Chương 18 - 【Mười Tám】Come Out (Xe Chấn Ở Bãi Đỗ Xe)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuống máy bay, Điền Chính Quốc ở nhà cô một tuần, sau đó Kim Tại Hưởng lại đánh xe đưa cậu về nhà.

Cuối tuần này Kim Tại Hưởng đưa Điền Chính Quốc xuất ngoại chơi một tuần, lúc này mới khiến Điền Chính Quốc vui vẻ một chút trước khi không gặp được nhau một tháng.

Sau khi đưa Điền Chính Quốc về nhà, Kim Tại Hưởng không về chung cư của mình, mà là lái xe trở về trong nhà cha mẹ.

Khi Kim Tại Hưởng về đến nhà, cha mẹ đều chưa trở về, phòng khách chỉ có Kim Thạc Trân đang gọi điện thoại.

Kim Thạc Trân nhìn đến Kim Tại Hưởng trở về, cúi đầu nói vào câu liền cúp máy, đợi Kim Tại Hưởng ngồi xuống sô pha, lại gần thần bí hề hề hỏi: "Tại Hưởng, việc hôm qua chú nói với anh......!Chú thật sự muốn nói cho cha mẹ sao?"
Kim Tại Hưởng đẩy Kim Thạc Trân ra một chút, "Vâng, nên nói sớm."
"Cũng đúng, ba mẹ hai năm này vẫn giục anh và anh cả kết hôn, thấy chúng ta không động tĩnh, không biết chừng sẽ chuyển ánh mắt lên người chú." Kim Thạc Trân lười biếng duỗi eo, miễn cưỡng nói: "Nếu chú muốn nói, anh cũng nói, cùng giải quyết hai việc."
Kim Tại Hưởng chưa nói cái gì, chỉ gật gật đầu, lấy qua điều khiển từ xa đổi kênh khác.

Ánh mắt Kim Thạc Trân quay tròn chuyển hai vòng, dứt khoát đứng dậy trở về phòng, gọi điện thoại cho Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn bởi vì có chuyện về nước Pháp, chí ít phải qua một hồi mới có thể về, hai anh em nhà này đúng thật là bắt đầu yêu xa.

Nửa tháng sau, cha Kim và mẹ Kim trở lại.

Cha Kim và mẹ Kim xem như là đám hỏi buôn bán, thế nhưng bởi vì thời kì thiếu niên đã có một đoạn tình cảm ngây thơ, cho nên cũng là có cảm tình trụ cột, sau khi kết hôn càng ngọt ngào hơn.

Hai người tính cách giống nhau, hơn nữa đều lấy sự nghiệp làm trọng, phần mình dốc sức làm.

Sau khi con trưởng hoàn thành việc học, họ giao sự nghiệp cho anh, cùng nhau đi hưởng thụ cuộc sống, lần này họ cũng là mới từ Italia về nước.

Đợi đến bảy giờ tối, con trưởng Kim Lễ Dược cũng kịp về đến nhà, hắn bởi vì nguyên nhân công ty đi nước ngoài, vẫn không thể về.

"Em còn biết về?" Kim Lễ Dược nhìn đến Kim Thạc Trân, chính là hừ lạnh một tiếng.

Kim Thạc Trân rụt rụt cổ, lại cười hì hì kéo tay mẹ Kim lại, làm nũng nói: "Mẹ, người xem đại ca, con đã về, ảnh còn hung hăng với con."
Mẹ Kim từ ái vỗ vỗ tay Kim Thạc Trân, nói: "Con còn dám nói anh con, mẹ cũng muốn nói con.

Lâu như vậy mới về một chuyến, đồ không lương tâm."
Kim Thạc Trân nhanh chóng nói: "Vậy lần này con sẽ ở nhà bù đắp cho mẹ, dù sao việc ở Pháp không vội, không cần mẹ chờ con, con trở về rồi còn gì."
"Nói bậy bạ gì đó." mẹ Kim cười nói.

Biết Kim Thạc Trân sẽ ở lại nước, bà tự nhiên vui vẻ ra mặt.

"Nếu không vội, thì đến công ty một chuyến với anh con đi.

Giờ Tại Hưởng bắt đầu tiếp xúc việc công ty rồi, con còn không biết gì cả." Cha Kim vẫn bản mặt nhu hòa vài phần, lại như trước nghiêm túc nhìn Kim Thạc Trân, "Không biết, còn tưởng rằng nhà chúng ta chỉ có hai thằng con."
Kim Thạc Trân cũng không tức giận, khoe mã nói: "Ba, về sau ai hỏi lại vấn đề ngu ngốc này, ba cứ đánh luôn.

Nói bậy bạ gì đâu, con tốt xấu cũng là danh nhân mà!"
Cha Kim không có biện pháp đối phó anh, hừ một tiếng không nói lại, Kim Thạc Trân nhìn thoáng qua Kim Tại Hưởng, ra dấu cho hắn.


Người cũng dỗ xong rồi, còn lại là của chú.

Lúc ăn cơm, Kim Thạc Trân vẫn luôn nói vài việc thú vị ở nước ngoài, chọc cho mẹ Kim cười không ngừng.

Mẹ Kim dùng xong bữa tối, Kim Thạc Trân lại cướp việc lấy canh cho bà.

"Được rồi, mẹ biết con ở nước ngoài sống tốt là được." Mẹ Kim nhận bát canh, nghĩ nghĩ, còn nói: "Chờ con nghỉ vài ngày, đi tham gia vài tiệc rượu với mẹ, đều là do các chú bác con quen tổ chức."
Nói xong, mẹ Kim lại nhìn về phía Kim Tại Hưởng, "Tại Hưởng, đại ca con không có thời gian đi, con đi cùng anh hai."
Kim Thạc Trân cười trộm không thôi, anh đoán không sai mà.

"Con đứa nhỏ này, cười cái gì." mẹ Kim kỳ quái nhìn Kim Thạc Trân, Kim Thạc Trân lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

Kim Tại Hưởng buông đũa, hắn nghênh đón ánh mắt ôn nhu của mẹ Kim, trấn tĩnh nói: "Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói cùng hai người."
"Chuyện gì?" Cha Kim hỏi.

Giọng ông không giận mà uy, Kim Thạc Trân cười thu liễm chút.

"Con có người trong lòng, chúng con đã hẹn hò thật lâu, sau khi kết thúc kì nghỉ này, con sẽ mời em ấy về nhà, cùng nhau ăn bữa cơm."
"Sao con lại không nói sớm cho mẹ, đây là việc tốt mà." Mẹ Kim cười nói.

Cha Kim không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng dừng một chút, còn nói: "Em ấy là nam, con là đồng tính luyến ái."
"Mất dạy!" cha Kim đập bàn, mẹ Kim lúc này mới lấy lại tinh thần.

"Tại Hưởng, con......" mẹ Kim không tức giận như cha Kim, ngược lại là tiếp tục ôn nhu hỏi: "Con nghiêm túc à?"
"Tốt nghiệp xong con sẽ kết hôn với em ấy."
"Tao sẽ không đồng ý!" cha Kim lạnh lùng nói, còn chưa đợi ông nói cái gì, Kim Thạc Trân liền xa xăm nói: "Ba, giờ đều là năm nào rồi, giờ chú trọng tự do ngôn luận, tự do yêu đương, cũng không phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như trước kia.

Lại nói, thích nam thì làm sao?"
"Con câm miệng cho ba, chờ một chút lại dạy dỗ con!" cha Kim cả giận nói, ông bình tĩnh một chút, còn nói: "Con lập tức cắt đứt liên hệ với nó."
Gặp Kim Tại Hưởng trầm mặc không nói, cha Kim tức giận trừng Kim Lễ Dược ngồi một bên, nói: "Con làm anh mà còn ngồi nhìn sao, nó làm ra loại chuyện này con còn dung túng nó!"
"Ba!" Kim Thạc Trân đứng lên, bất mãn nói: "Liên quan gì đến ảnh! Tại Hưởng đã trưởng thành, nó có việc mình muốn làm, đại ca từ nhỏ theo dõi bọn con đã đủ vất vả, chẳng lẽ trưởng thành rồi còn phải tiếp tục đi theo Tại Hưởng hay sao!"
Kim Tại Hưởng lúc này cũng đứng lên, hắn lắc đầu với Kim Thạc Trân, còn nói: "Ba, mặc kệ thế nào, con cũng sẽ không chia tay em ấy.

Hơn nữa, con thích nam, chuyện này là tuyệt đối thay đổi không được, người cũng đừng chất vấn đại ca.

Nếu ba thất vọng về con, chỉ cần phạt con là được."
"Mày......!Mày......" cha Kim lại vỗ bàn cái rầm, xoay người tùy tay cầm một thứ từ trên giá ném tới người Kim Tại Hưởng, nếu không phải Kim Lễ Dược nhanh tay kéo hắn ra, khẳng định sẽ bị đập trúng.

Đĩa nện ở trên bàn, bát đũa cũng rơi xuống.

"Ba, ba bình tĩnh chút." Kim Lễ Dược giữ Kim Tại Hưởng ở sau người, hắn nhíu chặt mày, cùng cha Kim mặt đối mặt giằng co, ai cũng không nhường ai.


"Ba người chúng mày cánh cứng hết rồi phải không! Kim Tại Hưởng, giờ mày ăn dùng đều là tao cho mày, mày có bản lĩnh gì nói như thế!"
Kim Thạc Trân trừng lớn mắt, anh không nghĩ tới cha Kim sẽ nói ra loại lời này, anh vài bước đi đến bên người Kim Tại Hưởng, cũng cao giọng nói: "Ba, ba đang nói cái gì thế, Tại Hưởng bây giờ còn là học sinh!" Kim Thạc Trân tức giận đến ánh mắt cũng đỏ bừng, lồng ngực không kiềm chế được mà phập phồng, "Con đây thành thật với ba, con cũng thích đàn ông! Giờ con không cần dùng tiền của ba mẹ, Tại Hưởng về sau cũng là con nuôi!"
Kim Thạc Trân nói xong, ngã xuống bên cạnh, Kim Tại Hưởng đỡ lấy Kim Thạc Trân, hoảng hốt: "Anh hai!"
Kim Thạc Trân trước đây sức khỏa không tốt, bây giờ còn có di chứng.

Kim Lễ Dược vội vàng kéo ra một cái ghế để Kim Tại Hưởng ngồi xuống, vỗ lưng anh.

Mẹ Kim vẫn ngồi một bên rốt cuộc mở miệng, "Đủ rồi!"
"Ai nói Tại Hưởng ăn của ông dùng của ông, Tại Hưởng là con tôi, nhà họ Kim không phải chỉ có ông một người làm chủ!" mẹ Kim khóc không thành tiếng, bà ngồi xổm trước mặt Kim Thạc Trân, cẩn thận vỗ về mặt Kim Thạc Trân.

Mẹ Kim quay đầu lại, nhìn cha Kim, bà run giọng nói: "Ông không có tư cách tức giận, tôi cũng không có tư cách.

Ông nghĩ rằng hai người chúng ta đủ tư cách làm cha mẹ sao, giờ có thể quở trách ba đứa con? Huống chi bọn chúng phạm sai lầm gì, chỉ là nói với chúng ta có người thích mà thôi, đã ầm ĩ như vậy rồi?"
Cha Kim im lặng không nói gì, ông suy tư thật lâu, cuối cùng cũng chỉ là mệt mỏi ngồi xuống.

Lúc Kim Thạc Trân tỉnh lại, Kim Tại Hưởng đang ngồi ở bên giường anh, thấy anh muốn ngồi dậy, liền nâng anh lên.

"Thế nào, anh hai đủ nghĩa khí chứ?" Kim Thạc Trân cười cười, khuôn mặt tinh xảo lại là tái nhợt không thôi.

Kim Tại Hưởng thấy anh như vậy, cũng nhếch nhếch khóe miệng, "Cám ơn anh, anh hai."
"Nói cảm ơn cái gì, hơn nữa này cũng là anh được lợi, như vậy sau này cũng không bị buộc đi xem mắt." Kim Thạc Trân đẩy đẩy Kim Tại Hưởng, cười nói: "Hơn nữa vốn chính là ba không tốt, cái tính tình đó..."
"Chú cũng không cần phải tự thấy áp lực, bây giờ đều đã nói ra, chậm rãi là được.

Hơn nữa Chính Quốc lanh lợi như vậy, khẳng định dỗ được ba mẹ, không giống người kia, đồ đầu gỗ." Kim Thạc Trân hừ hừ, lấy qua di động, nhìn một chốc.

"Chú xem, đến giờ vẫn chưa gọi điện thoại cho anh!"
Lời còn chưa dứt, di động trong tay Kim Thạc Trân đã vang lên, Kim Thạc Trân nhìn đến là ai gọi tới, mắt sáng rực lên.

"Được rồi, anh hai của chú muốn nói chuyện yêu đương.

Còn chú, mau mau lượn đi!"
Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy ra khỏi phòng.

Trở lại phòng mình, Kim Tại Hưởng lúc này mới nhìn di động của mình, mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Kim Tại Hưởng gọi lại, vang hai tiếng đã có người nghe.

"Ông xã?"
"Bảo bảo......!Vừa nãy anh bên này có chuyện, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại."
"Vậy là tốt rồi, còn tưởng rằng là anh có chuyện gì." Điền Chính Quốc mềm mềm nói: "Anh lại không gọi điện thoại cho em, ta sắp muốn khóc."
"Ừ, không có việc gì." Kim Tại Hưởng ôn nhu nói: "Bảo bảo hôm nay có nhớ anh không?"
"Này không phải bình thường em hỏi à?" Điền Chính Quốc hừ hừ, "Hôm nay em về nhà ngoại, nhân cơ hội có người nói bậy, chờ em về, anh phải giúp em bắt nạt lại."
"Được."

Bởi vì hiện tại cũng đã muộn, Điền Chính Quốc nói cậu mệt nhọc, Kim Tại Hưởng cũng liền thuận thế cúp máy.

Trên đường hắn còn lại đi nhìn Kim Thạc Trân, thấy anh không có việc gì, lúc này mới yên lòng.

Thế nhưng Kim Tại Hưởng không nghĩ tới là, sáng sớm hôm sau không đến chín giờ, Điền Chính Quốc đột nhiên gọi điện thoại lại đây, nói cậu đang ở nhà ga.

Kim Tại Hưởng chưa cả hỏi lí sao tại sao, tùy tiện thu thập một chút liền ra cửa.

Đợi đưa người lên xe, Kim Tại Hưởng lúc này mới mở miệng hỏi đến cùng là sao thế này.

"Em ngày hôm qua cảm giác anh hình như không phải thực vui vẻ, cảm giác anh bên này khả năng xảy ra chuyện, cho nên em về gấp." Điền Chính Quốc đau lòng nhìn Kim Tại Hưởng, nói: "Ông xã, là trong nhà anh......"
Kim Tại Hưởng thở ra một hơi, mạnh mẽ ôm lấy Điền Chính Quốc, "Bảo bảo, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Điền Chính Quốc cọ cọ mặt Kim Tại Hưởng.

Đợi tình tự bình phục xuống, Kim Tại Hưởng buông Điền Chính Quốc ra, thấy bộ dáng lo lắng của cậu, không khỏi bật cười, "Yên tâm, anh không sao......!Ngày hôm qua anh nói chuyện của chúng ta cho cha mẹ."
Điền Chính Quốc gật gật đầu, lẳng lặng nghe Kim Tại Hưởng nói chuyện phát sinh hôm qua.

"Thật sự là phải cám ơn anh cả và anh hai." Điền Chính Quốc cảm khái một câu, còn nói: "Nhưng ông xã anh yên tâm, em nhất định sẽ dỗ tốt cha mẹ chồng."
Kim Tại Hưởng bật cười, "Em thật sự là nói giống y như anh hai."
Điền Chính Quốc không biết Kim Thạc Trân nói gì đó, cậu tự tin vỗ vỗ lồng ngực, nói: "Anh xem nè, bộ dạng em xinh đẹp như vậy, lại thông minh, lại ngoan, gia cảnh cũng không kém, em cũng có thể sinh bảo bảo, không tốt sao!"
"Ừ, bảo bảo của anh tốt nhất." Kim Thạc Trân sủng ái ôm cậu lên đùi, "Để ông xã hôn một chút."
Điền Chính Quốc hào phóng mân mê miệng, cùng Kim Tại Hưởng hôn môi.

Kim Tại Hưởng hôn tới hôn lui, trên cằm còn có râu chưa cạo cọ xát vào làn da, khiến Điền Chính Quốc ngứa thật sự.

"Ưm......!Ông xã, có thể bị người khác phát hiện không......"
Kim Tại Hưởng hạ ghế xe, đặt Điền Chính Quốc ở dưới thân, "Cho nên bảo bảo phải nhẹ giọng một chút."
"Chán ghét." Điền Chính Quốc gắt giọng.

"Lâu như vậy không bị ông xã chịch, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới có phải đã quên ông xã rồi?" Kim Tại Hưởng nhân ngón tay ở hậu huyệt quanh thân nhẹ nhàng ấn xoa, ngẫu nhiên móc ngoáy xung quanh.

Điền Chính Quốc rên rỉ một tiếng, mềm nhũn nói: "Ông xã chọc vào thì biết."
"Tiểu dâm đãng." Kim Tại Hưởng vỗ vỗ mông Điền Chính Quốc, ngón tay dời đến phía trước, ma sát âm thần và âm đế.

Điền Chính Quốc không nhịn được run rẩy người, chỉ có thể túm nệm ghế, cắn môi dưới giảm bớt khoái cảm âm đế bị kích thích.

Phía dưới hai cái miệng nhỏ nhắn rất nhanh đã nhớ lại khiêu khích quen thuộc, cũng bắt đầu chậm rãi đáp lại Kim Tại Hưởng.

Ngón tay Kim Tại Hưởng càng động càng lợi hại, đầu tiên là hai ngón tay cùng nhau đâm đến bên trong xoay trái xoay phải, hoặc là cố ý rút ra ngoài âm đạo, sau đó một tay khác cắm vào trong càn quấy, dùng sức móc ngoáy ra dâm thủy từ hoa huyệt, chơi đến mức Điền Chính Quốc thật sự nhịn không được rên rỉ mới ôn nhu một chút, gấp ngón tay, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng đỉnh âm đế.

Nước mắt của Điền Chính Quốc từ khóe mắt chảy xuống, nước phía dưới chảy không dừng, ướt nhẹp theo đùi trượt xuống.

Kim Tại Hưởng hôn cổ và xương quai xanh của cậu, miệng nói những câu làm người mặt đỏ tim đập.

Kim Tại Hưởng cởi dây lưng, Điền Chính Quốc cảm giác có cái gì trượt đến giữa hai đùi.

dương vật thô dài của Kim Tại Hưởng đặt ở ngoài tiểu huyệt, trên trụ thể đều là dịch lỏng trong suốt, trên quy đầu còn có dịch trắng ngà.

"Bảo bảo, mở rộng chân ra." Kim Tại Hưởng cắn tai Điền Chính Quốc, "Vòng qua eo ông xã." Kim Tại Hưởng thong thả trừu sáp, cự hành trong quá trình trừu sáp chạm đến miệng huyệt, âm thần chuyển thành màu đỏ, nhuyễn mềm như nước.

Miệng Điền Chính Quốc phát ra tiếng khóc nức nở, bởi vì sợ bị người khác phát hiện, cậu ép giọng xuống rất thấp.

Tay Kim Tại Hưởng cũng không nhàn rỗi, sau khi cởi cúc áo sơ mi, nắm một bên ngực.


Kim Tại Hưởng ở quầng vú xoa nắn, "Bảo bảo, có cảm giác thấy vú của em to hơn không?" Nói xong, ngón tay Kim Tại Hưởng đặt trên đầu vú, hung hăng ấn vào đầu vú, sau đó lại buông tay ra, xem nó từ giữa bắn ra.

"Ưm......!A a......!Có to hơn......" Điền Chính Quốc nghẹn ngào thừa nhận.

Động tác trên tay Kim Tại Hưởng càng thêm nghiêm trọng, một bàn tay vỗ về chơi đùa bầu vú, một tay còn lại bóp chặt núm vú, hung hăng kéo sang một bên, nặn ra đủ loại hình dạng, Điền Chính Quốc nhếch miệng, cũng không dám rên rỉ lớn tiếng, miệng không ngừng chảy ra nước bọt, hỗn hợp với nước mắt chảy đến tay đang ở trước ngực Điền Chính Quốc của Kim Tại Hưởng.

"Bảo bối, sờ đầu vú có thích hay không?"
"Ư......!Rất thích......!Ưm, muốn ông xã tiến vào......" Điền Chính Quốc cảm giác được Kim Tại Hưởng bắt đầu thẳng lưng, quy đầu chậm rãi chạm vào hoa huyệt, liền càng thêm kích động.

"Ưm ưm......!Tiếp tục......!Bên trong sắp ngứa chết......"
Kim Tại Hưởng cúi đầu hôn Điền Chính Quốc, cùng đầu lưỡi Điền Chính Quốc dây dưa.

Trong lúc Điền Chính Quốc mơ hồ, Kim Tại Hưởng đã nâng một chân của Điền Chính Quốc lên, dương vật ở bên ngoài chọc chọc, thuận lợi cắm vào.

hoa huyệt của Điền Chính Quốc vừa chua xót lại ngứa, cắn dương vật Kim Tại Hưởng không buông.

Kim Tại Hưởng đi vào cũng chỉ nhẹ nhàng ma sát, Điền Chính Quốc cũng không biết nói loại khó chịu này như thế nào, ngay cả rên rỉ cũng phát tiết không ra.

"Ông xã, đừng đùa......" Điền Chính Quốc khóc hô: "Nhanh chịch em......!Chịch chết em......"
Kim Tại Hưởng vừa lòng nở nụ cười.

Lúc này mới kéo hai tay Điền Chính Quốc lên cao, hạ thân bắt đầu đưa đẩy, mỗi một cú thúc đều đâm vào rất sâu, Điền Chính Quốc vừa khóc vừa rên rỉ, hai bên vú ma sát đến ma sát đi trên người Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng đâm mấy trăm cái, bị nộn nhục bên trong hoa huyệt vừa cắn vừa mút, ngón tay hắn còn đâm trong hậu huyệt của Điền Chính Quốc, sau khi có thể dung nạp được ba ngón tay, Kim Tại Hưởng rút ra khỏi hoa huyệt, nhắm ngay hậu huyệt cắm vào.

"A a......!Ông xã......!Quá sâu......!Đau......" Điền Chính Quốc vô lực ngẩng cổ, vì cậu cùng Kim Tại Hưởng ở trong không gian hẹp, cậu cũng chỉ có thể nhận bài bố của Kim Tại Hưởng.

Đúng lúc này, Kim Tại Hưởng nghe được tiếng người nói chuyện.

Bọn họ hiện tại là ở bãi đỗ xe ngầm của nhà ga thành phố, có người tới lấy xe là thực bình thường.

Kim Tại Hưởng nhẹ giọng nói bên tai Điền Chính Quốc: "Ngoan, nhỏ giọng......!Bảo bảo muốn cho người biết chúng ta đang làm cái gì à?" Kim Tại Hưởng ôm chặt eo Điền Chính Quốc, hung hăng cắm vào bên trong, cả người Điền Chính Quốc giống như bị điện giật, chân mềm nhũn, ngồi phịch ở trong lòng Kim Tại Hưởng.

"A......!Ư......"
Kim Tại Hưởng cũng trêu chọc, "Bảo bảo rất muốn cho người nhìn à? Sao lại càng cắn càng chặt?" Kim Tại Hưởng vừa nói, một bên vừa thẳng lưng, nghiền vào điểm G ở hậu huyệt.

Tuy rằng Điền Chính Quốc không muốn thừa nhận, thế nhưng miệng kêu sợ hãi thở dốc căn bản không dừng được.

Kim Tại Hưởng còn xoa hắn hai núm vú, trên dưới đều bị công kích, Điền Chính Quốc chỉ có thể mặc Kim Tại Hưởng bài bố, nhưng cậu chỉ có thể chịu đựng thanh âm, thẳng đến khi không nghe được tiếng nói chuyện, cậu mới thả lỏng một ít.

Kim Tại Hưởng bị hậu huyệt cắn đến mức cảm thấy da đầu run lên, hắn ôm Điền Chính Quốc, duy trì tư thế này, dương vật xoay quanh tuyến tiền liệt, Điền Chính Quốc đã không có bất cứ khí lực để rên rỉ, chỉ có lúc bị Kim Tại Hưởng đâm sướng mới có thể đau hô một tiếng.

Kim Tại Hưởng rút dương vật cắm ở hậu huyệt ra, cầm tính khí của mình và Điền Chính Quốc cùng ma sát, Điền Chính Quốc cúi đầu rên rỉ.

Kim Tại Hưởng chơi đến nghiện, còn gập eo Điền Chính Quốc, chạm vào ngực Điền Chính Quốc.

Xoa nắn một hồi, đợi khi Điền Chính Quốc vừa muốn bắn, Kim Tại Hưởng mới lại đâm dương vật vào hoa huyệt, thẳng đến cửa tử cung, mới bắn tinh dịch vào.

"Ông xã?" Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng mở to mắt, Kim Tại Hưởng cầm tay cậu, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ông xã đưa em về."
Điền Chính Quốc lúc này mới thả lỏng mà nhắm mắt lại..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe