Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: nguyenthi_trieuvy

James đặt Taehyun xuống giường rồi sơ cứu cho cậu. Thật là, cậu nhóc này đúng là không thể tự chăm sóc bản thân, làm sao anh yên tâm mà buông lỏng cậu đây. James mặt rõ buồn sứt thuốc cho Taehyun còn Taehyun hồn vẫn như trên mây, cậu cứ nghĩ về Yeonjun, tại sao anh lại làm vậy?! Anh chán ghét cậu lắm sao?! Dù vậy cũng đừng nên làm thế chứ! Cậu đau lắm, anh nào biết nào hay!

- Xong rồi _ James ngước mặt nhìn Taehyun _ Có đau không

- Không _ Taehyun lắc đầu _ Không đau
Thấy cậu như thế, James đau lòng nhìn cậu một lúc rồi đứng dậy.

- Anh đưa em về nhà _ James đứng dậy vuốt tóc cậu _ Dù gì cũng gần hết tiết rồi

- Vâng

Vừa nghe Taehyun đáp xong, James nắm tay cậu dẫn ra ngoài

*Reng Reng*

- James _ Minseok từ phía sau gọi, nhìn thấy Taehyun, Minseok nói _ A. Taehyun à

- Vâng _ Taehyun cúi đầu _ Chào hiệu trưởng

- Chào Appa

- Appa?! _ Taehyun bất ngờ nhìn Minseok rồi xoay qua nhìn James _ Hai người là cha con sao?!

- Ừ _ James cười đáp _ Appa có chuyện gì sao?

- À. Không có gì, hai đứa quen nhau sau?

- Vâng, con với Taehyun mới quen biết hôm nay. Con chuẩn bị đưa em ấy về nhà

- À. Vậy hai đứa đi đi

- Vâng. Con đi trước

Taehyun cùng James cúi đầu rồi bước đi. Đến cầu thang, cả hai nhìn thấy "cảnh không nên thấy". Yeonjun nắm tay Byeol đi mặc kệ những ánh mắt kì dị của mọi người xung quanh. Thấy cậu, Yeonjun lạnh lùng bước ngang, điều đó làm Taehyun đau đớn, cố ngăn cảm xúc, tay cậu run run, càng nắm chặt tay James bước nhanh về phía trước. Yeonjun đương nhiên thấy tay Taehyun nắm tay James, không biết tại sao nhưng trái tim anh như có cái gì đó đè lên đau đớn vô cùng

- Cậu ta cũng nhanh thật, không kéo được anh liền đi quyến rũ người khác, mà còn là James William, đúng là có bản lĩnh _ Giọng Byeol khinh bỉ nói

- ...... _Anh không đáp, chỉ lẵng lặng bước đi

- Anh đợi em lấu tài liệu tí nhé, em ra liền _ Nói rồi cô ta hôn lên má anh một cái mới bước vào

Bắt gặp cái cảnh {quần què} đó, Eunha cắn răng, mắt đỏ ngầu tức giận, cô lấy điện thoại ra nhắn cho "ai đó"

- "Tối nay cậu có rảnh không"

- "Đối với cậu lúc nào mình cũng rãnh, có gì sao?"

- "Anh 'Công' bị con 'Bánh bèo già' cướp mất rồi còn 'Thụ' cũng bị người khác để mắt đến rồi!!"

- "Trời, tình trạng ứ ổn rồi đấy"

- "Tớ vô phương rồi"

- "Đối với mấy bà Hủ như bọn mình, quan trọng là 'Thụ' tìm được người 'Công' tốt là đủ rồi"

- "Mình hiểu, nhưng Yeonjun là anh mình, chẳng lẽ mình phải giúp James William?!"

- "Tùy vào tình thế, cậu cứ quan sát Yeonjun đi, xem con 'Bánh bèo' đó đã làm gì anh ấy rồi tính sau"

- "OK!"

Eunha thở dài một hơi rồi đi đến Yeonjun, đi ngang còn không quên nói vào tai anh :"Đừng hối hận!"

Câu nói đó làm Yeonjun phải nhíu mày, tại sao phải hối hận? Anh đã làm gì sai?
James chở Taehyun về nhà, anh mở cửa cho cậu rồi cũng bước ra. Anh thì thầm vào tai cậu :"Có chuyện gì cần cứ đến gặp anh". Cùng lúc đó, Yeonjun trở về, từ góc nhìn của Yeonjun thì hai người đang "môi kề môi". Lòng anh như lửa đốt mà bản thân anh cũng không biết tại sao. Thấy Taehyun cười với James rồi bước vào trong, Yeonjun hầm hực bước lại gần James, liếc anh một cái rồi mới vào trong
Trong nhà, Taehyun đang cười nói chuyện với bác quản gia, thấy anh, nụ cười của cậu dần tắt

- Cậu chủ _ Thấy Yeonjun, bác quản gia cúi đầu

Anh chỉ nhìn Taehyun mà không đáp lại lời quản gia. Cảm nhận được ánh mắt của Yeonjun, Taehyun xoay người chạy nhanh lên lầu. Nhìn thấy bóng lưng mong manh của Taehyun cứ ngỡ chỉ cần một ngọn gió nhẹ thoáng thổi qua cũng có thể khiến cậu như bồ công anh bay theo gió, chẳng hiểu sau lòng anh lại thấy nhói. Lần nào cũng vậy, chỉ cần thấy ánh mắt trong sáng của cậu thoáng một ánh buồn là tim anh lại thắt lại đến đau đớn mà kể cả anh cũng không biết tại sao

Thật ra lúc nãy là bác quản gia đang an ủi Taehyun, bác được Hwamin kể lại, trách cứ Yeonjun cũng chẳng được gì. Bác nhìn Yeonjun với ánh mắt thất vọng, trách
- Tôi thật thất vọng về cậu. Nói yêu Taehyun rồi bây giờ lại nói là thế thân. Một cậu bé hồn nhiên vô hại như Taehyun thì làm sao mà đóng kịch như cậu nói

- ......!!! _ Yêu? Nhưng Byeol nói anh xem Taehyun là thế thân thôi mà

- Thật đáng thất vọng, chúng tôi cứ tưởng cậu sẽ khiến Taehyun hạnh phúc, hai người sẽ hạnh phúc. Vậy mà giờ cậu lại làm vậy, cậu không thấy quá đáng sao?!
Nói rồi, chịu không nổi, quản gia tức giận xoay người bỏ đi để lại tên nào đó còn mê man trong suy nghĩ

Xoay lưng nhìn thấy đám người hầu đang lắc đầu thất vọng mà nhíu mày nhìn anh, càng làm anh khó hiểu

- Cậu chủ thật tệ bạc, lúc trước hành hạ Taehyun đáp ngã bệnh, rồi lại nói yêu Taehyun, giờ lại nói thằng bé là thế thân
- Còn quá đáng hơn nói Taehyun diễn kịch

- Cứ tưởng cậu yêu thằng bé lắm thì ra cũng là tên sở khanh hết hứng thú liền tìm cớ muốn bỏ nó

- Dù không yêu cũng đừng nên làm vậy chứ! Làm Taehyun yêu cậu rồi một cước khiến thằng bé đau đớn như ở địa ngục

- Taehyun đúng là dại dột! Thằng nhóc đâu có lỗi đâu chứ!

Nói rồi cả đám hầm hực liếc một cái rồi bỏ đi. Nhận thấy tình hình quá sai, lời Byeol với mọi người hoàn toàn không giống nhau. Rốt cuộc ai mới nói đúng?!

Taehyun là thế nào?! Tại sao anh không biết cậu là ai mà Byeol lại nói Taehyun cứ như tiểu tam quá hoại hai người?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro