Sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tiết trời bắt đầu vào đông. từ sớm, những bông tuyết đã rơi, báo hiệu cho một mùa đông lạnh lẽo.

"taehiong, sao bé không nghe lời tôi!?", hiện tại jeongguk đang rất bực bé bi nhà mình, vì sao á? jeongguk biết rõ em xinh nhà hắn thể trạng yếu, rất dễ ốm, nếu như không giữ cho em đủ ấm. mà giờ xem kìa, taehiong một thân trơ trụi đòi ra ngoài trời nghịch tuyết, nghĩ gì mà jeongguk đây đồng ý vậy?

"tất thì không mang, áo ấm không mặc, khăn choàng cổ thì vứt lăn lóc trên sofa, sữa pha không uống, có phải tôi chiều riết bé sinh hư rồi không?", hắn gằn giọng.

"hức...n-nhưng mà bé muốn chơi tuyết mà, jeon ơi...", hiện tại muốn taehiong có bao nhiêu uỷ khuất liền có bấy nhiêu. em bặm môi, tay xinh vò đến nhăn nhúm một góc áo, mắt ầng ậng nước mở to, như thể chớp một phát thôi, nước mắt nóng hổi sẽ lăn dài xuống hai má mềm.

"bé ở yên đấy cho tôi", nói xong hắn trở về phòng, cầm ra đôi tất bông, một chiếc sweater, "đến đây, taehiongie", nói xong vỗ vào đùi mấy phát ý muốn bảo taehiong ngồi lên đùi hắn.

em xinh chầm chậm đi đến, nói vài câu khe khẽ cứ như rằng nếu lớn tiếng thì jeongguk sẽ ăn thịt em, "hưmm...bé có dép bông rồi, hông mang tất đâu, jeon ạ", nói thế thôi chứ em vẫn đi lại, áp đôi gò bông lên đùi hắn, lưng đối diện với mặt hắn, em sợ jeongguk lắm, hắn tức giận lên rồi thì vô cùng vô cùng đáng sợ.

"yên để tôi mang tất, bé không nghe lời tôi gì cả, jeon này sẽ buồn lắm", hắn cúi xuống tháo dép bông, mang tất vào chân nhỏ trắng hồng, còn xoa xoa nắn nắn mấy cái khiến taehiong thích thú vô cùng.

đang ngọt ngào tình tứ thì Oh Hye - thư ký riêng gọi đến , bảo rằng đến công ty gấp, vì có việc. jeongguk buông em ra  lên phòng thay đồ, nói vọng xuống "bác Wol trông chừng taehiong giúp cháu với nhé, đừng để em ấy ra ngoài"

xuống lầu, hắn bế em lên, "tôi đi một lát, bé ạ, sẽ về sớm với cưng nhé, nhớ là đừng ra ngoài trời đấy, à còn ly sữa trên bàn, nhớ uống, tôi về mà chưa hết thì không yên với tôi đâu", nói xong hôn cái chóc vào môi xinh khiến em đỏ mặt.

taehiong vội vàng gật đầu vâng vâng dạ dạ, điệu bộ hết sức ngoan ngoãn khiến jeongguk yên tâm, nhưng không thể ngờ được, sau khi đợi jeongguk lái xe đi mất, em liền bung cửa chạy ra ngoài sân.

vì bác Wol làm việc trong nhà nên chẳng thể biết taehiong có ra ngoài hay không. về phần em, không mũ, không áo, mặc độc một chiếc áo phông mỏng, quần dài và mang đôi tất, không thêm thứ gì.

cái tên jeongguk kia đi cũng lâu quá đi, từ 9 giờ sáng cho đến bây giờ là 12 giờ rồi vẫn chưa thấy về, chơi một lúc lâu thấm mệt, em liền lết vào nhà, may sao vừa đúng lúc ấy jeongguk về, nên không hề biết rằng em xinh nhà hắn vừa nghịch tuyết ngoài trời suốt 3 tiếng.

em bước vào nhà, thấy ly sữa vẫn còn nguyên trên bàn, đã nguội ngắt từ lâu, cuống cuồng đem đến bồn rửa chén, đổ sạch.

"bé ơi, tôi về rồi, taehiong đâu rồi nhỉ", em nghe thấy tiếng hắn thì chạy ào ra đu lên người hắn cọ cọ, "huh, làm sao thế này", nói đoạn liền bế em lên ôm vào lòng, cảm thấy người nhỏ trong lòng  hâm hấp nóng liền biết em ốm rồi.

"ưm hưm...jeon ơi", em thủ thỉ.

"ừm, làm sao? có phải sau khi tôi đi là bé nghịch tuyết không", hắn bế em đến sofa, đặt em lên đùi, áp mặt em vào hõm vai hắn. thân nhiệt trên người em không có dấu hiệu giảm mà ngày càng tăng cao. "bác Wol, lấy cháu cây nhiệt kế với cả miếng dán hạ sốt"

"lì quá mức rồi, để xem em hạ sốt, tôi xử tội em ra sao", hắn kẹp nhiệt kế vào dưới cánh tay người nhỏ, bóc miếng hạ sốt dán lên trán, lên lưng em nhỏ. em vì cái lạnh mà ngân một tràng dài nũng nịu, "hức...ư...hông muốn, lạnh mà...gỡ ra huhu", em đưa tay dụi mắt phượng đến đỏ ửng cả viền mắt, hắn liền một tay giữ chặt lấy hai bàn tay em, bắt đầu check camera, hỏi tội.

"taehiongie, sao bé lại không nghe lời tôi, đã thế lại không uống sữa, cả gan đem đi đổ, đồ giữ ấm thì không mang, giờ bé muốn như nào!?", hắn nạt em, la thật to khiến em vỡ oà.

"ức...oaaaa, j-jeon...hức"

"nói, tôi làm sao", hắn vỗ cái chát lên mông đào, lực tay có vẻ mạnh lắm, taehiong càng khóc dữ hơn, em vùng vằng muốn thoát khỏi hắn, "hức...j-jeon quát bé, c-còn đánh nữa, người ta...ức...không có ai chơi cùng...huhu" nói xong liền tu tu khóc.

hắn biết lần này mình sai, vì ít khi có việc nhưng lại để taehiong ở nhà, nhưng mà hôm nay có việc gấp, đã thế bên ngoài còn rất lạnh, mang em theo kẻo ốm, ai lo?

"cưng ơi, nín nào, thứ lỗi cho jeon, em bé nha, nhưng mà bé cũng có một phần lỗi kia mà, khi mà taehiong đã không nghe lời tôi", hắn xoa nắn eo nhỏ, hôn hôn nhiều phát vào môi xinh đang dẩu ra.

"hức...bé...bé xin lỗi jeon ạ, sẽ hông nghe lời...à nhầm lần sau sẽ nghe lời, hông lì với jeon nữa ạ", em vừa nói vừa chùi hết nước mắt nước mũi lên vest đen của hắn.

"bây giờ tôi gọi bác sĩ đến tiêm thuốc, kê đơn cho bé", taehiong mặt mày tái xanh, lắc đầu nguầy nguậy, "hức...hông...hông muốn, lần sau sẽ ngoan màa, j-jeon đừng gọi bác sĩ, bé sợ huhuu"

"bất đắc dĩ thôi, bây giờ bé đang sốt mà, nếu không muốn thì bé ở đây đi, tôi vào thư phòng làm việc", chuẩn bị rời đi thì một lực nắm nhẹ hều níu lấy góc áo hắn, "lại làm sao nữa hả ông trời con ơi"

"hưmm...bế ạ, jeon đừng đi mà", em đưa hai tay lên không trung, bóp bóp hệt như một em bé khiến jeongguk phải bật cười.

sau khi yên ổn tại phòng ngủ, jeongguk gọi cho bác sĩ đến, 15 phút sau Park Seung - bác sĩ riêng nhà Jeon đến nơi. "đâu, ai ốm, ra đây nào", đáp lại ông là một khoảng im lặng, taehiong bây giờ chính là đang sợ đến co rúm.

"taehiong nhà cháu sốt, bác đến khám giúp với", jeongguk nhẹ gỡ tay em ra khỏi eo mình, nãy đến giờ taehiong cứ ôm khư khư lấy hắn.

"ức...hông muốn...j-jeon đừng đi uhuu", em xinh nước mắt nước mũi tèm lem níu lấy hắn. "taehiong ngoan nào, hạ sốt tôi dẫn đi mua bánh dâu"

và thành công dụ dỗ được em, jeongguk giữ chặt hai tay để thuận lợi cho việc tiêm thuốc vào bắp tay của bác sĩ, "taehiongie, nếu đau quá thì cắn tôi, nhé"

khi mũi kim xuyên vào da, vào thịt, em ứa nước mắt, đột nhiên nhói lên một phát, em giật mình nhắm ngay đầu ngực của jeongguk mà cắn xuống, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi. tiêm xong bác sĩ kê đơn thuốc, dặn dò hắn đôi điều và ra về.

hiện tại taehiong vẫn còn thút thít khóc trong lòng hắn, về phía jeongguk, hắn đang cật lực xoa nắn lấy bắp tay dần sưng vì mũi thuốc, ắt hẳn đau lắm. em đau, jeongguk cũng đau, em đau vì bị tiêm thuốc, bị sốt, thì hắn đau vì bị em day cắn đầu ngực, cảm giác nhức nhối, ran rát cứ thế mà lan truyền.

"bé ở đây, tôi đi nấu cháo", toan bỏ đi thì "bế bé theo nữa, jeonn"
tui mệt mà tui hổng nói, jeon-bất lực-jeongguk

hình ảnh hiện tại đây, jeongguk một tay nấu cháo một tay bế bé bi trên tay, nếu em ở yên thì không nói, đằng này em ngọ nguậy, loay hoay khiến jeongguk suýt ngã vài lần. tắt nồi cháo, bép một phát ngay đào xinh khiến em thút thít, "taehiongie chẳng ngoan gì cả, bé có tin tôi đánh thêm phát nữa nếu như bé không yên không?"

"ng-người ta đang đau cũng hổng thương gì cạ, jeon là hết thương người ta gồi", em mếu máo, vùi mặt vào hõm vai hắn ra sức làm nũng.

"ừm, hết thương rồi, lại đây ăn cháo rồi uống thuốc giùm tôi với người ta ơi", hắn bế em đến sofa, vừa thổi vừa đút từng thìa cháo. "kim taehiong!!", hắn gằn giọng.

"ư..hic...", một thìa cháo thôi, em ngậm nãy giờ 15 phút rồi, "nuốt xuống, không tôi gọi bác sĩ đến đấy". ực một tiếng thật to, minh chứng cho việc em đã ngậm quá nhiều cháo. "ngốc này, nhỡ đâu sặc thì sao", hắn hết xoa rồi lại vuốt lưng bé bi.
_____________________________________________

hiện tại giờ là nửa đêm, taehiong nhà ta đang say giấc nồng trong lòng jeongguk.

"taehiong, dậy nào", hắn đánh thức em dậy để kiểm tra xem hạ sốt chưa đấy, nhỡ đâu ngủ say, sốt cao quá rồi lên cơn co giật, hắn vẫn là lo cho bé bi lắm, cơ mà taehiong cực kỳ gắt ngủ, "ức...oaaaaa...đ-để cho người ta ngủ màa"

"rồi rồi, bé ngủ đi, để đấy tôi", hắn kẹp nhiệt kế vào dưới cánh tay người nhỏ, có vẻ hạ sốt rồi, hạ xuống còn 37℃, hắn có thể yên tâm ôm bé nhà hắn ngủ được rồi.

____________________________________________

"hưmm...jeon dậy sớm dạ, jeon hông hun người ta ạ?", em hiện tại đang chất vấn hắn vì sáng nào em dậy, hắn cũng mổ vào môi xinh mấy (chục) phát.

*chụt* 1 2 3 4 5 nhiều cái liền khiến em bực bội mà giãy nảy, hắn mới buông tha. hắn bế em lại ngồi vào lòng mình, "taehiongie có còn ra ngoài trời nghịch tuyết khi chưa có sự cho phép của tôi nữa không?".

"bé...bé hông ạ, jeon-jeon đừng bóp mung mà, hứa nghe lời hổng nghịch nữa", em giương đôi mắt cún con nhìn gã, tay câu lấy cổ. "hứa đấy nhé, nhìn bé đổ bệnh tôi xót chết đi được".

"dạa hứaa".
















tớ viết chiếc fic này theo kiểu từng plot, nên nếu bạn nào có plot, in búc cho tớ nhé ạ, nhận viết cả H nhê ('• ω •')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro