Liệu câu chuyện của chúng ta có cái kết tốt đẹp ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống cũng là lúc mà thành phố lấp lánh những ánh đèn đường và các cửa tiệm . Những thứ ánh sáng nhân tạo ấy thật khó chịu với một người sinh ra và lớn lên từ một nơi yên tĩnh , được chiếu sáng bởi vầng trăng như Minh Hạo . Cậu lên Bắc Kinh bốn năm trước , thế nhưng ánh đèn nơi đây luôn khiến cậu cảm thấy thật choáng váng . Nhộn nhịp thật đấy , nhưng nhiều khi Minh Hạo luôn cảm thấy mình như lọt thỏm giữa đám đông vậy . Những lúc mệt mỏi vì học tập và sự náo nhiệt buổi tối của thành phố này , Minh Hạo chỉ muốn về nhà của mình và sà vào lòng mẹ ở quê mà thôi .

Thoát khỏi đám đông , Minh Hạo đi vào một ngõ nhỏ , tiếng ồn và ánh sáng phần nào đã vơi đi . Khẽ thở dài một tiếng , cậu bước lên cầu thang dẫn lên phòng kí túc của mình . Vừa mở cửa ra , cậu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc :

" Em về rồi đó à ? "

Từ trong bếp bước ra , Tuấn Huy với bộ dạng đeo tạp dề , tươi cười chào đón . Thả chiếc cặp nặng trĩu trên vai xuống , cậu khẽ nhếch môi lên thay cho lời chào . Hôm nay , cũng như nhiều ngày khác , cậu thấy mệt quá . Thật may mắn cậu có người bạn cùng chia sẻ phòng kí túc là anh luôn về sớm hơn và nấu ăn cho cậu . Tuấn Huy hơn Minh Hạo một tuổi , vì thế cậu là sinh viên đại học năm cuối thì anh đã học xong rồi , và đã kiếm được một việc làm ổn định ở cửa hàng cho thú cưng nhỏ gần nhà . Vì biết cậu đang vùi đầu vào sách vở để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp , anh cũng không ngại gì nấu những món mà em mình thích .

Ở phòng kí túc này thích lắm , vì cửa sổ luôn được ánh trăng nhè nhẹ chiếu . Mỗi lần có bực tức gì thì Minh Hạo bảo Tuấn Huy tắt hết đèn đi , hai anh em thắp nến , bật những bản nhạc cổ điển và uống rượu vang với nhau . Có lẽ anh uống không được nhiều , nên được một lúc là anh lên giường ngủ ngay , còn cậu thì vẫn ngồi một mình vừa cầm ly lắc nhẹ vừa ngắm trăng . Cảm giác như đã được rời xa thành phố bề bộn vậy .

Tắt đèn bàn học đi , Minh Hạo liền leo lên giường . Nghĩ tới ngày mai lại là những bài giảng đầy ắp sự khó hiểu , lại là những sự ồn ã trên đường phố khi vừa tan học là cậu lại trằn trọc .

" Ngủ đi nào "

Chẳng biết từ khi nào , Tuấn Huy quay ra ôm em nhỏ vào lòng , thầm thì nói . Có vẻ như vì chờ cậu học xong , nên hiện anh vẫn chưa ngủ . Giọng nói nhẹ tựa gió bay ấy như xoá tan đi sự căng thẳng của cậu , nên chẳng bao lâu Minh Hạo đã chìm vào giấc ngủ . Thấy em nhỏ thở đều trong vòng tay mình , Tuấn Huy mỉm cười , khẽ đặt môi mình lên mái tóc mềm của Minh Hạo rồi mới nhắm mắt , như một thói quen .

Anh nhớ rằng có lần em nhỏ nói rằng mình sẽ sang nước ngoài làm việc thay vì ở lại Trung Quốc . Điều đó thật tốt cho sau này cho Minh Hạo , Tuần Huy cũng tin rằng cậu sẽ được nhận việc được sớm thôi . Trên lớp Minh Hạo từ nhỏ đã là một đứa trẻ sáng dạ , càng lớn lên càng giỏi , ngoài sách vở , cậu cũng dễ thích ứng với mọi tình huống , nên chẳng có gì có thể làm khó cậu . Điều duy nhất mà làm Minh Hạo khó chịu , cũng là điều mà chỉ có cậu với anh biết , đó là đám đông . Có thể nói cậu là một người sống khép kín , không thích ở chỗ đông người . Nhưng không thích , không phải là không thể , nên cậu vẫn luôn cố chịu đựng , và vì thế chẳng ai biết được cậu ghét nơi nhiều người . Quay lại về việc xa quê hương của Minh Hạo . Mẹ cậu cũng đã nghe qua việc này , dù không cấm , nhưng bà cũng lo cho con mình sẽ không sống nổi bên đó . Tuấn Huy cũng chẳng vui gì khi cậu đề cập tới nó , vì anh là từ Thẩm Quyến lên Bắc Kinh , nên trên đầy ngoài Minh Hạo ra thì anh chẳng thân thiết ai cả . Nhiều khi anh muốn ích kỉ nói rằng đừng đi mà ở lại đây làm , ở lại với bố mẹ cậu , ở lại với anh .

Đã có những lần Minh Hạo bảo cậu muốn nuôi một chú cún nhỏ , nhưng sợ chẳng có thời gian mà chăm sóc nó , mà khi rảnh rỗi rồi có lẽ chẳng còn ở đây nữa . Thế mà hôm sinh nhật thứ hai mươi của cậu , Tuấn Huy đã dẫn cậu đi chọn một chú cún về nuôi và hứa rằng mình sẽ chăm sóc nó thật kĩ khi cậu bận . Khi trở về Minh Hạo vừa ôm vừa nựng cún nhỏ không thôi , lại còn hôn chóc lên cái mũi xiu xíu của nó nữa . Cầm thức ăn và đồ dùng của cún trên tay , anh nhìn cậu với cún bỗng dưng lại muốn trả nó quá , mà nghĩ tới cậu sẽ rất buồn nên lại thôi . Bé gâu gâu nhỏ được Minh Hạo đặt tên là Tiểu Bát , trong khi Tuấn Huy toàn gọi là Tiểu Yêu Tinh .

Trời vừa hửng sáng , Tiểu Bát đã nhảy tót lên giường rồi liếm mặt Tuấn Huy , làm anh suýt nữa thì ném nó xuống đất rồi . Tuy thấy nó thật phiền phức , nhưng anh phải công nhận nó gọi mình dậy tốt thật , trừ cuối tuần đang ngủ ngon thì bị dậy sớm . Khi anh vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh , Tiểu Bát liền lon ton chạy theo anh vào bếp để chuẩn bị đồ ăn sáng . Nhìn cún con mắt long lanh nhìn mình , Tuấn Huy bỗng bật cười . Tại sao nó lại đáng yêu giống em nhỏ tới thế ?

" Dậy thôi nào "

Minh Hạo hé mở mắt nhìn sang , thấy khuôn mặt anh tú của Tuấn Huy được phóng đại liền giật mình tỉnh ngủ . Cậu mỉm cười rồi đưa hai tay lên để anh kéo dậy . Xỏ đôi giày trong nhà ấm áp , cậu lê từng bước ra thẳng phòng bếp . Có lẽ là mùi thức ăn hấp dẫn quá , mà bụng Minh Hạo bỗng kêu cái rột . Tuấn Huy đứng sau mỉm cười , xoa mái tóc mềm của cậu bảo đi đánh răng đi rồi mới được ăn . Một buổi sớm tốt lành như bao ngày khác , có điều tâm trạng lại trở nên chán nản khi nghĩ tới cả một ngày dài phía sau đang chờ .

Trước khi Minh Hạo ra khỏi nhà , Tuấn Huy đưa cho em cơm hộp cho bữa trưa .

" Một ngày vui vẻ nha "

Cậu không quên mỉm cười cảm ơn , rồi mới đóng cửa và bước ra khỏi ngõ hẹp , sẵn sàng cho sự bận rộn trên trường học .

Mặc dù nhiều tiết học thật khó hiểu , nhưng cậu vẫn cố gắng và hỏi giảng viên những chỗ vướng mắc . Bởi một tương lai ở nước ngoài sống và làm việc , cậu phải phấn đấu thật nhiều . Thực ra Minh Hạo vẫn đang phân vân , bởi vì cậu lo rằng sẽ không hoà nhập được ở môi trường khác . Không chỉ vậy , học thêm một thứ tiếng khác cấp tốc mang lại rất nhiều trở ngại . Ở Trung Quốc cậu có bố mẹ , có người thân , có bạn bè , và có anh Tuấn Huy , bọn họ như giữ chân cậu ở lại .

__________

Cũng như mọi chiều tối khác , Minh Hạo bước trên con đường quen thuộc trở về . Thế nhưng có gì đó thật khác lạ . Đằng sau cậu có " bạn đồng hành " trông bộ dạng như sắp móc túi cậu . Khi cậu đi nhanh , bọn họ cũng đi theo ở đằng sau bằng tốc độ ấy . Nghĩ tới anh Tuấn Huy , cậu liền định cầm máy gọi , rồi khựng lại vì nghĩ rằng hiện giờ anh đang nấu cơm . Giờ có rút côn trong balo thì cũng không thể hạ được bọn đằng sau , vì bọn họ có tầm 5-6 người . Nếu như không nhầm là nhóm trộm đang bị truy nã . Đang mải suy nghĩ cách cứu bản thân , thì bỗng tên đứng đầu ngã xuống . Hắn bị đạp .

" Chúng mày động thử vào em tao xem ? "

Tuấn Huy lườm từng tên một . Có lẽ anh ấy vừa đi siêu thị về , nên trên tay đang xách hai túi đồ ăn .

" Anh Tuấn Huy !! "

Nghe thấy tên mình , anh ngước lên cười tươi , đi ra phía cậu , không quên giẫm thẳng lên đầu tên đứng giữa . Bốn đứa đằng sau liền xông tới . Ngay sau đó là có một trận ẩu đả lớn .

" Dừng tay lại ngay ! "

Tiếng còi kêu lớn trong phố . Đèn đỏ đèn xanh nhấp nháy . Cảnh sát đã tới để dẹp loạn , và bắt được lũ trộm ấy . Tưởng chừng chuyện đã dừng lại ở đó , nhưng không , một tên bất ngờ rút súng của mình .

Phía bụng Tuấn Huy trúng đạn .

Anh gục xuống .

Người Tuấn Huy đầy vết bầm dập , thậm chí có máu chảy ra , hiện còn bị bắn trúng . Minh Hạo gần như không có sây sát gì vì anh đã che cho cậu và chịu hầu hết những đòn đến từ đối phương .

Trong phố có tiếng còi rú , có tiếng bàn tán , có tiếng cảnh sát chặn người dân , và có tiếng khóc xé lòng của Minh Hạo .

Bệnh viện là nơi có căn phòng bốn phía đều là màu trắng , thêm mùi sát trùng khiến ai vào cũng thấy thật khó chịu . Minh Hạo vừa nhăn mặt vừa chắp tay , ngồi ngoài phòng có biển phẫu thuật đang bật sáng . Không biết đã bao lâu rồi , nhưng mỗi khắc giờ trôi đi như một thế kỉ vậy . Mắt cậu sưng húp vì khóc , bụng cậu réo lên vì đói , nhưng cậu không dám về vì sợ có chuyện gì xảy ra đột ngột . Cuối cùng cũng không thể chiến đấu cơn buồn ngủ , cậu thiếp đi trên băng ghế , được hồi lâu sau , có lẽ là sáng hôm sau , có người lay cậu dậy . Bác sĩ thông báo , ca phẫu thuật đã thành công , chỉ chờ anh tỉnh dậy . Dường như Minh Hạo đang vỡ oà trong mừng rỡ .

Nhưng qua bao lâu mắt anh cứ nhắm nghiền như vậy .

Ngày nào đi học xong Minh Hạo cũng chạy thật nhanh tới bệnh viện mặc kệ cơn đói . Tuấn Huy vẫn đang nằm đó , những vết bầm trên mặt anh hầu như đã không còn rõ , thế nhưng anh vẫn chưa chịu dậy . Ngồi bên cạnh giường bệnh , cậu thường thì thầm những câu chuyện xảy ra trong một ngày , rồi lại chảy nước mắt trách anh sao mãi chưa tỉnh . Mỗi tối cậu ra cửa hàng tiện lợi mua tạm một nắm cơm gần nhà để tiện tắm rửa thay đồ , rồi trở lại và ngồi trên ghế trong phòng bệnh vừa ăn vừa làm bài xong ngủ luôn trên đó , chỉ ngày cuối tuần mới về nhà dọn dẹp , hầu hết thời gian ngồi trông Tuấn Huy . Tiểu Bát cũng không có thời gian trông , đành năn nỉ hàng xóm coi hộ mấy hôm , nó nom buồn lắm nhưng cậu không làm gì khác được .

Sau hai tuần , anh gò má anh gầy đi trông thấy , mà vốn dĩ anh cũng rất gầy , cơ thể cũng không được khoẻ , nên chịu cơn chấn động kia không thể mở mắt sớm như những người khác , huống hồ viên đạn trúng vào phần cứng , anh có thể sống sót là một kì tích . Vậy mà , điều kì diệu đã thực sự xảy ra , khi Minh Hạo đang ngồi ôn thi cho kì tốt nghiệp vào ngày kia , cậu tinh mắt nhìn thấy khớp tay anh có chút động đậy , liền chạy ra ngoài báo cho bác sĩ . Ông ấy kiểm tra một lúc , rồi bảo với cậu là đừng lo , vì đã có chuyển biến tốt , và có thể sẽ tỉnh dậy sớm nhất là vài giờ mà muộn nhất là 2 ngày . Cậu ríu rít cảm ơn bác sĩ .

__________

Mang tâm trạng hồi hộp , Minh Hạo cầm trên tay giấy báo thi cùng với bút tẩy , đứng bên ngoài chờ được đọc tên vào phòng thi . Mặc dù đã ôn tập kĩ lưỡng môn thi hôm nay , nhưng tim cậu vẫn đập nhanh ngay cả khi đang cầm giấy thi . Tự trấn an bản thân , cậu bắt đầu đọc đề và làm . Thời gian trôi chậm rãi , giám thị đi lại trong phòng , thỉnh thoảng nhìn lên đồng hồ báo thời gian còn lại . Môn Toán là môn cậu khá tự tin , nhưng càng tự tin càng phải cẩn thận . Có lần Tuấn Huy ngồi xem cậu làm bài , thấy cậu làm lia lịa thấy thán phục lắm , nhưng khi anh kiểm tra lại vẫn thấy đôi chỗ bị sai , dù cách làm đã đúng . Cuối cùng sau từng tiếng tích tắc căng thẳng , môn thi đầu tiên đã kết thúc , thí sinh ùa ra ngoài đông đúc để nạp lại năng lượng cho hai môn thi tiếp theo . Minh Hạo bám lấy lan can nhìn ra xa . Hiện tại cậu đang nghĩ tới anh , liệu anh đã tỉnh dậy chưa , khi anh tỉnh dậy thì có hoảng loạn khi thấy bệnh viện không , nhưng rồi cậu vỗ hai bên má mình , tự dặn phải tập trung vào bài thi , thi đỗ thì anh mới có thể vui được .

Tới gần trưa , tiếng trống cuối cùng vang lên , trong phòng thi thay bằng tiếng bút sột soạt là tiếng thở hắt ra của nhiều thí sinh . Ngày thi thứ nhất đã hoàn thành . Trong khi nhiều người đã có phụ huynh đứng ngoài cổng trường đợi sẵn , thì Minh Hạo gọi một chiếc taxi để chở tới bệnh viện . Tài xế vui tính hỏi cậu về ngày hôm nay , và đùa rằng cậu mệt tới mức phải tới bệnh viện liền sao , khiến cậu nhớ tới bố , người đã từng bên cậu trong những ngày thi vào trung học . Phải rồi , lâu lắm rồi cậu chưa gọi về nhà , cũng chưa về nhà . Thi xong có lẽ cậu sẽ về An Sơn một chuyến vào tháng sau .

Bước xuống xe sau khi đã trả tiền , cậu liền bước lên căn phòng bệnh tới nhiều lần đến mức nhắm mắt vẫn đi được , với cầu nguyện rằng anh đã tỉnh lại . Đập vào mắt cậu là một màu trắng quen thuộc , nhưng có điều khác biệt mọi lần , rất khác biệt . Mảnh rèm trắng trong suốt bay trong gió nhẹ của mùa hạ , có vài chiếc lá rơi vào phòng , trên giường nửa nằm nửa ngồi một tiên tử mặc đồ trắng đang cầm trên tay một cuốn sách . Cảnh tượng bây giờ chẳng khác nào một khung cảnh trên thiên đường . Giấy bút trên tay cậu lần lượt trượt xuống . Khoé mắt cậu hơi đỏ lên . Minh Hạo chạy tới bên giường ôm chầm lấy anh . Sau bao lâu anh đã tỉnh lại rồi , tỉnh lại thật rồi . Tuấn Huy đưa bàn tay gầy gò xoa đầu em nhỏ trong lòng .

" Cảm ơn vì vẫn luôn bên cạnh anh "

Câu nói của Tuấn Huy khiến những căng thẳng ngày thi của Minh Hạo tan biến cả . Cậu chỉ muốn vùi mặt vào trong ngực anh mãi mà khóc , khóc vì vui sướng . Sau đó cậu gạt nước mắt đi , ngồi bên giường anh kể chuyện như mọi ngày , kể chuyện bao nhiêu thứ mà anh đã bỏ lỡ , còn anh tựa đầu lên thành giường , vừa nghe vừa mỉm cười . Anh không biết mình đã nằm trên giường với dây chằng chịt bên cạnh đã bao lâu , nhưng nhìn cậu vui vẻ như bây giờ thì anh thầm trách bản thân lẽ ra mình phải tỉnh dậy sớm hơn , để cậu có thể vui hơn nữa .

Bởi từ sáng chưa bỏ gì vào bụng , cậu đang cảm thấy đói . Xoa lên chiếc bụng vừa vô duyên kêu một cái , Minh Hạo xấu hổ cười . Cậu hỏi liệu anh có muốn ăn gì , thì anh lắc đầu nói trước khi cậu về anh đã ăn chút đồ ăn bác sĩ mang tới rồi . Cậu vội vàng chạy ra tạp hoá gần bệnh viện mua một nắm cơm như mọi lần rồi quay lại , trong khi anh được bác sĩ kiểm tra lại sức khoẻ , và họ thấy anh đang phục hồi nhanh dần đáng kinh ngạc .

Khi trở lại , trên tay Minh Hạo ôm một bó cẩm tú cầu , loài hoa mà Tuấn Huy đặc biệt thích . Mặc cho anh từ chối , cậu vẫn đưa cho anh và ngại ngùng gãi đầu nói là muốn chúc mừng anh đã tỉnh lại . Đứa trẻ này thật đáng yêu , anh thầm nghĩ , rồi như thói quen xoa lên mái tóc mềm của cậu , khiến mặt cậu điểm thêm phiến hồng . Minh Hạo ngồi lên giường , nhìn chân mình đung đưa , hứa rằng một ngày nào đó khi anh đã khoẻ mạnh tới vườn hoa để ngắm , nhưng anh lại khúc khích bảo trước tiên phải tốt nghiệp đại học đã .

Vào ngày hôm sau , và ngày hôm sau nữa , Minh Hạo luôn mang một tâm trạng thoải mái tới trường dự thi . Bởi cậu biết rằng có một người luôn chờ đợi cậu về , luôn dịu dàng dặn dò và cổ vũ tinh thần mình . Chỉ chờ tới khi tiếng trống cuối trong ngày thi cuối vang lên , là thí sinh lại ùa ra như kiến , trong đó có Minh Hạo . Chạy tới ngoài cổng trường , cậu khựng lại nhìn ra sau . Chỉ còn vài ngày nữa thôi , sau khi biết được điểm tốt nghiệp , là cậu đã phải xa trường , xa những người bạn đã đồng hành suốt những năm đại học , khiến cậu trở về thật buồn bã . Tuấn Huy ôm đứa em nhỏ vào lòng khi nghe em giãi bày , thì thầm em đã trưởng thành thật rồi . Nhưng sâu bên trong , anh lại càng buồn , vì có thể chỉ vài tháng nữa , cậu cũng chia tay với Bắc Kinh , với Trung Quốc để sang sống một đất nước xa lạ , đồng nghĩa với việc anh với cậu có thể sẽ không gặp lại nhau nữa .

" Sao anh lại khóc ? "

Tuấn Huy giật mình chạm lên khoé mắt sau câu hỏi của Minh Hạo .

" Anh đừng khóc mà "

Nước mắt Minh Hạo cũng liên tiếp chảy dài trên gò má cậu . Anh lắc đầu , rồi ôm em nhỏ vào lòng , cùng lúc tựa cằm lên đỉnh đầu cậu .

__________

Đầu Minh Hạo liên tục ngả bên này ngả bên kia vì độ sóc của tàu điện . Vì chuyến đi xa , mà cậu đã ngủ một giấc sau khi kiểm tra tin nhắn trên điện thoại . Đó là Tuấn Huy nhắn , nói rằng cậu không phải lo cho anh ở lại một mình , vì anh đã khoẻ hẳn rồi , nhưng cậu vẫn dặn dò cả một tin thật dài , hầu hết là chăm sóc Tiểu Bát , rồi nhắc uống thuốc không được bỏ buổi nào , mới an tâm đi ngủ , trong khi đó , Tuấn Huy vừa đọc tin vừa lườm con cún còn được lo lắng hơn mình . Sau khi ngồi trên tàu điện hết khoảng 8 tiếng , Minh Hạo vừa xách hành lí vừa xoa cái mông ê ẩm của mình bước xuống ga . Nhìn xung quanh đã đổi thay một ít , cậu thoải mái hít một hơi dài . Chào mừng đã về tới An Sơn .

Vừa mới xuống tàu , Minh Hạo lại tiếp tục ngồi lên xe buýt . Lần này xuống , thực sự cậu cảm thấy sức bị vắt cạn rồi , lần nào trở về cũng thật mệt mỏi . Cố gắng chống lưng đi bộ được một lúc , Minh Hạo đứng lại vươn vai , rồi nhìn lên một cổng nhà , hồi hộp vươn tay tới chuông cửa .

" Ra ngay đây "

Tiếng nói trong nhà như một liều thuốc bổ , Minh Hạo liền nở một nụ cười . Từ trong nhà , một người đàn bà mở cửa ra , cứng đơ lại khi thấy cậu .

" Mẹ , con về rồi "

Bà thấy con trai mình đang đứng trước mặt mà như thể thấy vị tổng thống đất nước , liền ôm một cái rõ chặt , rồi trách tại sao về không nói một câu , tại sao lại vẫn gầy như vậy , tại sao lại vất vả tự về khi có thể gọi bố lái xe ra đón , cuối cùng mới kéo cậu vào nhà , không quên chạy vào phòng thông báo với chồng con trai đã về . Tối hôm đó trên bàn ăn nhà họ Từ toàn món ngon , toàn món mà Minh Hạo thích mê từ nhỏ . Bữa tối rôm rả hơn hẳn , thay vì là hai vợ chồng già mọi khi chỉ nghe thấy tiếng nhai , thỉnh thoảng mới hỏi vài câu về công việc , thì là những câu hỏi dồn dập từ hai bên bàn ăn về những ngày gần đây của Minh Hạo khi cậu lên sống một mình trên đó . Cậu nói rằng mình đã tốt nghiệp đại học rồi , và nói rằng trên đó sống với Tuấn Huy rất tốt , bọn họ không cần phải lo lắng nhiều . Bố cậu hỏi rằng định hướng sau này thế nào , thì cậu nói rằng mình sẽ qua nước ngoài làm việc , sau đó không khí rơi vào trạng thái tĩnh lặng . Điều ấy mẹ cậu đã biết , nhưng vẫn thấy nghẹn ngào khi nghe lại .

" Con thực sự . . . quyết đi ? "

Mẹ Minh Hạo bước vào phòng khi cậu đang sắp xếp lại quần áo . Cậu bối rối nhìn bà , rồi đánh mắt đi , lí nhí nói vâng . Xa bố mẹ , đương nhiên cậu sẽ cực kì buồn , nhưng đã đặt mục tiêu , cậu phải đạt tới cùng , đó là điều cậu nói khi cậu chuẩn bị lên Bắc Kinh lần đầu , và tới giờ câu nói ấy vẫn luôn in đậm trong tâm bà , bởi bà luôn tin tưởng con trai mình . Bỏ lại quần áo trên sàn , cậu bước tới ôm mẹ , nói rằng cậu đã lớn , và có thể tự chăm sóc bản thân được rồi . Đã lâu lắm rồi , hai người mới tâm sự với nhau .

Thực ra Minh Hạo cũng không có ý định ở lâu , vì cậu còn phải lên Bắc Kinh để xin việc , làm các thứ thủ tục để có thể sang nước ngoài , cho nên sống an nhàn ở quê được hai , ba ngày , cậu liền phải tạm biệt bố mẹ . Lần đi này Minh Hạo mang thêm rất nhiều đồ đạc , chủ yếu là quần áo với các thứ thuốc , bởi bố cậu từng là một bác sĩ và ông rất lo cho sức khoẻ đứa con trai duy nhất của mình .

Đầu cậu lại tiếp tục ngả nghiêng trên tài điện qua 8 tiếng để trở về nơi Bắc Kinh nhộn nhịp , trở về ngôi nhà yên bình trong ngõ hẹp cùng với anh trai đang chờ ở đó . Có lẽ tối nay , bàn ăn sẽ rất thịnh soạn , chào đón cậu trở lại .

__________

Dành dụm được kha khá tiền khi đi làm thêm , Tuấn Huy quyết định tặng cho em nhỏ một món quà nữa , coi như là món quà tốt nghiệp . Khi Minh Hạo mở hộp quà ra và khóc lóc các thứ vì đó là thứ cậu hằng ao ước bấy lâu nay , cậu lại đập anh vài cái và hỏi tại sao anh lại phải phung phí vì cậu như thế , thì anh cười bảo rằng vì anh thương cậu nhiều . Đó chẳng có gì khác ngoài một chiếc máy ảnh , nhưng đó chính là thứ cậu coi là quý giá nhất trần đời vì cậu luôn ấp ủ một ước mơ làm nhiếp ảnh gia .

Ban đầu cậu cầm máy ảnh trên tay mà run run , vì lâu nay cậu chỉ xem cách chụp ảnh thật đẹp qua mạng chứ chưa từng thực hành , nhưng nhờ có sự cổ vũ nhiệt tình của anh , cậu bắt đầu cầm máy lưu giữ những khoảnh khắc nhỏ bé như những chậu cây để ngoài ban công , chú cún Tiểu Bát đang nằm ngủ say trên ghế sofa hay thậm chí cả bóng lưng Tuấn Huy khi anh đang nấu ăn nữa . Nhiều khi xem lại bức hình trong máy , Minh Hạo lại mỉm cười thật hạnh phúc , không chỉ vì nó trở ra thật đẹp , mà còn vì chính những hình ảnh này là những hạnh phúc của cậu .

Ngay hai ngày sau đó , Tuấn Huy cùng Minh Hạo đạp xe tới một vườn hoa cách trung tâm thành phố hơi xa . Mặc dù khá mệt mỏi , nhưng đổi lại là những hình ảnh đẹp đẽ thoả mãn công sức của họ . Có lẽ trong máy ảnh nhiều nhất là màu vàng của hướng dương , vì cậu đặc biệt thích loài hoa này . Được một lúc chụp từ vườn này sang vườn khác , cậu đưa cho anh cầm máy ảnh , còn mình thì chạy đuổi theo những chú bướm trắng . Đó cũng là khi mà bức ảnh mà Minh Hạo chạy trong vườn hướng dương do Tuấn Huy chụp lại đã ra đời , và sau đó cũng được in thành một chiếc ảnh nhỏ kẹp trong ví của anh .

" Em đã đói chưa ? "

Chắc chỉ chờ mỗi câu hỏi ấy , Minh Hạo liền dừng việc đuổi theo những chú bướm , chạy tới nhìn Tuấn Huy với anh mắt long lanh . Hẳn là khi vận động nhiều cơ thể sẽ hao nhiều năng lượng , thật may mắn anh đã chuẩn bị trước một vài đồ ăn , rồi trải khăn ra ngồi ở thảm cỏ gần đó . Vừa ăn vừa được hoà mình vào thiên nhiên thật thoải mái , thật giống một buổi picnic nhỏ giữa những tháng ngày bận rộn với thời gian chật hẹp . Nghỉ ngơi được một lúc sau khi ăn uống no nê , bọn họ thu dọn các thứ chuẩn bị về . Trước đó , Minh Hạo đã nhờ người chăm sóc vườn hoa chụp lại một bức ảnh của cậu và anh để giữ làm kỉ niệm .

Cứ ngỡ buổi đi chơi sẽ dừng lại ở đó , nào ngờ khi dùng xong bữa tối tại nhà , Tuấn Huy lại dẫn Minh Hạo đi ngắm sao . Giữa thành phố bộn bề , thật khó có thể tìm được nơi yên tĩnh với một bầu trời rộng lớn đầy sao , ấy vậy mà anh lại có thể tìm được . Nơi nay chỉ là một bãi đất trống với nhiều cỏ dại , nhưng là một địa điểm thích hợp để tận hưởng một buổi đêm lãng mạn với những đốm nhỏ chập chờn trên đầu . Trong khi vẫn đang ngồi trên yên xe , Tuấn Huy mang ra một lon bia mát đưa cho cậu , còn mình thì cầm một hộp sữa dâu . Lon bia cụng với sữa dâu , cả hai cùng ngẩng đầu ngắm nhìn khung cảnh hiếm thấy trong cuộc đời này . Đôi khi có những khoảnh khắc lưu lại bằng hình ảnh , nhưng thu hết vào tầm mắt rồi để trong tim mình vẫn tốt hơn cả .

" Em muốn hái mấy ngôi sao trên kia về "

Minh Hạo vươn tay mình tóm lấy biển sao , rồi thu về như thể đã mang xuống một ngôi sao cho riêng mình rồi . Quan sát hành động nhỏ ấy , Tuấn Huy bỗng phụt cười rồi xoa đầu em nhỏ nói rằng cậu ngốc thật và hỏi tại sao lại muốn như vậy .

" Mang về trang trí trên trần nhà chúng mình đó "

Gió mát khiến Minh Hạo chẳng mấy chốc cảm thấy buồn ngủ . Cậu dựa bên vai Tuấn Huy , mắt lim dim nhưng vẫn cố ngước lên bầu trời . Không nói cũng chẳng rằng , anh vẫn có thể nhận ra và đề nghị đã về nhà . Tuấn Huy ngồi trước đạp , còn Minh Hạo tựa đầu lên lưng anh , tay vòng qua eo mà ngủ . Về tới nơi , anh không nỡ gọi cậu dậy nên đã ẵm cậu đưa về phòng . Nhìn cậu đang ngủ yên bình trên giường , anh lại cảm thấy man mác buồn , nghĩ tới sau này sẽ không còn đứa em nhỏ cùng mình tâm sự ban đêm rồi cùng nhau đi ngủ .

" Em chính là ngôi sao của anh "

Tiếng thì thầm bay vào trong khoảng không , anh lấy tay che mặt , không để ai thấy được những giọt lệ đang rơi . Nhiều lúc chỉ muốn mình có siêu năng lực mang dừng thời gian lại , khi ấy anh có thể giữ em nhỏ lại mãi bên mình . Chỉ vài ngày nữa cậu sẽ ôm hồ sơ đi xin việc ở một công ty quốc tế , và Minh Hạo thì dư sức có thể trúng tuyển , rồi cứ thế vài ba tháng nữa sẽ ra nước ngoài làm việc . Đúng là thời gian không chờ đợi một ai cả .

__________

Trở về nhà với bộ mặt hớn hở , Minh Hạo liền chạy vào bếp ôm chầm lấy Tuấn Huy đang nấu ăn . Hôm nay từ sáng sớm cậu đã quần áo chỉnh tề , điều chỉnh lại nhịp thở và đứng trước gương cổ vũ bản thân , trước khi ra khỏi nhà kiểm tra đầy đủ giấy tờ rồi mới an tâm mà đi . Xin được việc là một việc rất quan trọng đối với tương lai của cậu , nên Minh Hạo đã phải rất cần thận với mọi thứ mình nói ra . Với tâm trạng bây giờ , có lẽ cậu đã được nhận vào công ty rồi . Đúng như dự đoán của anh , cho nên trên bàn ăn toàn những món cậu thích . Minh Hạo phấn khích tới mức sau khi ăn xong liền lôi rượu vang ra để ăn mừng . Mặc dù không uống được , nhưng Tuấn Huy đặc cách ngày đặc biệt này nên cũng ngồi ngoài ban công cùng cậu . Trong khi cậu đã tới ly thứ ba , anh vẫn hầu hết nguyên ly thứ nhất , thực chất là ngồi thẫn thờ nhìn đứa em nói đủ thứ trên đời .

Cụng ly lần thứ năm , cuối cùng Minh Hạo cũng ngà ngà say , mặt đỏ bừng nhưng lại không ngừng nói , chán rồi lại chuyển sang nhẩm nhẩm hát gì đó . Có vẻ như là cậu vui lắm cho nên mới như thế này , mọi khi chỉ là một , hai ly thôi , thế nhưng Minh Hạo càng vui thì tâm trạng Tuấn Huy lại càng trùng xuống , vừa cảm thấy lo lắng vừa cảm thấy buồn bã . Rồi cậu lại im bặt , khiến xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng xe cộ phía xa . Phải chăng là đã ngủ , anh liền quay sang thì thấy mặt cậu ướt đẫm . Minh Hạo nhìn thẳng vào anh , rồi nức nở khóc , khiến Tuấn Huy có hơi bối rối rồi cuối cùng vẫn xoa xoa tấm lưng gầy kia trấn an . Không biết lý do gì khiến cậu khóc , nhưng nhìn thấy cậu như vậy lòng anh thấm đau .

" Em không muốn xa anh "

Lời nói nhỏ nhưng Tuấn Huy vẫn có thể nghe thấy được , liền ôm chặt em nhỏ vào nói rằng mình cũng không muốn phải xa cậu . Sau đó Minh Hạo lặp đi lặp lại rằng không muốn xa anh , rồi là cậu sẽ nhớ anh rất nhiều , khiến anh cũng không kìm được mà hôn nhẹ lên đầu cậu và hứa rằng mình sẽ không sao , nhưng cậu vẫn khóc , khóc mặc cho hình tượng của mình . Bản thân Minh Hạo có lẽ cũng chẳng thể kiểm soát bản thân mình khi đang say , nên ngay lúc này chính là lúc yếu đuối nhất , là lúc chân thật nhất của cậu . Thường ngày cậu được mọi người khen là một đứa trẻ năng động và mạnh mẽ , nhưng bây giờ cậu bộc lộ hết tất cả những gì sâu bên trong mình .

Tại sao trong lòng không muốn nhưng vẫn ép bản thân mình muốn ? Tại sao trong lòng nói sẽ nhớ xong cuối cùng vẫn quay lưng mà đi ? Anh thương đứa nhỏ này lắm , bởi vì cậu chăm chỉ , chịu khó , cậu kiên cường , bất khuất , cậu chẳng bao giờ nói ra những điều mà trái ngược suy nghĩ của cậu , cậu chẳng bao giờ nói ra những gì cậu cảm thấy , cậu chẳng bao giờ nói ra những điều thật thà nhất về tâm trạng của mình , cậu chỉ im lặng chịu đựng mọi thứ . Minh Hạo một mặt là theo đuổi ước mơ , một mặt cũng không nỡ rời xa những người thân thương , nhưng nếu thể hiện mặt kia ra , cậu nghĩ mình sẽ không thể bước theo con đường mình đã định hướng nữa .

Nhưng đó là tương lai của cậu , anh không được can thiệp .

Tới gần trưa , cậu mới tỉnh dậy trên giường êm . Chẳng biết là đã uống bao nhiêu ly , và chuyện gì đã xảy ra , nhưng Minh Hạo không quan tâm , bởi đầu cậu hiện đang đau như búa bổ . Bên cạnh đã không còn hơi ấm , mà đương nhiên là vậy , bởi hiện tại Tuấn Huy đang đi làm rồi . Bụng cậu réo lên vì đói , cậu liền nghĩ tới trưa sẽ gọi gì về ăn , nhưng khi bước vào bếp thấy trên bàn có mâm cơm được úp rổ lên , với một mảnh giấy nhớ màu vàng được đính trên đó . Không khó để đoán ra là của Tuấn Huy đã viết , cũng là đồ ăn anh đã làm trước khi ra khỏi nhà , cậu cảm động lắm . Anh dặn cậu rằng khi dậy thì phải hâm đồ ăn lên mới được ăn , ăn xong thì để bát vào bồn , anh về sẽ rửa . Vì cũng đã phiền anh phải nấu cơm , sau khi ăn cậu đã rửa bát thay vì để anh làm hết .

May mắn cho cậu là công ty nói rằng ngày mai mới đi làm , cho nên Minh Hạo ở nhà nghỉ ngơi một ngày , nhưng quanh quẩn trong nhà cả hôm cũng chẳng biết làm gì , cậu liền cho Tiểu Bát đi dạo quanh khu gần nhà . Khi đang cùng dạo chơi , cậu bỗng dừng lại , nhìn vào một cửa tiệm màu đỏ . Đó là nơi mà có một anh nhận viên đeo tạp dề đang ôm một con mèo . Cậu ôm Tiểu Bát lên rồi đi vào .

" Xin chào quý khách "

Chàng nhân viên ấy tay còn bế chú mèo lông trắng muốt kia , cúi đầu chào Minh Hạo , rồi khi nhận ra cậu lại phì cười . Thấy Tuấn Huy chăm chỉ như vậy , cậu thấy anh thật tốt . Chú mèo kia nhìn Tiểu Bát có hơi run run , nhưng sau đó chẳng hiểu sao hai đứa nhỏ lại cùng nhau chơi đùa . Tiệm đang vắng khách , cho nên người quản lý đồng ý cho Tuấn Huy nghỉ ngơi một lát để cùng Minh Hạo ra quán cà phê . Chú cún nhỏ mải mê chơi cùng cô mèo nhỏ , chị quản lý đề nghị được trông tụi nhỏ trong khi hai người đi .

Đã lâu rồi hai người không cùng nhau tới quán cà phê ngồi , giờ được quay lại đây cảm giác thật thích thú như lần đầu vào . Gọi được cho cả hai một cốc Caramel Mocha với một cốc Americano , Tuấn Huy cùng Minh Hạo ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ , nơi có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài . Cậu thấy tiếc hùi hụi khi không mang máy ảnh theo để chụp lại hai cốc cà phê cùng quán nhỏ mang phong cách vintage này , nhưng anh nói rằng lấy điện thoại chụp cũng được , rồi hứa cuối tuần lại cùng nhau đi uống tiếp . Sau 30 phút , anh cũng phải về tiệm , còn cậu thì đưa Tiểu Bát về nhà .

Tới hôm sau , Minh Hạo mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần âu , trên cổ thắt một chiếc cà vạt đen , Tuấn Huy nhìn mà khen đến cả trăm lần , em nhỏ ra khỏi nhà rồi vẫn còn đứng tựa cửa khen khiến cậu đỏ mặt , giậm chân bước đi . Chờ tới lúc cậu đã ra hẳn ngoài ngõ , anh mới đóng cửa nhà rồi dọn dẹp bàn ăn . Hiện mới có bảy giờ , còn hai tiếng nữa mới tới giờ tiệm thú cưng mở cửa . Đổ thức ăn vào khay cho Tiểu Bát , Tuấn Huy nghiêng đầu quan sát chú cún , rồi vươn tay vuốt lông xoăn mềm của nó .

" Chỉ còn tao với mày ở lại "

Tiểu Bát ngóc đầu lên , nhìn Tuấn Huy một cách khó hiểu rồi tiếp tục ăn . Anh bật cười xoa đầu nó , như thể đang xoa mái đầu Minh Hạo , chú cún này chính xác là phiên bản động vật của cậu .

Khi đồng hồ điểm 8 giờ 45 phút , anh mới khoá cửa nhà rồi bước ra khỏi ngõ . Vì nhà ở gần tiệm nên anh đã nhận công việc mở cửa . Mấy tuần ở bệnh viện , chị quản lý đã thay phần này , mặc dù không thấy phiền chút nào nhưng tiệm mấy ngày đó mở muộn hơn năm , mười phút . Ngày ngày bận rộn với những thú cưng lớn nhỏ , nhưng vì yêu thương chúng , chị ấy nói rằng dù vắng anh , tiệm làm việc vẫn năng suất lắm , Tuấn Huy thì chỉ thấy có lỗi với chị ấy thôi .

Khách đầu tiên bước vào mang theo một lồng mèo lớn , và đó cũng là lúc ngày mới bận rộn của anh bắt đầu .

__________

Cuốn lịch bàn đã chuyển sang tháng 8 , đã qua hơn một tháng kể từ khi Minh Hạo bắt đầu bận rộn với tài liệu và thư từ chồng chất . Đôi lúc cậu chưa kịp ăn hết một bát cơm đã phải đứng dậy đi làm việc tiếp , cho nên thể trạng bây giờ có chút nhợt nhạt , thế nhưng tất cả vì hưởng phúc sau này , cậu không ngại vất vả . Bây giờ Tuấn Huy có thể bê em nhỏ từ chỗ này sang chỗ khác rồi , anh xót cậu lắm nên bữa tối luôn bắt em ăn hai bát cơm với cả đống thịt rau mới cho cậu rời bàn ăn .

Những ngón tay đang uyển chuyển gõ lên bàn phím , sếp của Minh Hạo đặt lên bàn làm việc một chồng giấy và bảo cậu phải dịch hết trước giờ tan tầm . Cậu kiếm được một chân phiên dịch ở công ty , đương nhiên là để thuận lợi cho việc qua chi nhánh ở nước ngoài của công ty làm ăn . Nhìn vào đồng hộ , hiện đã 2 giờ chiều rồi , và cậu chỉ còn tầm 4 tiếng để hoàn thành bài cậu đang dịch cùng chồng giấy bên cạnh này . Nhiều lúc điên cả đầu vì những bài dịch với thời hạn ngắn và khi lỡ tay dịch sai một chút mà phải ngồi dịch lại .

Cuối cùng bài dịch nộp muộn mất nửa tiếng và Minh Hạo đã bị sếp mắng té tát rồi mới cho về nhà khi đồng hồ điểm 7 giờ tối . Màn đêm đã buông xuống , những ánh lấp lánh của đèn đường với cửa tiệm lại bừng lên . Thật sự rất mệt mỏi việc trên công ty , đến cả đi về cũng không yên ổn nổi . Tàu điện ngầm lại quá chằng chịt đường ray này đường ray nọ nên cậu mới quyết định đi xe đạp , nhưng những thứ ánh sáng nhân tạo này khiến cậu khó chịu không kém .

Đạp xa rẽ vào trong ngõ nhỏ , thoát khỏi đám đông , tiếng ồn với ánh sáng , cậu thở dài dắt xe lên cầu thang lên kí túc . Đón chào cậu là mùi đồ ăn thơm phức bay từ trong bếp ra , bụng cậu lại khẽ kêu lên một tiếng nhỏ . Vừa mới cởi giày và vứt bừa cặp với cà vạt vào phòng ngủ , cậu chạy thẳng vào nơi phát ra mùi hương , nơi một người con trai đang cặm cụi nấu ăn .

" Em về rồi "

Ôm chầm anh từ phía sau , cậu dụi mái tóc sau hõm cổ anh . Tuấn Huy buông muỗng xuống rồi quay lại ôm đứa nhỏ vào trong lòng . Trong thoáng chốc anh thấy Minh Hạo như sắp khóc tới nơi , anh ngầm hiểu là tên sếp kia lại quá đáng gì với cậu rồi .

" Có anh ở đây rồi "

Mỗi khi mệt mỏi , Minh Hạo đã bỏ hẳn thói quen nhâm nhi chút rượu vang và ngồi hát bên cạnh Tuấn Huy , bởi cậu sợ không thể dậy được vào hôm sau và bị sếp mắng chửi . Đương nhiên chưa bao giờ cậu bị như vậy , nhưng tốt nhất vẫn không nên gây ấn tượng xấu cho sếp và nên xây dựng hình ảnh đẹp như chăm chỉ , giỏi giang trong mắt ông ta . Không còn nghiện vang với bản nhạc cổ điển như trước , cậu của hiện tại lại nghiện những cái ôm an ủi của anh , nghiện những câu thầm thì khiến cậu mềm nhũn . Văn Tuấn Huy là người như vậy đấy , vừa dịu dàng vừa hài hước , cũng là một chỗ dựa vững chắc , luôn làm con tim của Từ Minh Hạo dồn dập .

__________

Vẫn cố gắng hoàn thành nhanh công việc dang dở như mọi khi , bỗng sếp gõ vào bàn cậu nói rằng muốn gặp riêng trong phòng trong giờ nghỉ trưa . Dù ai đó có mang trong mình một ý chí thép thế nào đi chăng nữa cũng không thể khỏi lo lắng khi " được " nói chuyện với một mình sếp trong căn phòng cách âm của ông ta . Trong lúc đánh máy , Minh Hạo ngồi lục lại trí nhớ xem mình đã làm điều gì sai trái không hay là có phải gặp sếp mà không chào không . Đồng hồ hôm nay hình như lại chạy nhanh bất thường , khi cậu ngẩng lên chưa gì đã gần giờ " tử " rồi , anh nhân viên ngồi gần đó còn doạ cậu lạnh sống lưng nào là bị ăn thịt các thứ mà cậu chắc chắn không tin đâu , nhưng với tình thế thế này thì cái gì cậu cũng nghe theo hết .

12 giờ cũng là giờ nhân viên được nghỉ nửa tiếng để tiếp tục ca chiều , ai cũng vui vẻ chứ riêng cậu thì không . Những đồng nghiệp chung phòng cũng ngó theo , người hiếu kì muốn biết chuyện , người cầu nguyện cậu không bị nói gì quá lắm . Minh Hạo dù bên ngoài tự tin nhất có thể , bước những bước chân quyết tâm tới trước phòng sếp , nhưng thực chất bên trong đang khóc lóc muốn soạn hết đồ chạy về ngay lập tức . Cậu đứng bên ngoài cố gắng giữ bình tĩnh mới dám gõ nhẹ cửa mấy cái , được lệnh vào thì rón rén mở cửa bước vào .

" Tôi không muốn nhiều lời , đọc cái này rồi trả lời "

Đưa cho Minh Hạo một tờ giấy , ông ta quay lại ghế , nhìn ra thành phố ở dưới qua cửa kính lớn . Cậu nhắm mắt mong rằng không phải là bị đuổi việc , rồi ti hí mắt đọc dòng chữ to nhất mà có ghi dòng chữ " CHUYỂN CÔNG TÁC " . Chưa tin được dòng chữ vừa đọc , cậu dụi dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa , xong chuyển qua đọc bên dưới .

" Sao rồi ? "

Nhìn thấy cậu bước ra với khuôn mặt tươi tỉnh , anh nhân viên kia mới đi qua hỏi , sợ đứa nhỏ này bị chửi gì mà hoá điên rồi , nhưng nhận lại là tiếng hì hì của cậu , anh ta liền né ra xa một chút .

Tuấn Huy là người ở lại cuối cùng của tiệm thú cưng . Khi chắc chắn không còn một vị khách nào , anh mới đóng cửa tiệm vào tầm 5 giờ chiều như mọi khi . Vươn vai thật sáng khoái , Tuấn Huy xoay chìa khoá rồi nhét vào túi quần , chuẩn bị tới cửa hàng bách hoá mua đồ ăn cho bữa tối nay . Anh lướt qua một bóng hình quen thuộc trên đường mà dừng chân lại . Chẳng phải giờ này vẫn đang ở công ty sao ?

Minh Hạo đạp xe sang rồi tấp bên lề đường . Chưa hiểu chuyện gì xảy ra , nhưng người đứng bên cạnh anh chắc chắn là cậu , không sai một nét .

" Anh lên đạp đi , tối nay em có chuyện muốn nói "

Hai người ăn tối trong im lặng khiến Tuấn Huy có chút lo lắng về cuộc trò chuyện chuẩn bị xảy ra . Mặc dù sắc mặt cậu khi ăn cũng không có thay đổi nhưng nó vẫn có gì đó thật lạ lùng , nhất là việc hôm nay cậu về rất sớm , và sau đó cậu đã xung phong được rửa bát , việc mà hàng ngày cậu nghĩ ra cái lí do mà chưa kịp nói anh cũng biết cậu định biện minh gì rồi . Thực ra Tuấn Huy cũng khá vui khi cùng được Minh Hạo chọn đồ ăn , nhưng thế này thì cứ không ổn làm sao ấy , anh linh cảm một chuyện chẳng lành . Và đúng là như vậy .

" Em thành công rồi "

Trong lúc đang yên lặng ngoài ban công với nhau , Minh Hạo khẽ rít lên nghe thật sung sướng . Lắc cốc sinh tố dưa hấu trên tay , Tuấn Huy chỉ biết im lặng nghe đứa nhỏ vui vẻ bên cạnh , vì anh đã mường tưởng được cậu sẽ nói gì tiếp theo . Anh thở dài ngao ngán .

" Em nên nói với bố mẹ trước "

Dốc hết những giọt nước cuối cùng vào miệng , anh đứng lên rời ban công , để lại cậu khó hiểu cùng cốc sinh tố còn nguyên của mình , khi cậu đi vào thì nhận ra anh không còn đang ở trong nhà , cả kể Tiểu Bát . Nghe theo anh , cậu cầm điện thoại liền báo tin cho bố mẹ .

Tuấn Huy dừng xe đạp lại , rồi bế Tiểu Bát ra khỏi giỏ . Ôm chú cún vào lòng , anh lặng lẽ bước trên bãi đất mọc tùm lum cỏ dại . Hôm nay không có trăng , chỉ có những vì sao lung linh . Thường ngày cảnh ấy lãng mạn bao nhiêu , thì bây giờ càng đau lòng bấy nhiêu . Biết rằng kiểu gì cũng có ngày này dù sớm dù muộn , nhưng ngày anh không muốn tới nhất thực sự đã sắp tới rồi . Vốn dĩ là không thể chịu được cú sốc , cho nên anh không muốn nghe bất cứ thứ gì về sự việc ấy . Điều tốt nhất bây giờ anh nên làm là đi dạo , như hiện tại , để tĩnh tâm lại . Chú cún nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm của cậu chủ lớn lúc lâu , cho tới khi giật mình thấy giọt nước nào rơi vào đầu mình .

Trời mưa mất rồi .

Vội vàng chạy lại nơi dựng xe đạp , anh đưa Tiểu Bát lại bào trong giỏ xe tránh ướt và lấy hai tay để trên nắp , bản thân mình lại chẳng có gì để che chắn . Ngồi trên xe toan đạp về , Tuấn Huy đang nghĩ rằng Minh Hạo đang cùng gia đình trò chuyện xúc động , rồi lại chẳng muốn trở về nhà vì sợ phá hỏng không khí ấy .

Thôi thì ngâm mưa một lúc cũng được , mát mà , về làm gì ? Trời mưa thì mới có thể gào lên mà khóc thoả thích , vì khi ấy khóc chẳng ai biết cả .

Khóc đến mức mà khi trên anh đầu ướt sũng nhưng chẳng còn giọt mưa nào rơi trúng nữa . Thật kì lạ làm sao , trước mặt thì mưa vẫn còn rơi xối xả . Âm thanh rào rào được thay bằng tiếng lộp bộp , và đó cũng là lúc Tuấn Huy quay lại và bắt gặp khuôn mặt quen thuộc .

" Anh sẽ ốm mất "

Minh Hạo giơ chiếc ô chắn đầu anh , cũng chắc chắn là đã chắn cho cả Tiểu Bát đang nằm run rẩy trong giỏ , trong khi tay còn lại cũng đang cầm chiếc ô cho mình . Khi vừa cúp máy lúc nói chuyện với bố mẹ , trời đã lất phất những giọt mưa nhẹ , rồi ào xuống . Biết là anh chỉ đi dạo , cậu liền ngồi chờ anh về . Năm phút . Mười phút . Nửa tiếng . Anh vẫn chưa xuất hiện ở nhà , cậu nhất thời lo lắng cầm ô chạy xe đạp đi tìm .

" Anh ốm cũng được , anh đang muốn ốm một trận đây "

" Anh điên hả ? "

Cậu hét lên . Người anh cậu luôn là người chăm lo về sức khoẻ của cậu nay lại không thèm lo về sức khoẻ của bản thân . Quay mặt đi đằng khác , Tuấn Huy bặm môi chịu đựng , khiến Minh Hạo lại muốn cáu điên lên mà chửi anh , nhưng chưa kịp mở mồm anh đã hét lại .

" Phải , anh điên rồi , là anh điên vì em đấy ! Anh chỉ muốn em ở đây với anh thôi ! Anh sẽ điên chết mất nếu em rời xa anh mà đi tới đất nước xa lạ ! Anh sẽ điên chết mất nếu em nói tiếp tục nói về nó ! Anh không điều khiển được những cảm xúc của mình nữa rồi ! "

Đôi mắt đẹp ấy lại rơi nước mắt một lần nữa . Miệng Minh Hạo run run không thể nói được gì , thực ra cũng không nghĩ được nên nói gì .

" E - Em lại cứ nhất quyết phải rời xa Trung Quốc nơi có anh đang sinh sống . Bấy lâu nay anh chịu quá đủ rồi , ngay từ đầu anh đã muốn ngăn cản em vì anh muốn giữ em bên mình . Nhưng Minh Hạo à , anh tôn trọng những quyết định cùa em , anh tôn trọng tương lai của em , vậy nên anh mới không nói , và giờ anh đã nói ra rồi cũng không mong em từ bỏ ước mơ của mình . Vì anh yêu em , anh muốn tất cả những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với em . . . "

Chiếc ô trên tay Minh Hạo từ từ rơi xuống , cậu chạy vào trong ô kia mà ôm lấy anh , lần này là ôm vì sự hạnh phúc đang trào dâng bên trong , hạnh phúc hơn cả sáng nay nghe tin sẽ được sang nước ngoài làm việc . Đúng vậy , là hạnh phúc cuối cùng cũng đạt tới của sự rung động từ lâu . Cậu chỉ yên lặng ôm anh thôi , và anh cũng vòng một tay ôm lấy cậu . Cảm xúc bây giờ gọi là gì nhỉ ? Là hai trái tim cùng một nhịp đập sao ?

__________

Giữa tháng 11 , nhiệt độ cũng đã giảm khá thấp rồi . Trong sân bay , Minh Hạo bận quần áo ấm , lục cục kéo hai chiếc vali lớn , khoác sau lưng một cái balo to , đằng sau là Tuấn Huy cũng đang kéo hai chiếc vali lớn khác . Ông bà nhà họ Từ từ Liêu Ninh phải ngồi chuyến tàu dài hơn 8 tiếng đi lên Bắc Kinh để tiễn con trai mình trước khi lên đường .

Sau buổi đêm mà hai người nhận ra tình cảm dành cho đối phương đến từ hai phía , Minh Hạo dù ngập ngừng vì chưa thể quen , nhưng sau đó vài ngày đã rất tự nhiên như thể đã yêu nhau từ lâu rồi . Đương nhiên là bố mẹ cậu với bố mẹ anh cũng không cấm vì đó là hạnh phúc của hai người con , và cũng vì bọn họ tin tưởng người kia tuyệt đối .

Về chuyến đi sang nước ngoài để làm việc , ban đầu cậu quyết định sẽ từ chối lời mời để ở lại với anh , nhưng Tuấn Huy nhắc lại rằng đó là tương lai của cậu , và anh sẽ rất rất ổn khi ở lại chờ đợi cậu . Thế là khi tới hạn trả lời sếp cho chuyển công tác , cậu đã gật đầu đồng ý .

Sau khi đã làm các thứ thủ tục kiểm vé với gửi vali , bọn họ tiếp tục đi rồi đều dừng lại khi đứng trước cửa hải quan , cũng là cánh cửa cuối cùng sẽ ngăn cách Minh Hạo với gia đình với Tuấn Huy để cậu có thể vươn cao hơn mục tiêu của bản thân . Nhìn những máy bay ở đằng xa rồi quay lại nhìn mọi người , cậu nghẹn ngào , vì sau đó họ sẽ phải rời xa nhau mất vài năm .

Nhìn Minh Hạo cùng với ông bà Từ nói chuyện rồi ôm ấp nhau một lúc lâu , Tuấn Huy khẽ mỉm cười , rồi một tay đút túi quần nhìn dòng người đang vội vàng xách theo hành lý để không lỡ chuyến bay . Không để ý , anh được cậu ôm lấy bất ngờ .

" Chờ em nhé "

Khẽ hôn lên trán người thương , Tuấn Huy coi nó thay cho câu trả lời . Dù có phải chờ tới 5 năm , 10 năm , anh vẫn chờ cậu trở về , vẫn thương yêu cậu .

Hai người tiếc nuối buông nhau ra . Khoác lại chiếc cặp cho ngay ngắn , Minh Hạo bước tới xếp hàng , nhưng vẫn ngoái nhìn những người ở lại , bắt gặp ánh mắt của Tuấn Huy cũng đang nhìn mình . Cậu ngập ngừng di chân lên sàn , rồi quyết định chạy ra khỏi hàng tới chỗ anh đứng .

Tuấn Huy hơi giật mình , rồi cũng dang rộng tay ra để cậu sà vào lòng . Anh không thể thiếu cậu , cậu cũng chẳng thể thiếu anh . Ôm nhau một lúc lâu , phải tới khi anh hơi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi kia một cái , cậu mới chịu ra xếp hàng .

Máy bay cất cánh trong nắng chiều tà .

__________

Nắng chiếu rọi căn phòng qua một kẽ hở của rèm cửa , Minh Hạo mới trở mình tỉnh dậy . Hôm nay là chủ nhật , cậu cho phép bản thân mình ngủ nhiều hơn một chút . Từ khi thuê một căn nhà nhỏ ở một mình trong một khu phố bình yên , cậu đã phải tự học cách nấu nướng thay vì ra ngoài mua một vài cái bánh mì nhỏ về quết bơ cho qua bữa như 4 năm trước khi mới đặt chân tới đất nước xa lạ này . Thật may mắn là công ty có một cậu nhân viên cũng từ Trung Quốc sang chỉ đường và thường đưa đón cậu đi làm , nên dần Minh Hạo cũng có thể làm quen được những nơi gần cậu .

Mở tung rèm ra cho những ánh nắng tràn vào , cậu vươn vai vài cái , vào nhà vệ sinh rồi ra bếp chuẩn bị nấu ăn . Minh Hạo thở dài lười biếng , rồi quyết định bỏ một bữa sáng , ra ngoài phòng khách nằm xem TV . Công việc ở đây khá nhàn , cho nên hôm qua cậu đã cật lực làm cho hết rồi để hôm nay mang tâm trạng thoải mái tuyệt đối trong nhà .

Tiếng gõ cửa vang lên . Giờ này thì ai tới chứ , Minh Hạo tự hỏi , rồi đứng dậy bước ra cửa . Cánh cửa mở ra cũng là khi cậu làm đánh rơi chiếc điều khiển đang cầm trên tay . Mặc trên người trang phục như những người dân ở đây , người ấy trông thực sự rất bảnh trai cùng với mái tóc mới nhuộm sang màu nâu cà phê , trên tay ôm giỏ đồ ăn có chú cún ló mặt ra .

" Lâu lắm không gặp lại em , người anh yêu "

__________

29/7/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro