Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: nguyenthi_trieuvy

Tối đó, lúc vừa về, James vào phòng liền thấy Taehyun mải mê nghịch điện thoại. Anh tiến đến bên cạnh cậu

- Taehyun. Em còn yêu Yeonjun không?
- Choi Yeonjun?! _ Taehyun ngưng chơi điện thoại, ngước nhìn James bằng ánh mắt bất ngờ rồi dần chuyển thành lạnh nhạt _ Em không biết

- Anh nói này _ James dạy nhẹ điện thoại đang trên tay Taehyun rồi để lên bàn _

Yeonjun lúc trước bị tai nạn mất trí nhớ nên mới đối xử với em như thế. Hắn cũng đã rất hối hận rồi. Kai thường liên lạc kể với anh tình trạng của Yeonjun. Quả thật hắn rất đau khổ. Với lại cũng do con ả Byeol diễn trò viết kịch bản sai lệch nên Yeonjun mới như thế. Anh chỉ mong em được hạnh phúc, nên nếu khi bên Yeonjun mà em được hạnh phúc, anh sẽ để em trở về

- Anh..... Em xin lỗi _ Taehyun mắt ngấn nước

- Không sao, anh hiểu, em không yêu anh thì cũng khó trách. Trời cao đã định, em với Yeonjun vốn không thể tách rời cho nên tận 3 năm vẫn gặp lại, em nên thuận theo ý trời, như vậy sẽ tốt nhất cho em

- Nhưng..... Yeonjun khiến em đau khổ trong khoảng thời gian dài. Dù cho anh ấy có mất trí nhớ đi chăng nữa, em cũng không thể tha thứ cho dù anh ấy

- Vậy sao không chơi trò chơi _ Elly đột nhiên từ cửa bước vào, nói _ Nếu cậu còn yêu thì nên quay lại, mà nếu không thể tha thứ cho Choi Yeonjun vì đã khiến anh như vậy thì cậu cứ tìm cách hành hạ anh ta

- Elly? Sao cậu biết? _ Taehyun nhìn sang cô

- Anh đã nói cho em ấy biết. Quả thật chưa có thể loại nào đáng sợ hơn con gái, Eunha và Minji đã chứng minh điều đó. Anh không thể mất cả vốn lẫn lời và em cũng phải giữ cái 'tôi' của mình. Vì thế anh đã nhờ Elly nghĩ ra những trò hành hạ Yeonjun những lúc em bên cạnh hắn ta

- Nếu cậu không biết cách hành hạ anh ta thì cứ Call mình, mình có đủ cách đủ trò cho cậu tự ý lựa chọn

- Cảm ơn _ Taehyun cười nhẹ một cái

- Không cần cảm ơn. Tối rồi, em nên ngủ đi, giữ gìn sức khỏe để còn hành hạ cậu ta

- Vâng

Khách Sạn

Yeonjun từ lúc trở về liền mở điện thoại ra ngắm số điện thoại của Taehyun, hắn rất muốn điện cậu, hắn nhớ giọng nói ấy nhớ luôn con người ấy. Hắn vô thức ấn gọi vào nó khiến hắn giật nảy người

- "Alo, ai đấy?" _Lúc lâu, không ai bắt khiến cậu thấy khó hiểu _"Alo, cho hỏi ai đấy?!"

Cảm thấy cậu mất kiên nhẫn, hắn mới nói :"Anh đây"

- "Yeonjun?!"

- "Phải, em vẫn......ổn chứ?"

- "Ổn?! Từ lúc xa anh, tôi rất ổn!"

- "Taehyun...anh xin lỗi. Lúc đó anh mất trí nhớ, anh còn bị Byeol lừa gạt nên.....xin em đừng nói vậy, được chứ?"

- "Tôi với anh đã chấm dứt từ lâu, làm ơn đừng liên quan gì đến tôi nữa" _Cậu tuyệt tình

- "Taehyun, xin em cho anh 1 cơ hội thôi. Em có biết anh đã rất nhớ em trong những ngày tháng qua?!"

- "Anh nghĩ tôi quan tâm? Nói nè, từ cái ngày anh phản lại tình cảm chúng ta, tôi đã chẳng còn tình cảm với anh nữa rồi!"

- "Anh không quan tâm em còn yêu anh hay không nhưng chắc chắn anh sẽ khiến em yêu anh lại lần nữa!"

- "Anh cứ mơ đi, phỏng chừng còn kịp!" _Nói rồi cậu cúp máy không để hắn có cơ hội nói

Anh sẽ lần nữa mang trái tim em trở về! Dù cho em có muốn hay không!

Đúng như hắn nói, sáng đó Taehyun vừa xuống nhà liền thấy hắn ăn mặc lịch lãm ngồi trong chiếc xe hơi đắt tiền

Thấy cậu, hắn liền đi ra và đến gần cậu. Khi cả hai đứng gần nhau chỉ cách 1m, hắn nói :"Anh rất nhớ em" giọng hắn có ôn nhu
- Anh là ai? Tôi không biết anh! Anh mau tránh ra! _Taehyun tưởng như quát lớn nhưng với hắn, cậu chẳng khác con mèo xù lông

- Đủ lông đủ cánh liền bỏ anh đi, em gan trời đấy! _Yeonjun nhanh như cắt nắm tay cậu không cho cậu có cơ hội tránh né
- Mau buông ra! _Taehyun dẫy dẫy cánh tay

Sợ Bảo bối đau, hắn nhẹ nới lỏng nhưng vẫn giữ lại lực làm cậu không thể buông ra được, hắn nói :"Trở về với anh, yêu anh lần nữa, được không?"

- Anh nghĩ anh là ai?! _Taehyun nhíu mày bất mãn

- Anh biết em còn yêu anh, làm ơn đừng cư xử như vậy, anh sẽ đau lắm _Hắn nhìn cậu với đôi mắt buồn

- Vậy sao?! Lúc trước anh nói những gì chắc anh không quên, anh nói tôi là thế thân là giả tạo, anh nói anh yêu cô ta và kinh tởm tôi. Lúc đó anh nói, anh có quan tâm tôi thế nào không?! _Taehyun giọng nghẹn lại, nước mắt vô thức tràn ra theo từng cơn

- Taehyun _Lời cậu nói khơi lại quá khứ khiến hắn vừa xấu hổ vừa hận bản thân. Hắn ôm chặt cậu _Anh xin lỗi. Em nên biết anh cũng là mất trí nhớ, mọi việc không phải anh muốn!

- Anh......quá đáng! _Taehyun tuy nói vậy nhưng vẫn ôm hắn, chui rúc vào lòng hắn bắt đầu khúc khít khóc

- Anh quá đáng, anh sai, anh đáng ghét. Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lắm _Hắn một tay ôm eo cậu, tay kia vuốt vuốt tấm lưng gầy, hắn đặt mũi mình trước những lọn tóc đen mượt ấy mà hít thở

- Không tha thứ dễ dàng vậy đâu _Giọng cậu nâng nấc

- Được được, Bảo bối muốn sao cũng được, chỉ cần trở về bên anh là được _Hắn vỗ nhẹ lưng cậu

- Muốn sao cũng được? _Taehyun ngước đôi mắt ngấn nước nhìn hắn

- Đương nhiên _Hắn nói chắc như đinh đóng cột

- Ôi Jun _Taehyun cảm động ôm hắn
Anh cứ chóng mắt chờ xem những ngày sau này của anh đi! Nó sẽ trôi về một nơi rất xa! _Taehyun thầm cười tà

Những ngày sau của Choi Thê Nô sẽ trôi về đâu?!

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro