Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook vẫn nhớ như in cảm giác của mình khi bị nhồi một bát cơm chó, rồi lại không thể tưởng tượng được, hai người vốn dĩ tốt đẹp như vậy mà có thể biến thành trạng thái như bây giờ.

Ngay cả khi biết tất cả chuyện xảy ra giữa Park Jimin và Min Yoongi, y vẫn phải thốt lên rằng, vận mệnh là một thứ rất thần kỳ.

“Nhưng mà…”Jeon Jungkook thoát khỏi hồi ức, một lần nữa dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Park Jimin, “Chuyện kia cũng đâu phải lỗi của anh.”

Không phải lỗi của cậu sao?

Sao có thể không phải là lỗi của cậu. Tất cả chỉ vì cậu mà Alpha của cậu từ thiên đường ngã xuống vũng bùn, mất đi thời thiếu niên vô tư vô lo.

Cậu sẽ không bao giờ quên được buổi sáng hôm đó, hai mắt Min Yoongi đỏ hoe đứng trước cửa nhà mình, nhìn mình với ánh mắt tuyệt vọng đến phát điên, nhưng vẫn sót lại một tia hi vọng, giọng nói run run: “Minie...l...là em phải không...”

Nước mắt của Park Jimin không nhịn được ứa ra, cậu biết cảnh này trong mắt Min Yoongi có bao nhiêu hoang đường, bao nhiêu nực cười, nhưng cậu đã cố gắng hết sức rồi, như thế nào cũng không kìm được.

Cậu vừa khóc vừa gật đầu thừa nhận: “Là em…”

Giọng cậu vừa nhẹ vừa khàn, cố gắng cắn chặt răng mới có thể nói được mấy từ đó. Bởi Park Jimin biết, ngay khi cậu gật đầu thừa nhận, cả đời này cậu và Min Yoongi đã không còn khả năng nữa.

Không ngoài dự kiến, ánh sáng trong mắt Alpha hoàn toàn vỡ vụn, cả người bị đánh bại, không bao giờ trở lại bộ dáng thiếu niên nhiệt huyết được nữa.

Park Jimin đứng ở chỗ đó nhìn hắn, nhìn hắn nở nụ cười khó coi, nói ra câu kia, “Park Jimin, tôi hận cậu”, nhìn hắn xoay người, lảo đảo rời đi.
Cậu nhìn bóng lưng Min Yoongi, vươn tay muốn nắm lấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi xụp xuống, gào khóc.

Không còn gì cả.

Cái gì cũng đều không còn.

Cậu đã từng háo hức mong chờ tuổi 18 đầy hy vọng của mình.

Nhưng Alpha của cậu rời đi rồi.

Tình yêu của cậu biến mất rồi.

Tất cả đều là lỗi của cậu.

Jeon Jungkook vẫn đang nhìn cậu, nhưng Park Jimin không muốn nói thêm gì, cũng không muốn phản bác, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Jiminie…..”

Jungkook thở dài, muốn nói gì đó, mở miệng định nói nhưng rồi lại nuốt xuống.

Park Jimin đưa thực đơn cho y: “Được rồi, gọi món đi.”

Cả hai đều có tâm sự, một bữa cơm ăn rất chậm, mất nhiều thời gian hơn bình thường.

Trong lúc đó, hai người chuyển sang chủ đề vui vẻ khác, cả hai nói về Alpha kỳ lạ mà Jeon Jungkook gặp gần đây, nói về minh tinh nào đó, nói về nơi thích hợp để tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi.

“Bạn tôi mới đi thành phố Asan về, tấm tắc khen nơi đó rất đẹp, nhịp sống chậm rãi, đặc biệt thoải mái. Sau này về hưu nhất định phải đến đó an hưởng tuổi già.” Jeon Jungkook bĩu môi, “Tên kia còn khoác lác rất nhiều nữa.”

Park Jimin tỏ vẻ thích thú: “Asan sao? Anh chưa đến đó, nếu có cơ hội nhất định sẽ đến đó chơi.”

“Được đó, tôi dẫn anh đi, xem xem có phải thực sự tốt như tên kia nói không.”

Park Jimin “Ừm” một tiếng, vớt rau mùi bỏ ra ngoài.

Hai năm nay, cậu hầu như đều quanh quẩn trong nhà, không ra ngoài nhiều lắm, cho nên hôm nay có thể cùng Jungkook ăn bữa cơm, trò chuyện đôi chút, tâm tình tốt hơn bình thường rất nhiều.

Lúc tạm biệt nhau, Jungkook đột nhiên gọi cậu, bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Park Jimin hỏi.

Jeon Jungkook rối rắm một hồi, cắn răng hỏi: “Anh còn thích anh ta không?”

“Hả?” Jimin không ngờ Jungkook sẽ hỏi như vậy, cậu sững người một lúc, sau nở nụ cười ôn hòa xen lẫn ngượng ngùng, “Thích chứ. Sao lại không thích được.”

“Anh ta thì sao, anh ta còn thích anh chứ?”

“Anh ấy hận anh.”Sau một hồi im lặng, Park Jimin nhắm mắt lại, xoa xoa cổ tay nói: “Nên như vậy.”

“Anh cũng hận chính bản thân mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro