Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: nguyenthi_trieuvy

Sáng hôm sau, Taehyun và Hwamin bước ra khỏi cửa thì đã thấy một chiếc BWW chờ trước cổng

- Tối qua ta đã cho người đến đón rồi, cháu không cần bất ngờ, cứ bước vào đi

- Vâng

Taehyun vẫn còn choáng ngợp trước chiếc xe này, cứ ngỡ như rằng mình không bao giờ có cơ hội ngồi vào nó. Chỉ chiếc xe thôi đã thế này rồi thì không biết căn nhà sẽ thế nào nữa. Ngồi trên xe, Hwamin nói với Taehyun rằng

- Lúc về nhà, con đừng để ý đến con trai ta, cứ xem nó là không khí thì được rồi

- Tại sao ạ?

- Sau này ta sẽ nói cho con sau

- Vâng

Xe lăn bánh tính từ nhà Taehyun đã được gần một giờ mới ngừng lại. Bác tài xế mở cửa xe cho Hwamin và cậu. Dù đã đoán trước căn nhà sẽ rất lớn nhưng Taehyun không khỏi kinh ngạc, trước mắt cậu là cánh cổng lớn như cánh cổng trên thiên đường, căn nhà bốn tầng với khuôn viên cực lớn, hai bên là cỏ với vài vật trang khí tô điểm cho màu xanh, vài cái cây lớn và phía bên phải còn có bộ bàn ghế trắng và cách đó vài bước chân là xích đu màu tím nhẹ, đường đi được lớp gạch sứ trải dài đến bậc thềm trước cửa nhà, hai mép bên còn có hoa hồng thơm, căn nhà chẳng khác nào cung điện, vừa uy nghiêm vừa sang trọng

- Taehyun, kể từ nay con sẽ ở đây
_Hwamin sai người đem quần áo Taehyun lên phòng

Mở cánh cửa màu nâu lớn, mọi thứ trong căn nhà hiện ra như một bức tranh cổ, căn nhà như giành cho bậc vua chúa, nội thất bên trong được trang trí vô cùng tỉ mỉ, nhìn sơ cũng đủ biết giá trị của những món đồ trong này cực kì đắt tiền. Nhưng khung cảnh sang trọng đó chẳng mấy chốc tan biến khi một thứ dơ bẩn bước từ cầu thang xuống và không ai khác là Hani. Thấy cô ta, Hwamin nổi giận như muốn tống cổ cô ta khỏi căn nhà của mình, đáng lý bình thường là vậy nhưng bây giờ Taehyun đang ở cạnh, ông phải giữ tí xíu hình tượng cho con trai mình mặc dù ông không muốn

- Cô mau cút khỏi nhà tôi trước khi tôi cho người đá cô ra khỏi đây

- Ba chồng à ~

- Dơ bẩn!! Đừng gọi tôi bằng cái kiểu đó! Người đâu, mau tống cổ cô ta ra khỏi đây
!
- Vâng

Và sau đó không khí để suy đoán rằng Hani bị tống cổ ra khỏi nhà một cách nhục nhã

- Đem đồ Taehyun lên phòng cho thằng bé lên phòng nó đi _ Nói với người hầu xong, ông quay qua nói với Taehyun _ Cháu đi theo họ đi, cất quần áo xong rồi xuống đây nấu cơm cho bác

- Vâng

Taehyun cùng người hầu bước lên cầu thang. Căn nhà vừa rộng vừa cao. Đi đến lầu bốn, căn phòng của cậu nằm ở cuối cùng phía bên phải. Cánh cửa màu nâu với tay cầm màu bạc, nút ấn màu sám nhẹ. Mặc dù cánh cửa rất lớn nhưng lực mở rất ít, nhẹ như không. Căn phòng của cậu được màu tím bao bọc với phía trái phía trước là giường ngủ như giành cho hoàng tử, cái rèm màu đỏ nhạt, năm gốc nằm và hai gối ôm ở hai bên, mền được xấp gọn hai lớp. Kế bên là tủ nhỏ, phía trên tàu là cây đèn ngủ cỡ nhỏ hình vuông màu vàng bạc. Xích qua tới nữa là ta đồ lớn, bên trong tủ, phía trên là cây máng đồ, phía dưới có cái tủ được chia là hai bên. Đi qua phía vách bên trái là tủ sách bảy ngăn, sát bên là bàn học, trên bàn học là cây đèn học hình thoi. Từ cửa phòng phía Taehyun đứng, phía bên trái là phòng tắm, bên trong là màu xanh nước, phía trái trong phòng tắm là vòi sen, xích qua tới là bồn tắm, phía phải là bồn cầu, nằm sát cánh cửa là bồn rửa mặt, bồn rửa có cái kính hình tròn, nhìn xuống kính là vòi nước, trước vòi nước là bồn nước, phía trái trên bồn rửa mặt là một lỗ hình tròn đựng bàn chải đánh răng, bên trái là chai nước hoa dùng làm thơm miệng vị nho.

Quan sát căn phòng, không khỏi khiến Taehyun kinh ngạc, tại sao một người hầu mới đến như cậu lại được căn phòng quá sức sang trọng như vậy? Dù cho là ân nhân của chủ nhân nhà này cũng đâu đến mức thế? Điều này càng làm Taehyun hoài nghi rằng mục đích Hwamin đưa cậu đến đây không đơn giản là làm người hầu nhưng một người ngây thơ như Taehyun thì cái suy đó đã mau chóng được bát bỏ

- Bác để đồ ở đây cho cháu đi ạ, còn lại cháu tự xấp xếp

- Được, thưa cậu

- Thưa cậu?

Taehyun chưa kịp hỏi thì người hầu đó đã đi rồi

Cậu đem quần áo của mình vào phòng và xấp xếp gọn gàng trong tủ quần áo. Sau khi xắp xếp xong, Taehyun nhanh chân chạy xuống nấu cơm. Nhưng vừa bước ra, cậu đã đụng mặt "Cậu Chủ" nhà họ Choi - Choi Yeonjun

- Cậu là ai? Làm gì ở đây? _ Hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới, lạnh lùng đánh giá cậu "Một tên nhóc nghèo nàn"

- Tôi ... Tôi là người hầu mới. Cậu là ai?
Người hầu mới? Vậy là thằng nhóc này sao? Bề ngoài bình thường chẳng xinh đẹp lại còn là con trai. Tại sao ông ta lại muốn chọn cậu ta làm "con dâu" chứ? _Hắn khinh thường suy nghĩ

- Từ nay tôi là cậu chủ của cậu, cậu lo mà hầu hạ tôi đi, thời gian còn dài, sẽ rất vui đấy

Nói xong không đợi Taehyun trả lời thì hắn đã "hai tay đút túi" ung dung đi xuống lầu với đầy suy nghĩ đang muốn hành hạ cậu

Taehyun còn chưa tiêu hóa hết câu nói của Yeonjun, một mặc vì Yeonjun quá đỗi đẹp trai, một vẻ đẹp lãng tử có thể khiến bất kì con tim nào loạn nhịp không kể nam hay nữ, còn mặc khác tim cậu đang đập nhanh như muốn thoát khỏi lòng như đây này. Thế này là sao chứ?!? Taehyun chưa từng có cảm giác này
Sựt nhớ đến Hwamin đã nói "làm xong thì xuống nấu cháu". Taehyun nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ vừa rồi, cậu chạy một mạch xuống lầu hai - nơi có nhà bếp

- Sao con tới giờ mới xuống

- A. Con mới cất đồ xong. Lúc nãy con gặp cậu chủ

Hwamin xanh mặt nhìn Taehyun

- Sao vậy ạ?

- Nó ... Lúc nãy nó nói gì với cháu

- A. Cậu ấy nói :"từ nay tôi là chủ cậu chủ của cậu, cậu lo hầu hạ tôi đi, thời gian còn dài, sẽ rất vui đây"

Mặt Hwamin càng tái xanh hơn

- Bác Hwamin, bác không sao chứ

- A. Ta không sao. Cháu mau nấu cháu đi

- Vâng

Taehyun chạy một mạch vào nhà bếp, săn tay áo lên chuẩn bị "chiến" với nhà bếp.

Yeonjun, con liệu hồn mà đối đãi tốt với thằng bé cho ta, nếu không ta sẽ không tha cho con. Thà rằng ta chọn Taehyun làm con dâu tây còn hơn cái loại con gái không ra gì đó

Mười lăm phút sau, Taehyun bưng tô cháo ra, để lên bàn

- Mời bác ăn cháo

- Cháu cũng ăn đi. Người đâu, lấy cho thằng bé tô cháu

- A. Sao lại vậy được? Người hầu được ăn chung với ông chủ sao?

- Cháu không đơn giản là người hầu mà còn là ân nhân của ta

- V ... Vâng

- Cháu không cần ngại, cứ ăn từ nhiên đi

- Vâng ... Nhưng cậu chủ đâu rồi ạ

- Nó? Nó đi ăn chơi trác tán ở đâu rồi

- Cậu chủ không thường ở nhà sao ạ?

- Ừ. Nó cùng lắm thì sáng về nhà thay đồ rồi đến trường, nếu có thì tối về ngủ.

Nhưng hiếm lắm nó mới có ở nhà. Nó chỉ lêu lổng bên ngoài với đám gái không ra gì thoi

- Dạ

- Taehyun ... Nếu …

- Sao ạ? Có gì bác cứ nói, nếu được thì cháu sẽ giao bác

- Cháu có muốn làm con dâu ta không? Làm vợ Yeonjun?

- Hả?!? Nhưng con là con trai mà, chẳng lẽ cậu Yeonjun là Gay sao ạ?

- Không, nó là thẳng

- Vậy sao lại muốn cháu làm vợ cậu Yeonjun?

- Thả muốn dùng cháu trói buộc nó. Cháu không cần có tình cảm với nó. Chỉ cần nhớ đã "là hoa có chủ" thì không con nào dám mơ tưởng bước chân vào nhà họ Choi

- Trói buộc? Nhưng cháu sợ cậu ấy sẽ ghét cháu

- Đừng lo, dù nó có ghét cháu thì cũng không làm được gì cháu đâu. Có ta làm chủ cho cháu, ngay cả sợi tóc của cháu, nó cũng đừng mơ động vào. Được chứ? Xem như cháu giúp ta lần này đi.

- Cháu ... Cháu ... Được ... Cháu sẽ làm

- Cảm ơn cháu, gia đình nhà họ Choi mang ơn cháu

- Nhưng sao lại là cháu?

- Vì ta biết cháu là một người tốt, ta tin tưởng cháu

- Vâng. Cháu sẽ không phụ lòng bác

- Được. Cuối tuần này ta sẽ cho người làm giấy kết hôn và thông báo cho Yeonjun

- Cậu ấy sẽ đồng ý chứ

- Dù có đồng ý hay không thì nó vẫn phải kí thoi. Cháu đừng lo. Cứ giao cho ta

- Vâng

- À, quản gia, chuẩn bị quần áo và tập sách thằng bé, ngày mai phải có

- Chuẩn bị cho cháu? Để làm gì vậy ạ?

- Đương nhiên là cho cháu học hành rồi, có kiến thức để đừng bị Yeonjun nó đem ra soi mói. Cháu bằng tuổi với Yeonjun phải không?

- Dạ vâng. Nhưng cháu chỉ mới học được chữ và vài phép tính đơn giản thoi

- Không sao, ta đã nói cho giáo viên chủ nhiệm lớp cháu rồi, ông ấy sẽ giảng cặn kẽ bài học để cháu dễ dàng nắm bắt. À, cháu học chung lớp với Yeonjun đấy. Vừa học vừa xem chừng nó, một công đôi việc

- Vâng, cháu hiểu rồi, cảm ơn bác

- Không sao, việc cần làm

Ở Nơi Nào Đó

Có lẽ hai người không ngờ rằng cuộc đối thoại của hai người đều bị Yeonjun nghe trộm được

Nếu ông muốn chơi, tôi sẽ chơi với ông. Taehyun? Sau này cậu sẽ phải chịu khổ rồi

Hắn cười nhếch mép, trong đầu hiện ra một loạt cách hành hạ Taehyun nhằm mục đích để cậu sống không được yên. Để cậu phải đi khỏi Choi gia, hắn nghĩ được sẽ làm được

Sóng gió còn dài, cứ từ từ mà thưởng thức

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro