Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Thành phố H là một thành phố nhỏ cấp ba bốn, văn minh đô thị phong hóa cũng ở mức trung bình, dọc theo đường từ sân bay đến nhà Tân Mộc, Giang Hành Chu đã nhìn thấy rất nhiều nhà cờ bạc.

Tân Mộc bình thường nói nhiều từ tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại đột nhiên trở nên lầm lì, Giang Hành Chu quay đầu nhìn Tân Mộc còn đang im lặng, không biết phải an ủi thế nào.

Anh thật không quen Tân Mộc thế này.

Chiếc xe đậu trong một tiểu khu cũ kỹ, tiểu khu thuộc về bất động sản thế kỷ trước, đại khái sáu bảy tầng.

Giang Hành Chu xuống xe lấy hành lý của hai người xuống, Tân Mộc đứng ở dưới lầu nhìn lên.

"Lên thôi." Giang Hành Chu nói.

Tân Mộc quay đầu, "Cám ơn anh, xa như vậy còn về cùng tôi."

Giang Hành Chu nhìn cậu, "Không phải bạn bè sao, không phải không thích nghe tôi cảm ơn à."

Tân Mộc cúi đầu, "Á, quên mất..."

"Không nói cái đó nữa." Giang Hành Chu xách vali lên, "Lên lầu thôi."

"Không." Tân Mộc túm lấy vali, "Rất có thể mẹ tôi đang ở nhà, tôi không muốn để hành lý ở nhà, cũng không muốn qua đêm ở nhà, trước cửa tiểu khu có một khách sạn, chúng ta đặt hành lý ở đó trước."

"Ừm." Giang Hành Chu tất nhiên đều nghe cậu.

Hai người nhận phòng khách sạn đặt hành lý xong, lại đi xuống dưới lầu, trong lòng Tân Mộc nghẹn một hơi, máu vọt lên não, tốc độ nhanh đến Giang Hành Chu không kịp đuổi theo.

Tân Mộc xông lên lầu bốn, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, trong dự tính nhìn thấy một cái bàn mạt chược bày ở giữa phòng khách trong nhà, trên bàn có bốn người.

Ba nữ một nam, trong phòng chướng khí mù mịt.

Nghe thấy bốn người đều quay đầu lại nhìn một cái, người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa đưa lưng về phía cửa, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, bà cười khẩy một tiếng quay đầu tiếp tục chơi mạt chược.

"Tiểu Mai, con trai bà về rồi kìa." Người đàn ông ngồi đối diện bà ngậm điếu thuốc, ngờ ngợi nói.

"Chắc nghỉ Quốc Khánh." Dì tóc ngắn bên trái đánh một con bài, nói, "Một bánh."

Tân Mộc cầm chổi bên cạnh cửa, đi tới quét thẳng vào bàn mạt chược.

Mạt chược lạch cạch rơi xuống đất.

"Mày bị điên à!" Người phụ nữ áo sơ mi kẻ sọc trở tay đẩy Tân Mộc.

Tân Mộc không nhúc nhích, cắn răng nói, "Chú và dì, tôi có việc nói với mẹ tôi, làm phiền các dì chú rời đi dùm."

"Đi cái gì mà đi!" Người phụ nữ áo sơ mi kẻ sọc muốn cướp chổi trên tay Tân Mộc, không dành lại, bà đành phải vung nắm tay đánh vào cánh tay Tân Mộc, "Về tới chỉ biết quản tao! Tao là mẹ mày, tại sao mày quản tao lắm thế!"

Tân Mộc vẫn nhìn ba người kia, đưa tay chỉ vào cửa, "Mời!"

"Hơ, vậy chúng tôi về đây." Dì tóc ngắn đứng lên, cầm lấy túi xách trên lưng ghế, "Đi nhé, Tiểu Mai, bữa nào lại hẹn tiếp ha."

Một người dì khác cũng không nói hai lời rời đi, người đàn ông hút thuốc kia ném điếu thuốc chưa hút hết trong miệng, mặc áo khoác, nhìn Tân Mộc, mới chậm rãi rời khỏi phòng, lúc đi qua cửa nhìn thấy một người đàn ông rất cao đứng ở ngoài.

Mọi người trong phòng đều đi hết, Tân Mộc mới ném chổi trong tay xuống, mở cửa sổ nhà thông thoáng thông khí, nhặt mạt chược vừa bị mình hất văng trên mặt đất, nắm tấm trải bàn bọc toàn bộ mạt chược lại.

"Mày làm gì vậy!" Cam Mai hai tay ấn khăn trải bàn không cho cậu động đậy.

"Văng bỏ!" Tân Mộc nói, "Buông tay."

"Mày bị điên rồi!" Cam Mai có chút cuồng loạn, "Tao đánh mạt chược liên quan gì đến mày, quản đông quản tây quản cả mẹ mày!"

Tân Mộc lười nói nhảm với bà, ôm tấm trải bàn trực tiếp mang đi, rất nhanh ra ngoài phòng, thấy Giang Hành Chu đứng ngoài cửa, ngay cả một câu cũng không nói chạy xuống lầu ném mạt chược.

Khi trở về, cậu hơi băn khoăn, nói, "Anh về khách sạn trước đi, mấy thứ tạp nham này thấy sẽ thêm mệt thôi."

Không đợi Giang Hành Chu nói chuyện, Cam Mai bên trong đã bộc phát, "Tân Mộc!"

"Cậu làm gì làm đi." Giang Hành Chu nói, "Không cần để ý đến tôi, tôi ổn."

Tân Mộc rất áy náy, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng phải giải quyết, cậu bước vào trong phòng, mẹ không nói hai lời tiến lên cho cậu một bạt tay.

"Chát!" vang dội một tiếng, Giang Hành Chu thấy đầu Tân Mộc bị đánh nghiêng sang một bên, anh biết mình không nên nhìn, đây là chuyện gia đình của Tân Mộc, nhưng anh không muốn rời đi như thế, Tân Mộc không nên bị đối xử như vậy, Tân Mộc càng không nên im lặng thế kia.

Anh vẫn thích nhìn Tân Mộc lải nhải cười nói.

Giang Hành Chu nhìn chăm chú vào bên trong, nếu mẹ Tân Mộc đánh thêm lần nữa, anh nghĩ anh chắc sẽ bước tới ngăn cản.

Có điều không đánh thêm, hai người vẫn nhìn nhau, mẹ Tân Mộc trông rất tức giận, ánh mắt cũng chẳng hiền lành, Tân Mộc ra sao anh nhìn không thấy, đưa lưng về phía anh.

"Lúc còn trẻ, ông bà ngoại mày quản thúc tao, bây giờ già rồi, mày lại quản tao, mày dựa vào đâu hả!"

"Mẹ già lắm sao?!" Tân Mộc gầm nhẹ, "Mẹ chẳng qua mới 45 tuổi! Từ giờ đến khi về hưu còn tới mười năm nữa! Tương lai mẹ còn mấy chục năm để sống, chẳng lẽ mẹ muốn dành hết nửa đời sau trên bàn mạt chược hả? Không có phí sinh hoạt tôi có thể cho mẹ! Mẹ ăn mặc tiết kiệm cũng sẽ không lo bị đói! Nhưng mẹ... Tại sao lại phải đi vay tiền? Tại sao?"

"Mày..." Cam Mai sửng sốt, "Làm sao mày biết."

"Người ta cũng đã gọi đến cho tôi rồi đấy! Hai mươi vạn! Tôi hỏi mẹ lấy đâu ra trả đây hả!"

"Làm gì đến hai mươi vạn! Tao mượn chỉ có mười lăm vạn."

"Mẹ không biết đó là cho vay nặng lãi sao!" Tân Mộc tức tới tay run rẩy, "Quá hạn một tháng nữa, lãi suất sẽ tăng thêm mười vạn!"

Cam Mai biết rõ lý do thiệt thòi cũng không cam lòng yếu thế, "Ai bảo mày mỗi tháng chỉ cho tao chút tiền làm chi, tao xài đâu đủ, không có tiền, tao đành đi vay thôi!"

Tân Mộc như sắp phát điên, cậu nhắm mắt, ý định làm mình bình tĩnh lại.

"Hơn nữa, tao không có khả năng, không phải còn có mày sao." Cam Mai nói, "Mày đã tự làm việc để kiếm tiền từ khi học cấp 2 còn gì, tiền tiết kiệm cũng có đi chứ."

Tân Mộc cắn răng, "Tiền tôi kiếm được, đóng học phí và phí sinh hoạt, còn có chi phí sinh hoạt của mẹ, mẹ cảm thấy... tôi có còn tiền tiết kiệm không, hai mươi vạn này, mẹ có giết tôi, tôi cũng không lấy ra được đâu."

"Làm sao có thể..." Cam Mai càng nói càng chột dạ.

Tân Mộc mở to mắt, nói, "Trên đường trở về, tôi đã rao bán căn nhà này rồi, căn nhà này tuy rằng cũ, nhưng hai mươi vạn khẳng định sẽ bán được..."

"Chát!" Cam Mai vung tay tát lần hai, còn muốn tát cái thứ ba, cổ tay bị người ta nắm chặt.

Cam Mai quay đầu lại, thấy một người đàn ông xa lạ nắm chặt tay mình, đột nhiên hét lên: "Cậu là ai!"

Tân Mộc cũng quay đầu, sau khi nhìn thấy Giang Hành Chu cậu không hiểu sao hơi muốn khóc, "Đừng la nữa, bạn tôi."

Cam Mai rút về tay, "Còn mang người giúp việc về nhà? Tao nói cho mày biết, Tân Mộc, nhà này là của tao, mày cũng đừng hòng bán."

"Muộn rồi." Tân Mộc nói, "Đã rao bán rồi."

"Tân Mộc!" Cam Mai nổi giận, "Mày dựa vào cái gì mà động đến tài sản của tao, dựa vào cái gì chứ, mày bán nhà rồi tao sống ở đâu hả, là muốn tao chết phải không?"

"Mẹ có tay có chân, sức khỏe tốt, tìm một nhà máy làm việc bao ăn ở không khó."

Cam Mai giật mình nhìn cậu, một lát sau không khống chế được hai tay đấm vào ngực Tân Mộc, gào thét đến khóc lóc, "Nuôi con trai thật sự là một xu cũng không có... Sớm biết như vậy, lúc trước tao không nên giữ lại trong bụng rồi, nuôi mày lớn như vậy có ích lợi gì chứ, còn đối xử với mẹ ruột của mình như vậy sao hả!"

Tân Mộc cúi đầu mặc cho bà đánh, cổ họng lăn lên lăn xuống, nặng nề thở ra một hơi, "Mẹ có nuôi tôi sao, tôi lớn như vậy rồi, mẹ có nuôi tôi một ngày không thưa bà Cam Mai?"

Lời này vừa nói ra, Cam Mai trong kích động đầu tiên là ngừng lại, sau đó lại tiếp tục kích động, đẩy Tân Mộc, "Biến đi, mày biến ra ngoài cho tao, nơi này là nhà của tao, mày biến đi!"

Tân Mộc bị đẩy lui về phía sau, Giang Hành Chu đưa tay đỡ lưng cậu, Tân Mộc xoay người nắm lấy cánh tay Giang Hành Chu rời khỏi nhà.

Vừa đi xuống vài bậc thang, nghe thấy tiếng cửa phía sau nhà đóng lại một tiếng thật lớn.

Bước chân Tân Mộc không ngừng, đi rất nhanh xuống lầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bước đi, Giang Hành Chu đi theo phía sau cậu, cho đến khi đi tới cửa tiểu khu, Tân Mộc mới dừng bước, ngồi đến bên cạnh bàn thờ cây ở ngã tư.

Giang Hành Chu nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống, thấy vành mắt Tân Mộc hơi đỏ lên, hai má trái phải vừa đỏ vừa sưng, trông rất đáng thương.

Anh ngửa đầu nhìn, đối diện có một cửa hàng nhỏ, Giang Hành Chu đi tới mua một cây kem lạnh.

Một cảm giác lạnh lẽo dán lên mặt mình thì Tân Mộc mới phản ứng lại, cậu khẽ ngước mí mắt, Giang Hành Chu ngồi xổm trước mặt cậu, đưa tay dán cây kem lạnh trên mặt mình.

Trong lòng Tân Mộc khó chịu, nhìn thấy người mình thích ở trước mặt, trực tiếp nhịn không được.

"Đau." Tân Mộc không chút ngại ngùng bày tỏ cảm xúc của mình.

Hai má sưng lên rất dữ dội, không đau mới là lạ.

Có điều Giang Hành Chu không biết dỗ dành người khác, anh đành phải buông lỏng lực trên tay, sợ quá dùng sức làm cho cậu càng đau.

Tân Mộc xoa xoa cái mũi, "Xin lỗi nha, để anh thấy mấy chuyện lộn xộn này."

Giang Hành Chu lắc lắc đầu, "Có cần tôi giúp cậu không?"

"Hả?" Tân Mộc không hiểu, "Anh giúp kiểu gì đây."

"Mượn tiền."

"Không không không." Tân Mộc xua tay, "Không mượn tiền, cũng đừng để mẹ tôi biết anh có thể cho tôi mượn tiền, tôi không định thay bà ấy giải quyết chuyện này, giải quyết được một lần thì sẽ có lần khác, bà ấy tự mình gây ra phải do mình giải quyết, nếu không bà ấy sẽ không chịu ngừng tay, về sau sẽ càng ngày càng lấn tới."

Giang Hành Chu đồng ý với ý nghĩ của Tân Mộc, trong lòng anh khẽ thở dài, Tân Mộc nhỏ hơn anh mười tuổi, thật ra làm việc rất chu đáo cẩn thận, suy nghĩ cũng rất chín chắn.

Chỉ là, sự cẩn thận và chín chắn này có lẽ là do cuộc sống nung nấu.

"Thật sự là phong thuỷ luân chuyển." Tân Mộc cười cười, cũng làm đau vết thương trên mặt, thu lại nụ cười "Lần trước là anh bị đánh, lúc này là tôi."

Nụ cười này của cậu rất miễn cưỡng, trong lòng Giang Hành Chu có chút luống cuống, anh không muốn nhìn thấy Tân Mộc ép buộc mình cười như vậy.

"Thật sự muốn bán nhà sao?" Giang Hành Chu hỏi.

"Ừm, bán thật, căn nhà này là nhà cũ, bán không được bao nhiêu tiền, hẳn là miễn cưỡng trả nợ cho bà ấy." Tân Mộc cúi đầu, "Nhất định phải để cho bà ấy rút ra bài học, bà ấy cả đời sống theo ý mình, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ lo lắng cho người bên cạnh, lúc còn trẻ đã thế, bây giờ vẫn vậy..."

Từ những gì Tân Mộc nói với mẹ mình vừa rồi, Giang Hành Chu ít nhiều có thể đoán được sự vô trách nhiệm của mẹ Tân Mộc, chẳng qua trước mắt nhìn Tân Mộc u sầu như vậy, tay Giang Hành Chu không khống chế được vuốt ve tay Tân Mộc.

Tân Mộc thoáng dừng lại, giương mắt nhìn anh.

Giang Hành Chu hơi xấu hổ, muốn rút tay lại, lại cảm thấy quá mức rõ ràng, từ trước đến nay anh không giỏi ăn nói, trong đầu thế nào cũng không tìm ra được cớ gì.

"Cậu... đừng buồn." Giang Hành Chu thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy