Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Tân Mộc rao bán nhà của mẹ trên mạng mà không ngó ngàng đến, nhà cậu nhất định phải bán, không bán cũng không lấy được hai mươi vạn, cậu chuyển tiền tiết kiệm của mình sang tài khoản của Giang Hành Chu, cầm thẻ ngân hàng 0đ và số dư trong Alipay Wechat lên cho bà xem, nghiêm túc tỏ vẻ với mẹ mình thật sự không có tiền.

"Tháng trước tôi mới chính thức đi làm, một tháng lương cũng chỉ mấy ngàn." Tân Mộc nói, "Mỗi tháng tôi cho mẹ hai ngàn tiền sinh hoạt, bản thân tôi chẳng còn bao nhiêu, mẹ đừng tưởng rằng tôi mười mấy tuổi một mình kiếm tiền là rất tài giỏi, mẹ hơn mười năm không đi làm không biết tình huống hiện tại bên ngoài, mẹ khóc lóc hay quậy phá cũng mặc, tôi thật sự không kiếm được nhiều, nhà này mẹ bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán, về sau mỗi tháng phí sinh hoạt của mẹ sẽ không thay đổi, mẹ cầm đi đánh bài hoặc làm gì tôi đều mặc kệ mẹ, mẹ đừng tìm tôi đòi thêm, không có đâu, tiền lương ở trường chỉ có chút ít, tôi không có khả năng kiếm được nhiều hơn đâu."

Mẹ ngồi trên sofa, đầu nhìn về phía ban công, ra vẻ bà đây không thèm quan tâm.

"Sau khi bán nhà trả nợ xong, nếu mẹ muốn tìm một công việc, tôi sẽ giúp mẹ, giúp mẹ tìm việc làm, giúp mẹ thuê nhà, nếu như mẹ còn nghĩ tới cuộc sống trước kia ở trên bàn mạt chược, vậy thì xin lỗi, ngoại trừ hai ngàn kia, những thứ khác tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào hỏi đến."

Tân Mộc ngồi ở trên bàn ăn, cũng không nhìn bà, nghiêm mặt nói, "Tôi không muốn nghe mẹ nói cái gì mà nuôi con trai vô dụng vô nghĩa này kia, mẹ có nuôi tôi không trong lòng biết rõ, cũng đừng nói làm mẹ tôi phải hiếu thuận với mẹ, mẹ có làm mẹ hay không, trong lòng mẹ cũng hiểu rõ."

Tân Mộc thở dài, "Mẹ đã lớn rồi, phần trách nhiệm của người mẹ này mẹ không đúng cũng chẳng sao cả, nhưng mẹ dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với bản thân, mẹ mới bốn mươi lăm tuổi, sức khỏe tốt, lần này bởi vì mẹ nghiện mạt chược vay nặng lãi chẳng khác nào đã mất đi nhà cửa, kế tiếp mẹ còn muốn mất đi cái gì nữa? Mẹ còn gì nữa chứ?"

Mẹ vẫn cố chấp không chịu nhìn cậu cũng không chịu nói chuyện, Tân Mộc nên nói đều đã nói, cậu đứng lên, "Mẹ là người thân duy nhất mà tôi còn lại trên đời này, từ trước đến nay tôi luôn mềm lòng, tôi coi mẹ là mẹ của tôi, cho nên khi còn thiếu niên, tôi mới ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi mẹ... Nếu mẹ muốn làm người đàng hoàng, tôi sẽ nhận mẹ là mẹ, nếu không... sau này mà có chuyện gì xảy ra với mẹ cũng đừng tới tìm tôi."

Tân Mộc ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa chà chà mặt, đi xuống lầu, thấy Giang Hành Chu đứng ở dưới lầu, bên chân có hai vali.

"Đi thôi." Tân Mộc kéo vali của mình qua.

Giang Hành Chu nhìn gương mặt cậu, không hỏi nhiều, kéo vali cùng cậu ra khỏi tiểu khu.

Thành phố H cách thành phố W không xa, lái xe trên đường cao tốc hơn hai tiếng là đến.

Lúc ngồi lên xe, Tân Mộc tràn đầy áy náy, "Ngày mai phải đi dạy, làm lỡ kỳ nghỉ của anh."

"Không sao." Giang Hành Chu nói, "Nếu không có cậu gọi tôi ra, kỳ nghỉ tôi cũng ở một mình trong ký túc xá."

"Ồ." Tân Mộc lên tiếng, rất muốn hỏi Giang Hành Chu chẳng lẽ không có người nhà sao, có điều ngẫm lại tình huống lộn xộn này trong nhà mình cũng không hỏi ra miệng, dù sao không phải ai cũng có gia đình bình thường.

"Tôi sẽ chuyển lại cho cậu."

"Thôi!" Tân Mộc không chút suy nghĩ lập tức từ chối.

Giang Hành Chu nhìn cậu, không hiểu lắm.

"Ờ thì... tôi sợ mẹ tôi, bà ấy... không tin tôi thật sự không có tiền." Tân Mộc bịa ra lý do, "Trước tiên để chỗ anh đi, chờ chuyện này qua đi, anh trả cho tôi cũng được."

Giang Hành Chu nghĩ nghĩ rồi đồng ý, "Cậu cần tiền thì nói với tôi."

"Ok ok!" Tân Mộc gật đầu, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt, tiền của mình đều để chỗ Giang Hành Chu, không có tiền thì tìm anh, không hiểu sao lại có một... cảm giác rất thân mật.

Tân Mộc nghiêng đầu lén cười.

Đến trường là hơn hai giờ chiều, hai người đẩy hành lý đi trong sân trường, Tân Mộc than đói bụng.

"Chúng ta đến căn tin ăn một bữa cơm nhé, chết đói mất." Tân Mộc nói.

Giang Hành Chu vừa định nói chuyện, Tân Mộc đẩy hành lý ra, giống như một cơn gió xông ra ngoài, "Nhậm Dư Hoàn!"

Giang Hành Chu nắm lấy hành lý Tân Mộc đẩy ra, thấy Tân Mộc đã chạy ra xa mấy mét, dưới bóng cây cách đó không xa có ba nam sinh đang đánh nhau, trong đó có một người Giang Hành Chu biết, là học sinh của Tân Mộc, tên là Nhậm Dư Hoàn.

Một giây trước Tân Mộc còn đang kêu đói, một giây sau đã chạy lại can ngăn.

Giang Hành Chu đẩy hành lý chầm chậm đi qua, Tân Mộc vừa trở về liền biến thành Tân Mộc quen thuộc của anh, không ủ rũ như ngày hôm qua, Tân Mộc như vậy rất biết làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

"Mới có bao lâu, đã bị tôi bắt gặp hai lần!" Tân Mộc dùng ngón tay chọc chọc vào trán Nhậm Dư Hoàn, Nhậm Dư Hoàn cao hơn cậu, bị chọc ngửa ra sau muốn trốn lại trốn không thoát, trông rất buồn cười.

"Là bọn họ chơi bóng thua không chịu nhận, còn gì là đàn ông!" Nhậm Dư Hoàn tự giải thích cho mình.

Tân Mộc nhìn hai nam sinh kia, hai người này cậu không biết, "Các cậu học lớp nào."

"Thầy lo nhiều vậy làm gì." Nam sinh mập hơi rõ ràng không để Tân Mộc vào mắt.

Một nam sinh hơi gầy khác bị Nhậm Dư Hoàn đánh thảm, khóe miệng sưng lên, gã như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Nhậm Dư Hoàn, không để ý tới Tân Mộc.

"Tôi là giáo viên cố vấn." Tân Mộc lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp hai tấm ảnh khuôn mặt hai người, "Cậu đánh nhau với học sinh của tôi, việc này tôi phải lo, các cậu không nói phải không, vậy tôi gửi đến nhóm cố vấn, sẽ có người biết các cậu, việc này tôi không muốn làm lớn chuyện..."

"Sinh viên năm hai của học viện Lạc Kiều khoa Kiến trúc." Nam sinh gầy hơi lập tức tự báo danh, "Hai bọn em cùng một lớp, thầy ơi, thầy đừng gửi."

"Học viện Lạc Kiều?" Giang Hành Chu đi tới.

Ba người nghe tiếng quay đầu, thấy Giang Hành Chu tất cả đều ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh hô lên, "Chào giáo sư Giang ạ."

Giang Hành Chu gật gật đầu, "Nói ra cho thầy Tân nghe đi."

"Dạ."

Thầy Tân... Tân Mộc bị gọi trong lòng ngứa ngáy, cậu thiếu chút nữa bật cười, Tân Mộc ho khan một tiếng ngừng cười, quay đầu lại nhìn Giang Hành Chu, "Anh giúp mang hành lý của tôi về dùm nhé, đợi lát nữa cùng ăn cơm."

"Ừm." Giang Hành Chu đẩy hành lý rời đi.

Nhậm Dư Hoàn liếc nhìn bóng lưng Giang Hành Chu, lại nhìn Tân Mộc, "Hai người cùng ra ngoài chơi với nhau?"

"Đừng đánh trống lảng!" Tân Mộc tựa vào cây, nói, "Cậu đánh người ta thế này, mau xin lỗi họ đi, hơn nữa, hai đứa vừa mới thua một trận bóng, các cậu cá thua sẽ làm gì thì làm, đừng đổ lỗi, đàn ông nói là làm, chuyện này coi như chấm hết, tôi sẽ không truy cứu."

"Vậy thầy..." Nam sinh hơi gầy nói, "Không phải tất cả đều gửi đến nhóm cố vấn..."

"Gạt các cậu đấy." Tân Mộc mở nhóm chat ra cho bọn họ xem, "Nhanh lên, tôi còn phải đi ăn cơm nữa, đói sắp chết rồi."

"Xin lỗi." Nhậm Dư Hoàn xin lỗi, chẳng qua ánh mắt liếc xéo người ta.

Tân Mộc vung tay vỗ một cái sau lưng hắn, "Nghiêm túc coi! Mong sao cậu đừng để tôi lo lắng mỗi ngày."

Nhậm Dư Hoàn hít một tiếng, khẽ cong lưng với hai người, "Xin lỗi."

Tân Mộc coi như vừa lòng, cậu nhìn hai người kia, "Các cậu thì sao, thua có phạt gì?"

Hai nam sinh mím môi, khuôn mặt nghẹn đỏ, Tân Mộc hai tay ôm ngực tò mò chờ đợi.

"Mau lên!" Nhậm Dư Hoàn thúc giục.

Hai người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng nói nhỏ, "Ba."

"Khụ!" Tân Mộc bị sặc nước miếng của mình.

"Lớn một chút, không nghe thấy." Nhậm Dư Hoàn ngửa đầu.

"Ba!"

"Ba!"

Hai người vẻ mặt xanh lè, Tân Mộc thật sự rất muốn cười, nếu không phải thân phận không thích hợp, cậu nhất định sẽ cười thật to.

Thú vui của các chàng trai à.

"Sớm như vậy phải tốt hơn không." Tân Mộc đứng thẳng người lên, "Được rồi, tôi đói lắm rồi."

Cậu thật sự đói không chịu nổi, Tân Mộc gửi Wechat cho Giang Hành Chu, nói cho anh biết mình đang ở căn tin chờ anh.

"Anh còn chưa nói có phải anh đi chơi với giáo sư Giang không." Âm thanh của Nhậm Dư Hoàn làm Tân Mộc giật nảy mình.

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

"Chờ anh trả lời."

"Phải!" Tân Mộc nói, "Có vấn đề gì à?"

"Chơi với nhau bảy ngày?"

"Ừ."

"Hờ." Nhậm Dư Hoàn đá cục đá trên đường, một cước đá bay vào cạnh cây xanh, "Tôi cũng muốn ra ngoài chơi."

"Đi đi." Tân Mộc cười cười, "Cũng đâu ai ngăn cản cậu."

Nhậm Dư Hoàn im lặng chốc lát, nói, "Tôi muốn đi chơi với anh."

"Tôi không có thời gian." Tân Mộc thấy Giang Hành Chu từ hướng ký túc xá rẽ tới, anh đứng chờ ở ngã rẽ, "Cũng không có tiền..."

"Tôi có thể mời anh." Nhậm Dư Hoàn nói.

Tân Mộc nghiêng đầu, híp híp mắt, "Cậu..."

Yết hầu Nhậm Dư Hoàn lăn lộn, "Tôi cái gì."

"Có phải cậu muốn hối lộ tôi để tôi có thể đồng ý cho cậu ra trường thuê nhà không?"

Nhậm Dư Hoàn sửng sốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng có tìm chủ ý tào lao nữa." Tân Mộc vỗ vỗ bả vai hắn, "Ráng chịu đi, năm hai cậu sẽ được tự do."

Nhậm Dư Hoàn còn muốn nói gì đó, Giang Hành Chu đã tới, Tân Mộc cười hì hì chào đón, hai người sóng vai đi về phía căn tin.

Trong lòng hắn bất ổn, thậm chí muốn bước lên đẩy Giang Hành Chu ra, bản thân cũng không rõ phần cảm xúc này của mình là gì nữa.

Giang Hành Chu pha một tách cà phê đặt lên bàn, mở máy tính ra, chuẩn bị đêm nay họp thêm ca, điện thoại truyền đến vài tin nhắn Wechat, có thể gửi thường xuyên như vậy, ngoại trừ Tân Mộc tuyệt đối không có người thứ hai.

Anh mở lên nhìn, quả nhiên là Tân Mộc.

- Anh đang bận làm việc hả?

- Tối nay không khí rất tốt, nếu không bận thì ra ban công hóng gió.

- Nếu bận thì anh làm đi.

- Đúng rồi, anh lại uống cà phê nữa à, dạ dày của anh không tốt, uống ít thôi.

- Tôi sẽ làm một ly sữa nóng cho anh!

- Đợi tôi 5 phút!

Giang Hành Chu buông điện thoại, ngủ chung phòng với Tân Mộc ở khách sạn mấy đêm mà thôi, Tân Mộc cũng đã phát hiện anh thích uống cà phê trong lúc làm việc.

Giang Hành Chu đẩy cà phê ra xa, đứng dậy khép hờ cửa lại.

Vài phút sau, anh nghe thấy tiếng đẩy cửa rất nhỏ, quay đầu lại thấy Tân Mộc bưng một ly sữa tới.

"Nào, uống khi còn nóng." Tân Mộc đặt sữa vào tay anh, "Tách cà phê này tôi tịch thu, anh hãy quên nó đi."

Giang Hành Chu đành chịu mặc cậu làm, Tân Mộc bưng cà phê rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh bưng sữa lên, mùi sữa rất đậm đặc, Giang Hành Chu uống hết nửa ly, lúc buông xuống lại do dự.

Anh làm việc dễ nhập tâm, đến khi nhớ lại, sữa tất nhiên sẽ nguội, Giang Hành Chu lại bưng sữa lên, uống hết nửa ly còn lại.

Dạ dày dâng lên một luồng ấm áp, rất thoải mái, từ trong ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy