𝙏ậ𝙥 𝟐𝟔 : 𝙃ạ𝙣𝙝 𝙋𝙝ú𝙘..(𝙀𝙣𝙙)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thiếu đi sự có mặt của cậu, anh cảm thấy có một thứ gì đó rất khó chịu..về nhà thì không ai ra đón,nhà thì bừa bộn,đồ ăn thì không ai nấu,..v..v..nhiều lần anh đã phàn nàn về ả ta nhưng lúc nào ả cũng nói "Anh giỏi thì tự đi mà làm,em không rảnh"thậm chí còn mắng anh nữa

Dần dần anh chợt nhận ra,ả không hề yêu anh dù chỉ một chút ! Ả chỉ yêu khối gia tài khổng lồ của anh.Nên không lâu sau ả với anh cũng đã kết thúc tình cảm với nhau..và ả cũng đã nói ra sự thật rằng "cậu mới chính là người đã ở bên cạnh chăm sóc cho anh trong lúc anh nằm viện,mắt cũng chính cậu là người hiến cho anh"

Thật sự khi biết được điều đó..anh thấy hụt hẫng lắm,giây phút đó anh hiểu ra bản thân không còn đủ tư cách gì để nói chuyện,gặp mặt cậu nữa rồi.Anh đã bỏ đi một người thương anh thật lòng mà hết lòng yêu một người khác.

Mỗi ngày..anh đều kêu đàn em đi tìm tung tích của cậu,sự nỗ lực ấy cũng đã có sự đền đáp.Anh đã có được địa chỉ mà cậu đang ở,thời gian về nhà và làm việc của cậu đều được anh nắm kĩ.

...

Tháng hè năm đó,trong lúc cậu đang dọn cơm chuẩn bị ăn thì từ đâu có một đám người đập cửa xong vào nhà làm cậu hoảng sợ vô cùng.Đã vậy lúc đó không có ai ở đó cả vì tất cả mọi người đã đi làm việc.

Cậu run rẩy quỳ xuống cầu xin đám người đó hãy tha cho mình..bỗng dưng một bàn tay đưa ra,sờ vào má cậu.Hơi ấm đó..cậu nhận ra ngay đó là anh,cậu đứng dậy định bỏ chạy thì bị anh kéo lại.

𝙃ả𝙞 𝙆é : em định chạy đi đâu ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : a...nh th..ả e..m ra ! *vùng vẫy*

𝙃ả𝙞 𝙆é : im nào,em có biết anh tìm em cực khổ thế nào không ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : s...ao anh ph..ải tìm em ?

𝙃ả𝙞 𝙆é : em không cần biết.

Cậu quay mặt đi chỗ khác và rời khỏi vòng tay của anh..bộ dạng hiện tại làm cậu xấu hổ với anh,vừa nghèo rách lại còn hôi hám ! Thật không xứng đáng ở gần với một người cao thượng như anh.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : e...m hô..i lắm,đừng ở gần em.

𝙃ả𝙞 𝙆é : *kéo cậu lại gần*hừ..đã lâu không gặp,em vẫn như vậy nhỉ ?

Tay anh luồn qua các số đo của cậu,nó vẫn chưa thay đổi gì nhiều cả.Vòng eo vẫn mềm mại như ngày xưa.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : đ..ừng !

𝙃ả𝙞 𝙆é : ..em về với anh nhé ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : ch..uyện đó

𝙃ả𝙞 𝙆é : anh xin em..quay về với anh nhé ? *rưng rưng nước mắt*

Những giọt nước mắt hối hận ấy cứ thế mà rơi xuống tay cậu..cậu không nói gì mà ôm lấy anh,gật đầu đồng ý.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : a..nh đừng khóc,em sẽ về với anh mà.

𝙃ả𝙞 𝙆é : cảm ơn em..! Kiếp này anh nợ em nhiều lắ..m,mong e..m tha thứ cho anh *khóc nghẹn*

𝘽é 𝙏oà𝙣 : thôi nào,chồng của em mạnh mẽ lắm nè ~ đừng khóc nữa *xoa lưng anh*

𝙃ả𝙞 𝙆é : anh c...ó lỗi với em n..hiều lắm ! Anh xin lỗi..

𝘽é 𝙏oà𝙣 : mọi chuyện đã qua rồi,em sẵn sàng tha thứ cho anh..

Anh không nói gì liền ôm chằm lấy cậu vào lòng..đầu thì dựa vào vai cậu mà khóc,miệng thì không ngừng nói lời xin lỗi..Và bây giờ là giây phút cậu với anh xây dựng lại hạnh phúc !

...

Nghe tiếng xe của anh từ xa,Lâm Gia đang học bài nghe thấy thì liền chạy xuống mừng anh về.Vừa xuống thì thấy anh đang dẫn dắt cậu vào nhà bóng hình ấy khiến Lâm Gia nhận ra ngay đó chính là mẹ(cậu) !

Người mà Lâm Gia đã không được gặp mặt trong khoảng thời gian dài nay đã được gặp lại.Lâm Gia không kìm chế được cảm xúc khóc nức nở mà ôm chằm lấy cậu.

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : huhuh...~!! Mẹ ơ..i,con nhớ mẹ

𝘽é 𝙏oà𝙣 : Lâm Gia..? *ngạc nhiên*

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : huhuhu..~

𝘽é 𝙏oà𝙣 : Lâm Gia ngoan nè,mẹ về với con rồi đây..

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : sao m..ẹ đi lâu hức..thế ? Lâm Gia nhớ m..ẹ nhiều lắm luôn.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : mẹ cũng nhớ Lâm Gia nhiều lắm,chỉ tại công việc bận rộn nên mẹ về trễ..Lâm Gia đừng giận mẹ nhé ?

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : v...âng ạ ~

Thấy hai mẹ con được ở bên nhau mà lòng anh cảm thấy đau nhói,đúng thật..vị trí làm mẹ/vợ của cậu không thể thay thế bởi bất cứ ai !

𝘽é 𝙏oà𝙣 : anh với Lâm Gia đã ăn gì chưa ?

𝙃ả𝙞 𝙆é : từ sáng đến giờ anh với Lâm Gia chưa có gì vào bụng hết á

𝘽é 𝙏oà𝙣 : anh có biết ăn uống không đầy đủ như vậy là hại cho sức khỏe lắm không !?

𝙃ả𝙞 𝙆é : anh biết..nhưng anh đâu có biết nấu nướng gì đâu mấy nay chỉ ăn ở ngoài thôi à ~ *nũng nịu*

𝘽é 𝙏oà𝙣 : haizz,để em vào nấu cho.

𝙃ả𝙞 𝙆é : nhưng..mắt em ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : anh yên tâm em vẫn nhớ vị trí của căn nhà này mà.

𝙃ả𝙞 𝙆é : ổn không đấy ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : không sao,em quen rồi *đi vào bếp*

𝙃ả𝙞 𝙆é : cẩn thận nhé *lo lắng*

𝘽é 𝙏oà𝙣 : em biết rồi

Tuaa_

Đã lâu rồi anh mới được thưởng thức lại hương vị thơm ngon ấy từ món ăn mà cậu làm nên đã chén hết sạch không thừa một thứ gì.Ăn no nê xong,Lâm Gia thì lên phòng làm bài tập còn anh thì ở dưới bếp phụ cậu rửa chén.

Dù không còn nhìn thấy nhưng động tác rửa chén của cậu lại rất uyển chuyển,chuyên nghiệp.Vừa nhìn cậu anh vừa nói :

𝙃ả𝙞 𝙆é : em học kỹ năng rửa chén ở đâu mà hay thế ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : hihi tại em quen rồi ấy mà,bình thường em vẫn rửa hoài mà ~

Đang nói chuyện zui zẻ thì cậu nghe một cái *choảng*luôn,nghe tiếng là biết anh làm bể chén rồi.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : anh làm bể chén à ?

𝙃ả𝙞 𝙆é : s..ao em biết hay thế :)

𝘽é 𝙏oà𝙣 : nghe thôi là biết anh báo rồi ! Thôi,anh đi ra đi em dọn cho.

𝙃ả𝙞 𝙆é : êy !! Không được

𝘽é 𝙏oà𝙣 : lại gì nữa đây ?

𝙃ả𝙞 𝙆é : để anh dọn !!

𝘽é 𝙏oà𝙣 : ra vẻ ghê,đi raa để em dọn*đẩy anh ra*

𝙃ả𝙞 𝙆é : vậy thôi..em dọn đi,dọn xong thì ra phòng khách nói chuyện với anh.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : được rồi.

Dọn dẹp xong thì cậu ra phòng khách nói chuyện với anh,cứ tưởng anh nói chuyện gì nghiêm trọng lắm.Ai ngờ là anh đang bàn chuyện về việc phẫu thuật mắt cho cậu.

𝙃ả𝙞 𝙆é : em đồng ý không ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : nhưng vấn đề là ai hiến bây giờ chứ ?

𝙃ả𝙞 𝙆é : việc đó em không cần lo anh sẽ lo liệu cho em.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : được,em đồng ý

𝙃ả𝙞 𝙆é : bây giờ đi luôn nhé ?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : cũng được,dù sao ở nhà cũng hết việc rồi.

Cuộc phẫu thuật mắt diễn ra thành công,sau đó..gia đình cùng nhau gắn kết tình cảm lại với nhau bằng những chuyến đi chơi,v..v..

2 tháng sau,vào một đêm trăng tròn cậu với anh đã lên kế hoạch sinh thêm một bé nữa và..

𝙃ả𝙞 𝙆é : nhanh lên nào vợ yêu ~

𝘽é 𝙏oà𝙣 : ahhh..~~ ưh

//Thúc Mạnhx2//

𝘽é 𝙏oà𝙣 : N...hẹ lại ah ~

𝙃ả𝙞 𝙆é : ah..cái lỗ này siết chặt lấy anh !

𝘽é 𝙏oà𝙣 : aaaahh ~~ s...ướng q...úa ah,ưh ~!!

Khi em bé thứ 2 chào đời,anh đặt tên cho đứa bé Quế Ngọc Thúy Ngân và gia đình cậu đã chuyển sang Pháp sinh sống vì tính chất công việc của anh và nhiều yếu tố khác.

Tuaa*1 năm sau*_

𝘽é 𝙏oà𝙣 : Quế Ngọc Hải !! Lấy cho em cái tã.

𝙃ả𝙞 𝙆é : đây !

𝘽é 𝙏oà𝙣 : bình sữa đâuuu !?

𝙃ả𝙞 𝙆é : từ từ đãaa

𝘽é 𝙏oà𝙣 : mau lênn,chậm chạp quá đấy.

Quế Ngọc Hải..một người luôn được mọi người biết đến với thân phận cao quý và luôn được chào đón nhiệt tình,nhưng đó là ở ngoài xã hội !

Còn ở nhà thì bị cậu và 2 đứa con thơ leo lên đầu cổ mà ngồi nhưng vẫn không dám ý kiến gì.Dù ở xã hội anh có cao quý đến bao nhiêu thì về nhà cũng chỉ là một chú thỏ con nhút nhát với vợ.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : Lâm Gia đâu !? Mau kêu nó xuống đây cho emm

𝙃ả𝙞 𝙆é : QUẾ Võ LÂM GIA !! Mau xuống đâyy

Lâm Gia đang ở trên phòng chơi điện thoại,khi nghe tiếng của anh Lâm Gia giật mình làm rớt cả điện thoại.Đây là cái thứ 50 Lâm Gia làm hư rồi.

Lâm Gia với tâm trạng bực bội mà đo xuống lầu,vừa thấy cậu Lâm Gia từ khuôn mặt nhăn nhó đã chuyển sang vui vẻ.

𝘽é 𝙏oà𝙣 : Nhăn cái gì ?

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : ấy ~ con nào dám nhăn với mẫu hậu nương nương :))

𝘽é 𝙏oà𝙣 : lại đây trông em phụ mẹ ! Tối ngày cứ cắm mặt vào điện thoại thôi,chả giúp ích được gì.

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : hứ..

𝘽é 𝙏oà𝙣 : làm bể điện thoại nữa chứ gì ?

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : ơ ? Sao mẹ biết hay thế :)?

𝘽é 𝙏oà𝙣 : nhìn cái mặt là biết,ngày mai kêu cha đi mua điện thoại mới đi.Mẹ cho tiền

𝙇â𝙢 𝙂𝙞𝙖 : ô mai góttt ~ cảm ơn mẫu hậu ạaaa

𝘽é 𝙏oà𝙣 : haizz..*thở dài*

Mắng vậy thôi chứ cậu không thể để con trai của mình chịu thiệt thòi với bạn bè được.Cả anh cũng vậy,nhiều lúc anh và cậu cãi nhau nhưng rồi cũng làm hòa.
_________________________________________











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro