điện thoại, làm nóng người cái gì chứ, trước khi đến tìm Satang hắn đều đã làm xong hết rồi, chẳng qua khi nãy là muốn tìm một cái cớ để bắt chuyện với cậu mà thôi.

Nói qua nói lại được vài câu, Phah lại càng chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn-- Hắn muốn theo đuổi lại Satang.

Việc này so với dự đoán của hắn càng khó khăn hơn rất nhiều, Phah do dự một chút, mở mục tin nhắn của bạn bè tốt nhất ra, Team gửi cho hắn vài tin, hỏi hắn lúc nào thì thi, muốn đến cổ vũ cho hắn.

Phah mở trang cá nhân của Team, ngón tay liên tục để ở trên nút chặn.

Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, có chặn hay không chặn thì cũng như nhau cả thôi, hắn không thích Team, coi như bản thân hắn có thêm một người bạn tốt cũng sẽ không bắt cá hai tay.

Hơn nữa Team... Đối xử với hắn rất tốt, nếu hắn chặn người ta, hình như cũng không được hay cho lắm.

[Phah: Cậu đừng đến, nếu để Satang nhìn thấy lại hiểu lầm hai chúng ta.]

[Team: . . . . . . ]

[Team: Được, vậy anh cố lên, nếu gặp được Satang thì giúp em xin lỗi anh ấy nha.]

[Team: Anh có việc gì thì cứ tìm em, em lúc nào cũng rảnh hết :D]

Điện thoại rung lên một cái, Phah thoát ra ngoài nhìn thử, không ngờ lại là tin nhắn của Satang.

Hắn lập tức phấn chấn, đột nhiên bật dậy khỏi ghế đá--

[Bảo bối: Tôi không có đổi số điện thoại, 134xxxxx, có việc gì thì cứ gọi.]

Phah kích động đến mức gõ sai vài chữ: Sao vậy? Anh chưa từng quên số điện thoại của em mà.

Hắn nhìn thêm hai lần nữa, mới nhấn gửi tin nhắn.

[Đối phương đã mở xác nhận bạn bè, bạn có phải là bạn của cậu ấy (cô ấy) không...]

Phah bị một dấu chấm than đỏ chót này đập cho hoang mang.

Hắn khiếp sợ trợn tròn xoe mắt, sau khi xác nhận gửi đi liên tục đều nhận lại dấu chấm than kia, hắn mới chịu chấp nhận sự thực này--Satang đã chặn hắn.

...

Satang là người đến đăng ký cuối cùng, lúc đăng ký xong những người khác đều đã đi đến vạch xuất phát để chuẩn bị.

Phah đứng ở ô số năm, trên mặt hắn tràn ngập lo lắng nhìn Satang. Thấy cậu đi về hướng này, hắn theo bản năng muốn chạy qua nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.

"Bạn gì ơi, sắp bắt đầu rồi, đừng có chạy lung tung nữa."

Satang ngồi xổm người xuống, buộc lại dây giày một lần nữa.

Hai bên đường bu kín người, phần lớn mọi người đều đang lén lút nhìn Satang.

Có rất nhiều người trong trường biết đến cậu, một là vì thành tích xuất sắc, thường được các thầy cô lấy ra làm tấm gương khi dạy học, hai là vì mọi người biết cậu có một người bạn trai.Thời buổi này, đồng tính luyến ái đều được phần lớn mọi người chấp nhận, ánh mắt của họ khi nhìn về phía Satang không có chán ghét hay phản cảm, mà là tìm tòi nghiên cứu và hiếu kỳ.

Cho dù là vậy, Satang vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu.

Tiếng súng chặt đứt tâm tư của Satang, cậu lao ra khỏi vạch xuất phát, gió lạnh thổi vào mặt làm cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ba ngàn mét cũng phải gần tám vòng, Satang vừa chạy vừa đếm, lúc chạy đến nửa vòng thứ năm, hô hấp của cậu vẫn còn rất vững vàng, chỉ có hơi tụt lại phía sau một chút.

Satang không nhịn được mà hơi quay đầu lại, cũng may cậu không phải là người chạy cuối cùng.

Ngay lúc quay đầu lại, cậu nghe thấy có người ở bên cạnh sợ hãi hô lên một tiếng: "Cẩn thận--"

Satang còn chưa kịp phản ứng, thì đã va mạnh vào một người khác.

Đường chạy của cậu là ở ngoài cùng bên trái, khi nãy có một bạn học đang đứng vây xem ở bên cạnh, chẳng biết vì sao lại lọt vào trong đường chạy, sau đó hai người liền va vào nhau. Satang chạy có hơi dùng sức, lập tức theo quán tính ngã lăn xuống đất, mắt nổ đom đóm, trên cánh tay cũng đau rát.

Satang nhíu mày, lập tức chống tay ngồi dậy.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi!!!" Bạn học kia được một người bạn bên cạnh đỡ lấy nên không té nặng, luôn miệng xin lỗi: "Tôi bị người đằng sau đẩy một cái, xin lỗi xin lỗi! Cậu có bị thương không? Có đau chỗ nào không?"

"Không sao." Satang nhấc cánh tay của mình lên, bị trầy da một chút, còn chảy cả máu nữa, nhưng chắc chỉ bị thương ngoài da thôi.

Cậu liếc nhìn cô bạn nhỏ nhắn đứng trước mặt mình: "Tôi không làm cậu bị thương chứ?"

Cô bạn kia hoảng loạn muốn chết, lắc đầu liên tục nói: "Tôi không sao, cậu, cậu có sao không? Làm sao bây giờ? Cậu có bị thương ở đâu không?"

Nhìn cô bạn này hoảng loạn như vậy, Satang rất muốn an ủi cô hai câu.

Nhưng cậu rất nhanh liền phát hiện mình không chỉ bị thương mỗi cánh tay-- Chân cậu cũng hơi bị trật rồi, trên bắp chân còn mơ hồ cảm thấy hơi nhói.

Cậu hít một hơi thật sâu, khó khăn chống tay lên đất muốn đứng dậy.

"Đừng cử động."

Satang ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Winny.

Winny ngồi xổm người xuống, nắm lấy cánh tay của cậu quan sát kỹ một chút, sau đó hỏi: "Có bị đau hông không?"

Satang nói: "Hình như không."

"Vậy có thể đi được chứ?" Winny nói: "Tôi dìu cậu."

Satang cảm thấy mình bị Winny "xách" lên.

Cậu dùng một tay choàng lên vai Winny, Winny ôm lấy eo cậu, dễ dàng đỡ cậu đứng dậy.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ sau lớp quần áo mỏng manh của anh.

Sau khi Satang đứng dậy, chuyện đầu tiên muốn làm chính là buông tay ra, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Winny nhàn nhạt nói: "Cậu có thể tự mình đi đến phòng y tế không?"

Satang im lặng hai giây: "... Vậy làm phiền cậu."

Ngày đại hội thể thao, phòng y tế chật kín người. Giáo viên y tế kiểm tra qua loa vết thương của Satang, sau đó đưa cho cậu một chai thuốc đỏ và một túi chườm đá, rồi bảo hai người sang phòng nghỉ ngơi bên cạnh để xử lý vết thương một chút.

Satang ngồi ở trên giường phòng nghỉ ngơi, cẩn thận cuốn ống quần lên đầu gối. Cẳng chân của cậu bị trầy một đường, đỏ cả một mảng. Winny cầm thuốc đi vào, ánh mắt dừng trên vết thương của cậu một lát, sau đó lại xoay người muốn đi ra ngoài.

"Cậu định đi đâu vậy?" Nhìn thấy Winny cầm thuốc đỏ, Bùi Nhiên theo bản năng hỏi.

"Đi nói cô ấy cho cậu thêm thuốc." Winny nói.

"Đừng." Satang quýnh lên, thuận tay kéo lấy áo anh, "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, sát trùng là được rồi."

Winny nhíu mày lại.

Satang: "... Thật đó."

Nửa phút sau, Winny tùy tiện kéo một cái ghế đến, ngồi xuống trước mặt cậu.

Satang thở phào nhẹ nhõm, đang định cảm ơn anh một lần nữa, lại nghe thấy Winny nói: "Để chân lên."

Satang có hơi mờ mịt: "Để lên đâu?"

Cậu thấy Winny mở chai thuốc đỏ ra, bỗng nhiên ý thức được: "Không cần, để tự tôi làm là được."

Winny không trả lời, cúi người xuống đỡ lấy cổ chân của cậu, đặt lên bắp đùi mình.

Satang vẫn còn mang giày, cậu run lên vài giây, lập tức muốn thu chân về, nhưng lại không thành công.

"Giày của tôi rất bẩn." Satang nói.

"Cho nên đừng lộn xộn." Winny lấy một cây tăm bông chấm một ít thuốc đỏ lên đó, anh rũ mi xuống, ánh mắt đặt trên vết thương nơi cẳng chân của Satang.

Satang còn muốn từ chối, tăm bông đã nhấn lên.

Chân của Satang rất thẳng, da dẻ cũng trắng hơn so với các bạn nam khác, lúc thuốc đỏ được chấm lên, cứ như một tấm vải vẽ tranh sơn dầu không cẩn thận bị dính một ít thuốc màu vậy.

Hôm nay Winny mặc áo tay ngắn, thỉnh thoảng cánh tay của anh cọ trúng cẳng chân của Satang, Satang không tự chủ được mà nhíu mày, mỗi lần chạm một cái thì sẽ càng nhíu chặt hơn một chút.

Tư thế này của bọn họ cũng quá kỳ quái đi.

"Có đau không?" Winny hỏi.

Satang trả lời rất nhanh: "Không đau."

Thật ra vẫn còn hơi đau một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Winny yên tĩnh nhìn một lúc, đột nhiên cúi thấp đầu xuống.

Satang cảm thấy chỗ vết thương của mình bỗng nhiên mát lạnh, còn mang theo một trận ngứa ngáy, lan từ bắp chân ra đến toàn thân-- Winny đang thổi nhẹ lên vết thương của cậu.

Satang nín thở, sau đó lại âm thầm hít sâu một hơi, cậu có thể cảm giác được sự rung động của trái tim mình mang đến.

Ngay lúc Satang định thu chân về, thì cửa phòng nghỉ lại đột ngột bị mở ra.

Phah đứng ở bên ngoài, đang không ngừng thở dốc. Sau khi nhìn thấy rõ tình huống bên trong, động tác của hắn có hơi dừng lại, đôi mắt dần dần trợn lớn lên.

Phòng nghỉ rơi vào yên tĩnh trong phút chốc.

Tầm mắt của Phah đảo quanh giữa hai người một lần, sau một hồi lâu hắn mới tìm lại được giọng nói, vừa kinh ngạc vừa hoang mang: "... Winny?"

Kết thúc chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro