Chương 17 - 【Mười Bảy】Hòa Hảo (Nhị Ca Bị Chơi Ra Sữa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thạc Trân từ sau ngày đó cũng rất ít khi trở về, bởi vì Kim Tại Hưởng nói Kim Thạc Trân phải xử lý việc tư, Điền Chính Quốc đoán là có quan hệ với vị Tuấn ca kia, cũng không hỏi nhiều.

Điền Chính Quốc cũng nhìn ra Kim Thạc Trân về vài lần sắc mặt đều không tồi, nói cách khác, cũng chính là được dễ chịu.

Buổi tối cùng ngày thi xong, Kim Thạc Trân đột nhiên về nói muốn mời họ đi ăn cơm, đoàn người hấp tấp đến trung tâm thành phố tìm phòng riêng ăn cơm.

Một bàn cơm chỉ có Kim Thạc Trân uống rượu, cuối cùng ngã vào trên bàn không giống lúc trước vừa khóc vừa ồn ào, mà là thành thành thật thật nhoài lên trên bàn.

Kim Tại Hưởng cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại, đại khái hơn hai mươi phút sau, một người đàn ông đẩy cửa phòng ra.

Điền Chính Quốc nhận ra đây là người lúc trước nhìn thấy lúc đi ăn cơm với Kim Thạc Trân.

Khi đó nửa mặt đã cảm thấy rất tuấn tú, chính mặt càng là ghê gớm, hơn nữa cặp chân dài kia, đi ra ngoài giống như nội tiết tố di động, làm người khác phải nhìn hắn.

"Tuấn ca." Kim Tại Hưởng gật gật đầu với nam nhân.

Kim Nam Tuấn đi lên trước, kéo Kim Thạc Trân lên.

Kim Thạc Trân đã say thành bùn nhão, thân thể mềm oặt nằm sấp nghiêng về phía trước, Kim Tại Hưởng nâng anh một chút, khi Kim Nam Tuấn cõng Kim Thạc Trân lên mới buông tay.

Điền Chính Quốc thu hồi tầm mắt, kéo kéo áo Kim Tại Hưởng, "Ông xã, cứ để cho anh hai bị mang đi như vậy sao?"
Kim Tại Hưởng ngược lại là không có lo lắng gì, lúc trước Kim Thạc Trân gọi một đống rượu, hắn gọi phục vụ dọn tất cả đống lộn xộn trên bàn đi.

"Cậu còn lo lắng anh ấy, anh ấy ước gì bị bắt đi." Mẫn Doãn Kỳ một câu nói toạc ra thiên cơ, Điền Chính Quốc sờ sờ mũi, ở trong lòng yên lặng thắp nến cho Kim Thạc Trân.

Dù sao say rượu bị nam nhân của mình mang về cũng sẽ không có việc gì tốt lành, ngày hôm sau nhất định sẽ đau mông.

Cậu đặc biệt có kinh nghiệm!
Kim Thạc Trân mơ hồ tỉnh lại, cảm giác hạ thân phồng lên, anh đầu tiên là cau mày, một lát sau lại phản ứng lại đây là xảy ra chuyện gì.

"Tỉnh rồi?" Kim Nam Tuấn thấp giọng nói.

Kim Thạc Trân nằm ở trên giường, anh đầu tiên là thở dốc một hồi, sau đó lại quay đầu lại hung hăng trừng Kim Nam Tuấn, chỉ là trong mắt anh ủy khuất nhiều hơn phẫn nộ, một đôi mắt rõ ràng ấn hai chữ ai oán.

Nếu Kim Nam Tuấn còn không thừa dịp lúc này ôm một cái hôn hôn anh, anh sẽ muốn cắn người.

Kim Nam Tuấn vỗ vỗ lưng Kim Thạc Trân, lui về phía sau, dương vật chôn ở trong huyệt của Kim Thạc Trân chậm rãi rút ra.

"Ưm." Kim Thạc Trân khẽ nhíu mày, mở mắt ra nhìn lại, bởi vì say rượu, anh vẫn là bộ dáng mơ hồ.


Cự vật rời khỏi chỉ còn quy đầu, Kim Thạc Trân đột nhiên co rút hậu huyệt lại, mềm mềm quấn dương vật, không muốn khiến thứ vừa vụng trộm đâm anh lại không khiến anh có cảm giác gì đó rời đi.

Kim Nam Tuấn đè bụng Kim Thạc Trân, Kim Thạc Trân cuộn mình, hậu huyệt co rút, trong tràng đạo đầu bắt đầu chảy nước ra.

Muốn nói thân thể Kim Thạc Trân cũng là bị chịch đến dâm đãng không thôi, chẳng qua mấy ngày nay Kim Nam Tuấn vẫn còn giận anh, đừng nói lên giường, ôm một chút cũng không chịu.

Sắc mặt tốt thuần túy là vì tinh thần thỏa mãn, trên sinh lý còn hư không.

Kim Nam Tuấn lại là mặt không đổi sắc, như trước nhẫn tâm rút ra.

Hậu huyệt hư không chỉ có thể phí công chảy nước ra ngoài, chảy tới đùi non.

"Đầu gỗ chết tiệt." Kim Thạc Trân hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không biết chua bao nhiêu.

Trước khi anh rời đi Kim Nam Tuấn cũng sẽ không thừa dịp anh say rượu làm anh, khẳng định chắc chắn là trong khoảng thời gian này được người dạy loại chuyện này, không chừng chính là người tóc vàng lần trước.

Nghĩ đến đây, Kim Thạc Trân càng tức, anh dứt khoát trở mình, chủ động quấn lên chân Kim Nam Tuấn, tự mình lắc lắc mông cọ xát với đại nhục bổng của Kim Nam Tuấn.

Anh tìm không đúng vị trí, cọ nửa ngày, cũng chỉ là khiến hậu huyệt đặt tại âm mao của Kim Nam Tuấn.

Âm mao thô ngấn quét qua miệng huyệt, có một chút dâm thủy còn chảy ra ngoài.

Kim Thạc Trân cảm giác chỗ đó ngứa thật sự, phía trước cùng mặt sau cùng nhau chảy nước, phía dưới hai người đều trở nên dính hồ hồ.

Kim Nam Tuấn nguyên bản chỉ là côn thịt nửa cứng bị Kim Thạc Trân câu dẫn một lần nữa cứng lên.

dương vật thô dài thẳng tắp đứng thẳng, đỉnh vừa lúc chọc tại miệng huyệt của Kim Thạc Trân.

Tay Kim Nam Tuấn tìm kiếm hậu huyệt, hung hăng xoa nhẹ bên ngoài huyệt một phen.

Kim Thạc Trân eo lưng tê dại, vô lực kháng cự Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn lần này trực tiếp dùng ba ngón tay đâm vào bên trong hậu huyệt, tùy ý đâm vài cái rồi rút ra.

Kim Thạc Trân nhất thời nhịn không được, cắn bả vai Kim Nam Tuấn.

Kim Thạc Trân cả người đều không có khí lực dư thừa, cắn không đến nơi đến chốn, ngược lại là đầu lưỡi mềm mại của anh kề sát tại làn da của Kim Nam Tuấn, thường thường còn có thể liếm một chút.

Kim Nam Tuấn cùng Kim Thạc Trân đối mặt nhau, hắn nâng một bên chân Kim Thạc Trân lên, gác lên khuỷu tay của mình.


Kim Thạc Trân nức nở một tiếng, mềm mại trừng mắt nhìn Kim Nam Tuấn, oán giận hắn không ôn nhu.

Kim Nam Tuấn để hậu huyệt, cọ cọ miệng huyệt, sau đó lại nhẹ nhàng đâm chọc, sau khi huyệt nhục bao vây quy đầu, lại rút ra lần nữa.

Lặp lại vài lần như vậy, Kim Thạc Trân tức giận, tự mình sờ dương vật Kim Nam Tuấn.

Kim Thạc Trân hiểu rõ đại nhục bổng khiến anh nửa sống nửa chết, anh đầu tiên là sờ soạng một hồi, lại xoa nắn quy đầu một hồi, lúc này mới chậm rì rì nâng người lên, đỡ dương vật cắm vào hậu huyệt.

Chỉ mới vừa vào nửa căn, hậu huyệt đã ngậm dương vật hút, thẳng đến hoàn toàn tiến vào, Kim Thạc Trân mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong lúc này, Kim Nam Tuấn vẫn ung dung nhìn Kim Thạc Trân.

Kim Thạc Trân hơi hơi thở, Kim Nam Tuấn đột nhiên nâng cằm anh lên, vươn đầu lưỡi đi trêu cợt Kim Thạc Trân.

"Dâm đãng." Kim Nam Tuấn đâm một chút, Kim Thạc Trân nâng người, hai đầu vú dễ khiến người khác chú ý trước ngực lung lay.

Chỉ có Kim Nam Tuấn biết, Kim Thạc Trân có một đôi núm vú dâm đến có thể phun ra sữa.

Đây là tình trạng trước khi Kim Thạc Trân đi nước Pháp, vú bình thường không biết vì sao biến lớn lại mềm, may mà trừ đó ra thân thể anh không có biến hóa khác, nhưng nguyên nhân vì thế, Kim Thạc Trân chỉ có thể buộc ngực xuất ngoại.

Kim Thạc Trân ôm chặt cổ Kim Nam Tuấn, Kim Nam Tuấn nâng người anh lên, để Kim Thạc Trân nhìn hắn.

Kim Thạc Trân cắn môi Kim Nam Tuấn, biến thành trên môi Kim Nam Tuấn đều là nước miếng của anh.

Tay Kim Nam Tuấn bao lại mông Kim Thạc Trân, ôm Kim Thạc Trân lật người, khiến Kim Thạc Trân ở phía trên, lại nằm ở trên người hắn.

"Ngồi lên." Kim Nam Tuấn nhéo nhéo mông thịt của Kim Thạc Trân.

Kim Thạc Trân làm theo lời Kim Nam Tuấn, dịch dịch người.

Chỉ là Kim Thạc Trân cố kỵ dương vật trong cơ thể, không dám động liều.

Kim Thạc Trân chống người, một đôi vú lớn đung đưa.

Kim Nam Tuấn bắt đầu nhẹ nhàng ma xát, mỗi khi động một chút, vú của Kim Thạc Trân đều sẽ nghiêng về phía trước, đầu vú cọ qua chóp mũi của Kim Nam Tuấn.

Nhúc nhích vài cái, Kim Nam Tuấn ngửi được hương sữa tươi ngọt.


Kim Thạc Trân rên rỉ ôm lấy đầu Kim Nam Tuấn, trực tiếp đưa đầu vú của mình đến bên miệng Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn há miệng ngậm một bên, nặng nề mút vào một chút, hậu huyệt của Kim Thạc Trân cũng co rút lại.

Cảm giác này sảng khoái đến mức làm Kim Thạc Trân dâm đãng kêu lên, đầu tiên là mắng đồ đầu gỗ, sau đó bắt đầu mềm mềm gọi Kim Nam Tuấn là ông xã.

Tư thế này Kim Nam Tuấn không phát lực tốt, hắn cũng không sốt ruột, nắm eo Kim Thạc Trân, cọ nhẹ nhàng vài cái.

Cọ xát không nặng không nhẹ này, Kim Thạc Trân cảm giác bên trong hậu huyệt đang ngứa thật sự.

Kim Thạc Trân uốn éo eo, còn nói: "Ông xã, lại sâu một chút." Lâu như vậy không làm tình với Kim Nam Tuấn, Kim Thạc Trân ước gì dính vào trên người Kim Nam Tuấn, nếu không phải sợ Kim Nam Tuấn tức giận, anh không chừng đã tự mình lắc mông, để cho căn nhục bổng kia làm chết mình.

Kim Nam Tuấn cắn đầu vú Kim Thạc Trân, kéo ra một chút, hai bên bị Kim Nam Tuấn cắn đến vừa tê vừa ngứa, Kim Thạc Trân khó nhịn uốn éo eo.

"Không phải muốn tự mình động à?" Kim Nam Tuấn nắm lấy bên đầu nhũ bị vắng vẻ, "Động đi."
Kim Thạc Trân mím môi, nghe lời chống người Kim Nam Tuấn ngồi dậy.

Kim Nam Tuấn đưa tay đặt lên mông mượt mà của Kim Thạc Trân, khi nặng khi nhẹ đâm chọc.

Kim Thạc Trân đầu tiên là nâng eo, sau đó lại chậm rãi hạ xuống, lặp lại tìm cảm giác.

Anh có đoạn thời gian không chủ động, phía sau cũng có chút ăn không tiêu.

Tư thế cưỡi ngựa phi thường phí thể lực, Kim Thạc Trân làm vài động tác, bắp chân liền bắt đầu run lên.

Kim Thạc Trân dừng lại, muốn dừng lại một hồi, không nghĩ tới Kim Nam Tuấn thừa dịp lúc này đè Kim Thạc Trân lại, làm Kim Thạc Trân ngồi mạnh xuống.

Kim Thạc Trân thất thanh kêu sợ hãi, xụi lơ trên người Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn nâng mông Kim Thạc Trân, đổi tư thế, đặt Kim Thạc Trân ở đầu giường, kéo chân Kim Thạc Trân thành hình chữ M, hung hăng đâm đại khái mấy chục cái, Kim Nam Tuấn bắt đầu cường thế, mỗi một lần đâm vào, đều là đâm đến chỗ sâu lại rút ra toàn bộ.

Tiếng nước dính nị cùng tiếng vang nhục thể tiếp xúc quanh quẩn ở trong phòng, Kim Thạc Trân nắm chặt ga giường dưới thân, làm càn lớn tiếng rên rỉ.

Sau một lần rút ra đâm vào, Kim Nam Tuấn đột nhiên ngậm một bên vú của Kim Thạc Trân bắt đầu dùng lực mút vào, Kim Thạc Trân rên rỉ càng lớn, theo bản năng thẳng eo, lại chỉ là càng đưa ngực của mình về trước.

Kim Nam Tuấn lôi kéo tay của Kim Thạc Trân, đi xuống nắm lấy tính khí chưa được hỏi thăm của anh.

"A a......!Nhẹ một ít, rất đau......!Ông xã......" Kim Nam Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ, tăng thêm lực cắn quầng vú.

Kim Thạc Trân bắt đầu khóc nức nở, hậu huyệt trở nên càng thêm căng chặt, co rụt lại quấn đại nhục bổng của Kim Nam Tuấn, vú lớn trước ngực cũng càng ngày càng trướng đau.

Mỗi một lần rút ra đẩy vào, đại nhục bổng đều từ bên trong hậu huyệt lôi ra từng cỗ dâm thủy, như vậy lặp lại làm đến trăm cái, Kim Nam Tuấn cảm giác được trong miệng có mùi sữa, hạ eo đâm vào chỗ kia, miệng cũng nặng nề hút một chút, Kim Thạc Trân vô lực kêu một tiếng, hậu huyệt tí ta tí tách bắn ra vài thứ, đầu vú cũng chảy ra chất lỏng màu trắng, bị Kim Nam Tuấn liếm sạch sẽ.

Đến khi Kim Thạc Trân có sức lực, anh lập tức đẩy mạnh Kim Nam Tuấn một cái, nổi giận mắng: "Anh nói, anh có quan hệ gì với tên tóc vàng kia! Ai dạy anh chiêu này!"
Rõ ràng là tình cảm ít đến nỗi còn hơn cả khúc gỗ, làm sao bỗng nhiên hiểu được việc đùa bỡn người khác.

Lúc trước anh không dám hỏi, giờ là thời điểm tính sổ.


Kim Nam Tuấn nhìn anh một cái, ngồi dậy mặc áo tắm vào, vừa muốn đứng dậy, Kim Thạc Trân liền bắt đầu gào.

"Anh lại đi muốn tìm thằng tóc vàng kia! Có phải anh cảm giác chân nó dài hơn chân tôi nên muốn phụ tình bạc nghĩa hay không!"
Kim Nam Tuấn nhìn anh, bình tĩnh nói:"Thạc Trân, là em đi trước."
Kim Thạc Trân hạ giọng, anh chậm rãi xê dịch đến bên người Kim Nam Tuấn, túm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: "Anh biết rõ em không tính toán kết hôn."
"Anh nói là ở St. Petersburg."


Kim Thạc Trân giật giật môi, cuối cùng vẫn là cúi đầu, "Xin lỗi, em sai rồi......! Em không phải cố ý muốn chạy, thế nhưng khi đó em sợ anh nhắc đến việc kết hôn, em hoảng hốt, muốn chạy." Kim Thạc Trân nức nở nói: "Anh không được ở cùng một chỗ với tên tóc vàng kia."
Chính xác là theo lời Kim Tại Hưởng nói, Kim Thạc Trân từ bé đã được nuông chiều làm càn, trong nước không nói, có chỗ dựa người nhà, làm việc còn có một anh trai thu dọn cục diện rối rắm, xuất ngoại còn hẹn hò một bạn trai nâng mình trong lòng bàn tay còn sợ ngã.

Trong công việc chuyên nghiệp, anh đích xác có cảm giác cao siêu và năng lực phán đoán, thế nhưng trừ đó ra, hoàn toàn chính là một nhóc con bị nuông chiều hư.

May mà Kim Nam Tuấn tuy rằng thương anh, nhưng là lại theo lời Kim Thạc Trân, là một đầu gỗ tình cảm cứng rắn, chuyện liên quan đến Kim Thạc Trân tuyệt không lui bước, vài năm như vậy mới khiến Kim Thạc Trân thu liễm tính tình.

Kim Nam Tuấn nhìn Kim Thạc Trân khóc đến nỗi nấc lên, tim cũng mềm mại vài phần.

Hắn đã khi nào nhìn thấy Kim Thạc Trân thương tâm như vậy?
Kim Nam Tuấn than một tiếng, ôm lấy Kim Thạc Trân.

"Anh không cùng người khác ở một chỗ."
Kim Thạc Trân lau nước mắt, ủy ủy khuất khuất ôm Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn cọ cọ mặt anh, nhẹ giọng nói: "Em không muốn kết hôn, vậy thì không kết."
Kim Thạc Trân vui vẻ trong lòng, khụt khịt mũi, vô cùng cao hứng ngẩng mặt mang theo nước mắt, Kim Nam Tuấn bất đắc dĩ, cũng chỉ thuận theo ý anh, hôn hôn mặt anh.

Điền Chính Quốc đang ngồi ở trên giường nghịch di động, đột nhiên cảm giác người nhẹ bẫng, cậu nhìn lại, là Kim Tại Hưởng ôm cậu lên.

"Ông xã, làm sao thế?"
Kim Tại Hưởng chăm chú nhìn Điền Chính Quốc, thật lâu sau cảm thán nói: "Anh chỉ là cảm giác, vẫn là bảo bối của anh ngoan."
Điền Chính Quốc được buông xuống, cậu đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Kim Tại Hưởng, cậu chống nạnh, đắc ý hừ một tiếng, "Giờ anh mới biết à? Nếu biết rồi còn không ôm em một cái."
Kim Tại Hưởng bật cười, hắn ôm eo Điền Chính Quốc, kéo đầu Điền Chính Quốc cúi xuống, cùng cậu trao đổi một nụ hôn sâu.

"Bảo bảo của anh cho anh một cái hôn rồi, sao anh còn mặt nhăn mày nhó." Điền Chính Quốc xoa xoa mày Kim Tại Hưởng, "Ngày mai phải về nhà, đừng có không vui."
Kim Tại Hưởng ngồi xuống, Điền Chính Quốc tự động bò đến trong lòng hắn, dựa lưng vào ngực hắn, ôm lấy cánh tay Kim Tại Hưởng lắc lắc.

"Có phải là chuyện của anh hai không?"
Điền Chính Quốc luôn có thể đoán ra tâm sự của Kim Tại Hưởng là gì.

Kim Tại Hưởng vỗ vỗ tay cậu, ôn nhu nói: "Không sao, giờ bảo bảo mới là quan trọng nhất."
Điền Chính Quốc nở nụ cười, cậu lôi kéo Kim Tại Hưởng cùng nằm ở trên giường, sau đó lăn vào trong lòng Kim Tại Hưởng.

"Thế thì cùng ngủ đi, ngày mai còn phải ngồi máy bay bốn giờ." Nói xong, Điền Chính Quốc ngáp một cái, "Ông xã ngủ ngon."
Kim Tại Hưởng tắt đèn trong phòng, ôn nhu nói: "Ừ, bảo bối ngủ ngon.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe