Chương 19 - 【Mười Chín】Tiểu Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của Kim Tại Hưởng ngay ngày hôm sau Mẫn Doãn Kỳ biết, hắn tuy rằng lo lắng, nhưng hắn giờ không ở nhà, cũng không có cách nào về, huống chi dù sao cũng là việc nhà, hắn trở về cũng không có hiệu quả mấy.

Mẫn Doãn Kỳ biết Kim Tại Hưởng sẽ không gặp chuyện không may, hơn nữa trong nhà còn có Kim Thạc Trân cùng Kim Lễ Dược, lại làm thế nào đều sẽ che chở hắn ta, cho nên hắn cũng liền áp chế lo lắng, chuyên tâm ứng phó việc bên này.

Lúc trước Phác Trí Mẫn nói chuyện nghỉ hè chị anh sẽ kết hôn, Mẫn Doãn Kỳ cũng tra xét đối tượng kết hôn của chị Phác, lại thật đúng là tra ra được không ít.

Đối tượng kia dù ngoại hình không tồi, nhưng ở trong vòng nhỏ hẹp này ai cũng biết, lại là một tra nam mọi người đều biết.

Trước khi đính hôn với chị một tháng mới chia tay với vài người yêu cũ, nghe nói còn đưa một người trong số đó đi phá thai.

Phác Trí Mẫn biết chuyện này tự nhiên ngồi không được, vội vã chạy về nhà nói cho chị, hiện tại trong nhà náo loạn một mảnh, duy nhất may mắn là thiếp cưới còn chưa phát ra, bằng không thật sự là mất hết mặt.

Mẫn Doãn Kỳ không yên lòng đại tài tử của hắn, cũng đi cùng, chỉ là hắn không cùng về nhà, mà là thuê phòng khách sạn ở gần đó.

Này cũng không khác tình huống nhà Kim Tại Hưởng, dù sao cũng là việc nhà, Mẫn Doãn Kỳ đến thăm thật sự là không tốt.

Phác Trí Mẫn mấy ngày nay chạy lên chạy xuống, Mẫn Doãn Kỳ tuy rằng không nói gì thêm, đau lòng là thật.

Đại tài tử nhà hắn đừng nhìn bình thường luôn đeo khuôn mặt tươi cười, trên thực tế tâm tư quá nặng, không chú ý một chút đã đầy tâm sự.

"Trí Mẫn, lại đây."
Phác Trí Mẫn lấy lại tinh thần, anh vừa rồi vẫn nhớ tới việc ở nhà, không chú ý Mẫn Doãn Kỳ nói gì.

Hiện tại chợt vừa nghe Mẫn Doãn Kỳ gọi anh, nhất thời không phản ứng lại.

Mẫn Doãn Kỳ không nóng nảy, hắn lại hô Phác Trí Mẫn một tiếng.


Phác Trí Mẫn đứng lên đi về phía Mẫn Doãn Kỳ, Mẫn Doãn Kỳ ôm lấy anh, để anh ngồi ở trên đùi mình.

"Không yên lòng, hửm?"
Phác Trí Mẫn áy náy nhìn Mẫn Doãn Kỳ, "Xin lỗi, em vừa nghĩ chuyện khác......"
"Nếu em còn nói rằng còn nghĩ tới tra nam kia, anh sẽ phạt em." Mẫn Doãn Kỳ cố ý giận tái mặt, hù dọa Phác Trí Mẫn, "Dù sao giờ chị em đã chia tay với anh ta, chị của chúng ta dễ nhìn như vậy, còn sầu tìm không thấy đàn ông tốt sao?"
Phác Trí Mẫn cười cười, lại than một tiếng, "Còn tưởng rằng lần này chị sẽ thật sự lập gia đình."
Chị của Phác Trí Mẫn yêu rất nhiều lần, nhưng mỗi lần yêu đương đều không có kết quả tốt, tuy rằng cô không buông tay theo đuổi tình yêu, nhưng thất bại lần lượt như vậy, khiến Phác Trí Mẫn nhìn mà cũng suy sụp không thôi.

"Đừng thở dài, loại chuyện này không gấp được, chị chỉ là chưa tìm được đàn ông như bảo bảo nhà chúng ta thôi."
Mặt Phác Trí Mẫn bắt đầu phiếm hồng, anh liếc Mẫn Doãn Kỳ: "Anh nói cái gì thế."
Mẫn Doãn Kỳ luôn thích dùng tên thân mật gọi Phác Trí Mẫn, cái gì bảo bảo bảo bối há miệng liền gọi.

Hắn cao lớn hơn so với Phác Trí Mẫn, cũng thích ôm Phác Trí Mẫn vào trong ngực, tựa như dỗ trẻ con lúc hôn lúc ôm.

Phác Trí Mẫn từ nhỏ là một đứa trẻ quy củ, nào có được đối đãi như thế bao giờ, ngay từ đầu ngượng ngùng đến mức tay chân không biết đặt ở đâu.

Phác Trí Mẫn cũng hỏi qua Mẫn Doãn Kỳ, có phải bởi vì hắn từ nhỏ đã chăm sóc trẻ con hay không, cho nên mới như vậy.

Mẫn Doãn Kỳ nở nụ cười, bóp mặt Phác Trí Mẫn, nói: "Đám em trai em gái kia của anh, một đứa so với một đứa càng quậy.

Trẻ con Mẫn gia đều là da dày thịt béo, đau cũng không khóc, anh sao có thể dỗ chúng nó."
Phác Trí Mẫn nháy mắt mấy cái, mờ mịt nhìn Mẫn Doãn Kỳ.

"Bởi vì em là bảo bối của anh, cho nên anh mới có thể như vậy." Mẫn Doãn Kỳ vừa nói vừa hôn mặt Phác Trí Mẫn, nụ hôn rất giống con người hắn, ẩn chứa vô tận ôn nhu săn sóc.

Mẫn Doãn Kỳ cười mà không nói, mơn trớn mặt Phác Trí Mẫn, để anh tựa vào lòng mình.


Phác Trí Mẫn biết trong khoảng thời gian này vắng vẻ Mẫn Doãn Kỳ, anh xin lỗi vuốt ve tay Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ trấn an hôn hôn trán Phác Trí Mẫn, hiện tại đã sắp năm giờ, Phác Trí Mẫn một lúc nữa còn phải về nhà, đợi qua thời gian này, anh mới có thể ở bên cạnh Mẫn Doãn Kỳ.

Phác Trí Mẫn nghĩ Mẫn Doãn Kỳ ôn nhu, buồn phiền trong lòng đi hết sạch, chỉ còn lại có ấm áp.

Kim Nam Tuấn về nước, Kim Thạc Trân vui vẻ vô cùng.

Thế nhưng anh vui vẻ thì cũng vẫn làm trò ngạo kiều, lúc nói chuyện điện thoại thì trầm giọng xuống, cúp máy rồi chỉ kém xoay vòng vòng, còn lôi kéo Kim Tại Hưởng bắt hắn cùng xem quần áo.

Sau ngày Kim Tại Hưởng come out thì cha Kim mẹ Kim liền rời đi, Kim Tại Hưởng biết họ cần một đoạn thời gian bình tĩnh, trong lòng hắn cũng có tâm sự, nhưng là chỉ thế thôi.

Come out là chuyện sớm hay muộn, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

Kim Thạc Trân thì ngay cả một chút áp lực tâm lý cũng không có, mỗi ngày không phải quấn Kim Nam Tuấn gọi video thì là đi ra ngoài dạo phố.

Mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao, khoác tóc dài ở nhà lắc lư, Kim Tại Hưởng còn phải tới thu dọn, nào còn có cảm giác gì của nghệ thuật gia.

Kim Thạc Trân đổi quần áo, nói với Kim Tại Hưởng một tiếng liền chạy đi, đầy đầu là tiểu biệt thắng tân hôn sau khi gặp Kim Nam Tuấn.

Hôn tiểu biệt là có, nhưng sau khi hôn xong thì Kim Thạc Trân bị lôi đến khách sạn, bị đè trên giường đánh mông.

Kim Thạc Trân ngẩn mặt một hồi, sau đó bắt đầu ra sức giãy dụa.

"Sao anh lại đánh em!" Kim Thạc Trân nói xong, nghĩ nghĩ, thế rồi bồi thêm một câu, "Ba em còn chưa từng đánh em đâu!"
Kim Nam Tuấn vốn đã tức giận, vừa nghe lời này mặt lại trầm xuống.


"Anh là gì của em?" Nói xong, lại đánh một cái.

Kỳ thật Kim Nam Tuấn xuống tay không nặng, Kim Thạc Trân chỉ là không biết vì cái gì bị đánh, cho nên làm làm dáng giận dữ mà thôi.

"Anh......!Anh đừng tưởng bạn trai của em là có thể đánh em." Kim Thạc Trân nhướng mày, lớn tiếng nói: "Làm cái gì thế hả, vừa thấy mặt liền đánh em.

Anh......!Anh đồ khốn này." Kim Thạc Trân nói nói liền thật sự ủy khuất, anh không dám nói chua ngoa, chỉ phun ra một đám từ giận dỗi y như trẻ con.

Kim Nam Tuấn thấy khóe mắt Kim Thạc Trân ươn ướt, mềm lòng.

Hắn ôm Kim Nam Tuấn, để anh tựa vào đầu giường.

"Anh nói bao nhiêu lần, phải chú ý sức khỏe của mình, em có nghe không?"
Vừa nhắc tới sức khỏe của mình, Kim Thạc Trân liền chột dạ.

"Việc của Tại Hưởng em không thể không quản, hơn nữa em không phải là không có việc gì sao? Ngày hôm sau em đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói chẳng có vấn gì hết.

Anh xem anh vừa về liền bắt nạt em, còn khiến tâm tình em không tốt, thế thì có gì tốt cho cơ thể em......"
Kim Nam Tuấn biết mình xúc động, nhớ tới việc vừa rồi, anh cũng có chút hối hận.

"Đau không?" Kim Nam Tuấn hỏi.

Kim Thạc Trân lắc đầu, anh nhanh chóng chui vào lòng của Kim Nam Tuấn, ôm eo hắn làm nũng.

"Đừng giận em nha, hơn nữa em cũng thuận tiện come out, như vậy chờ lần sau họ không tức giận, em không phải là có thể đưa anh trở về sao?"
Kim Nam Tuấn luôn luôn không chống cự được Kim Thạc Trân, trừ chuyện kết hôn nháo ầm ĩ ra, mâu thuẫn của họ luôn kéo dài không tới mười phút.

Kim Nam Tuấn nhéo nhéo hai má của Kim Thạc Trân, bất đắc dĩ nói: "Anh không tức giận."
Kim Thạc Trân được tiện nghi còn khoe mẽ, anh mím môi, lầu bà lầu bầu, nói Kim Nam Tuấn nhất định là bị cái đồ tóc vàng hoe kia mê hoặc, giờ một cái móng tay cũng không thương anh.

"Anh không thương em?" Kim Nam Tuấn nhướn mày.


Kim Thạc Trân lại không dám nói tiếp nữa.

"Mông đau, xoa xoa cho em." Vừa mới nói không đau, hiện tại lại bảo Kim Nam Tuấn xoa mông.

Kim Thạc Trân chôn mặt ở gối đầu, nhếch mông lên.

"Tiểu dâm đãng." Kim Nam Tuấn vỗ một chút mông Kim Thạc Trân, Kim Thạc Trân bị vạch trần tâm tư cũng không ngượng ngùng, hừ hừ nhất định phải để Kim Nam Tuấn xoa xoa.

Kim Nam Tuấn cũng thuận ý anh, bàn tay chậm rãi xoa nắn mông căng vểnh, chỉ là hành động này ngay từ đầu đã mang theo tâm tư khác, không đến vài cái Kim Thạc Trân liền không khống chế được giọng của mình, thường thường quay đầu liếc nhìn Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn chịu thua Kim Thạc Trân, hắn cởi quần của Kim Thạc Trân, tay mơn trớn mông đã phiếm hồng, sau đó tìm được khe ở giữa, đè ở lối vào.

"Trong khoảng thời gian này có tự mình làm không?"
"Không có, tự làm không có cảm giác." Kim Thạc Trân lắc lắc mông, nói: "Ông xã, đừng sờ......!Trực tiếp vào đi."
Kim Nam Tuấn khẳng định sẽ không trực tiếp tiến vào, hắn tách hai mông của Kim Thạc Trân ra, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm ở xương cùng, Kim Thạc Trân thét lớn một tiếng, eo mềm xuống.

Anh đoán được Kim Nam Tuấn muốn làm gì, không khỏi chờ mong.

Đầu lưỡi ấm áp trực tiếp chạm vào hậu huyệt, vẫn là khiến tim Kim Thạc Trân đập thình thịch.

Nơi đã nửa tháng không chạm vào thập phần căng chặt, Kim Nam Tuấn kiên nhẫn liếm chung quanh, thân thể Kim Thạc Trân không khỏi run rẩy, hậu huyệt cũng bắt đầu chảy nước.

Đầu lưỡi khai khoách càng thêm thuận lợi, tiếng nước từ động tác rút ra liếm vào phá lệ rõ rệt, Kim Thạc Trân khó nhịn cắn ngón tay, rên rỉ ái muội.

"Ưm......!Ông xã, rất ngứa......!A......" Kim Thạc Trân kêu một tiếng sợ hãi, hậu huyệt mang theo đầu lưỡi Kim Nam Tuấn cũng co rút lại một chút.

Kim Nam Tuấn liếm sạch sẽ dâm thủy chảy ra, cong người dán trên lưng Kim Thạc Trân, cắn vành tai Kim Thạc Trân hít hít.

"Đừng dâm, làm chết em.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe