Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, Cam Mai cúi đầu đứng trước mặt Giang Khiết và bà Bạch, nhìn bóng mình trên sàn, cơ thể run rẩy như cày sấy

Giang Khiết ngồi sau bàn làm việc, xem video giám sát trên máy tính.

Bốn góc phòng chứa đồ đều có camera, bốn phương hướng giám sát, chụp ảnh rõ ràng hiện trường Cam Mai trộm đồ.

Bà ta có lẽ không ngờ rằng trong phòng chứa đồ lại có máy ảnh nên đã chậm rãi nhặt khối ngọc lên, sờ sờ trong lòng bàn tay rồi nhét vào túi.

Có lẽ vì đã nếm được vị ngọt, ngựa quen đường cũ nên chiều hôm sau bà ta lại đến lần nữa, khó mà lấy được thứ khác, lần này lại là ngọc.

Tổng cộng có hai lần, hai khối ngọc.

"Hai khối ngọc đâu?" Bạch Thu Bình hỏi.

Cam Mai không dám thở, khẩn trương đến mức không dám nói gì.

"Nếu bà trả ngọc cho chúng tôi," bà Bạch nói, "Tôi có thể xử lý nhẹ nhàng, nếu bà không trả lời, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát."

"Đừng gọi cảnh sát," Cam Mai ngẩng đầu lên, "Ông chủ Bạch... đừng gọi cảnh sát."

 "Giao đồ ra đây." Bạch Thu Bình vẻ mặt lạnh lùng nói.

 Cam Mai lắc đầu, cả người run rẩy, phịch một tiếng quỳ xuống: "Tôi đã... bán đi, không trả lại được nữa."

  Vẻ mặt của Bạch Thu Bình và Giang Khiết hơi thay đổi, Bạch Thu Bình nói: "Bà đã bán nó cho ai và bạn đã bán được bao nhiêu?"

  Cam Mai nói: "Một cửa hàng tái chế ngọc bích... 50.000 đến 50.000 tệ."

  "Cả Hai?" Bạch Thu Bình kêu lên.

  "Vâng..."

  Bạch Thu Bình tức giận đến mức nhắm mắt lại, hai khối ngọc Hetian chất lượng cao, mỗi khối mua ít nhất sáu con số, được Cam Mai bán với giá 50.000 nhân dân tệ.

  "Gọi cảnh sát đi." Giang Khiết nói.

  "Vâng." Bạch Thu Bình lấy điện thoại ra.

  "Làm ơn đừng gọi cảnh sát," Cam Mai quỳ xuống đất bò về phía trước, "Bà chủ Bạch, ông chủ Giang, xin đừng gọi cảnh sát. Tôi sẽ trả lại cho ông 50.000 nhân dân tệ, tiền lương tôi cũng không cần nữa."

  "Bố." Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên ngoài cửa, Cam Mai nhìn sang, là Giang Vãn.

  Bà ta dường như đã tìm thấy một cọng rơm cứu mạng, đi về phía Giang Vãn, "Vãn Vãn, con là bạn cùng lớp của Tiểu Mộc, dì biết sai, xin con hãy bảo ông bà chủ đừng gọi cảnh sát."

  Giang Vãn cười, đi vòng qua Cam Mai và bước vào thư phòng, "Bố, ra đây với con."

  Cô kéo Giang Khiết dậy và giữ tay Bạch Thu Bình, "Mẹ đừng vội gọi cảnh sát, đợi chút đã."

  Giang Khiết bị Giang Vãn kéo ra ngoài: "Con dẫn bố đi đâu vậy?"

  "Phòng của con ạ." Giang Vãn nói.

  "ồ, có chuyện gì mà phải phòng vậy?" Giang Khiết thắc mắc , "Không phải là con không thích có người vào phòng mình sao."

  Giang Vãn kéo ông lên tầng: "Đi rồi bố sẽ biết."

  Giang Khiết đi đến cửa phòng Giang Vãn , Giang Vãn gõ cửa, "Giáo sư Giang, bố đến rồi."

  "Tiểu Chu?" Giang Khiết vui mừng khôn xiết, "Thằng bé chưa đi à?"

  Giang Vãn mở cửa và đẩy Giang Khiết vào.

  Trong phòng, Giang Hành Chu đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Giang Khiết đi vào liền đứng dậy.

  "Có chuyện gì thần bí vậy." Giang Khiết đi tới, ngồi ở bên cạnh anh.

  Giang Hành Chu hít một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên anh đưa ra yêu cầu với ông Giang, anh vừa căng thẳng vừa bối rối.

  "Tôi có một người bạn," Giang Hành Chu nói, "Cậu ấy rất tốt, cậu ấy là một người bạn rất quan trọng đối với tôi."

  "Hẳn là thế." Giang Khiết cười nói, "Nếu con nói cậu ấy tốt, nhất định là rất tốt."

  Giang Hành Chu ngồi xuống, nhìn Giang Khiết: "Mẹ cậu ấy là Cam Mai."

  Giang Khiết nhìn anh, Giang Hành Chu trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt thẳng tắp lộ ra vẻ khẩn trương, vốn là Giang Khiết không muốn tự xử lý chuyện trộm cắp, vừa bị trộm mất ngọc liền muốn giao cho Cảnh sát. Thế nhưng Giang Hành Chu đã có lời nhờ vả, ông làm sao có thể không quan tâm.

  "Con muốn ta làm cái gì." Giang Khiết nói.

  "cậu ấy không có người thân nào khác, chỉ có bà ta," Giang Hành Chu nói, "Tôi không muốn nhìn thấy cậu ấy buồn."

  Giang Khiết khẽ gật đầu, "Được, vậy ta hiểu rồi."

  Giang Hành Chu không biết Giang Khiết hiểu điều gì, Giang Khiết nói chuyện với anh rồi đi xuống, anh cũng rời khỏi phòng của Giang Vãn và đi xuống tầng dưới, và nhìn thấy Giang Vãn đang dựa vào lan can cầu thang trên tầng hai.

  "Bố sẽ không gọi cảnh sát nữa." Giang Vãn thì thầm với anh.

  "Ừm." Giang Hành Chu đáp, không biết làm như vậy là đúng hay sai, nếu Tân Mộc biết được sẽ ra sao.

  Rốt cuộc, lần trước để dạy cho Cam Mai một bài học, Tân Mộc đã thật sự bán căn nhà khi nói sẽ bán nó.

  Nhưng anh không thể coi như không có gì được.

  Giang Hành Chu và Giang Vãn dựa vào lan can và đợi cho đến khi họ nhìn thấy Cam Mai cúi đầu bước ra ngoài, bà ta đi ngang qua Giang Hành Chu, Giang Hành Chu liếc nhìn bà, rất khác với những gì thấy ở nhà Tân Mộc lần trước. Cam Mai tát vào mặt Tân Mộc một cách giận dữ và kiêu ngạo.

  "Bố, mẹ." Giang Vãn gọi.

  Giang Hành Chu quay mặt đi, Giang Khiết và Bạch Thu Bình đi ra khỏi thư phòng.

  Sắc mặt Bạch Thu Bình không được tốt lắm, có lẽ bởi vì không đồng tình với cách xử lý của Giang Khiết nên bà đi ngang qua Giang Hành Chu mà không thèm liếc nhìn anh một cái.

  Giang Khiết cười đi tới, "Muộn rồi cũng đừng về nhà nữa, ta đã chuẩn bị sẵn một phòng cho con."

  Giang Hành Chu không có gan từ chối, liền gật đầu đồng ý.

  Giang Khiết đưa anh đến phòng ngủ trên tầng hai, cạnh phòng làm việc của ông.

  "Nếu thiếu gì thì nói ta biết, ta sẽ nhờ người sắp xếp cho con." Giang Khiết nói.

  Phòng khá rộng, có ban công và phòng tắm.

  "Vâng." Giang Hành Chu nói.

  Giang Khiết nói: "Ta không gọi cảnh sát, bà ấy đã bán ngọc. Ta yêu cầu bà ấy trả lại số tiền bán ngọc và sa thải. Bà ấy nói rằng tiền lương cũng không lấy nữa. Ta đã suy nghĩ, bà ấy đã làm việc nên tiền lương vẫn sẽ trả đủ. Ngày mai bà ấy sẽ chuyển đi."

  "Cám ơn." Giang Hành Chu nói.

  Giang Khiết nhìn anh, rưng rưng nước mắt, quay đầu lau mắt.

  "Ông..." Giang Hành Chu có chút ngơ ngác, "Ông không sao chứ?"

  "Không sao đâu, tại ta vui quá," Giang Khiết vịn vào bàn ngồi xuống ghế, "Đây là lần đầu tiên từ khi con lớn mà nhờ đến ta, ta rất vui."

  Giang Hành Chu dựa vào trên bàn, hơi cúi đầu, không chỉ Giang Khiết không ngờ tới, chính anh cũng không ngờ sẽ nhờ vả Giang Khiết.

  Thực ra nhờ vả như vậy cũng không khó.

  "Đứa trẻ đó," Giang Khiết nói, "Đứa trẻ mà con nói rất quan trọng với con, là người con thích à?"

  Giang Hành Chu đột ngột ngẩng đầu lên.

  "Không ngờ người như Cam Mai lại có thể sinh ra đứa con khiến con khen ngợi không ngớt lời," Giang Khiết cười nói, "Tre xấu sinh ra măng tốt, có dịp thì con đưa thằng bé về đây ta xem"

  "tôi thích... ?" Giang Hành Chu tự lẩm bẩm.

Có lẽ, đúng, THÍCH.

  Tôi thích cậu ấy, tôi thực sự thích cậu ấy.

  Đó không phải là bản năng dục vọng của đàn ông mà là tình yêu thực sự.

  Sau khi nhận ra tình cảm của mình , Giang Hành Chu suốt đêm không ngủ, nóng lòng muốn gặp Tân Mộc, nhưng Tân Mộc biết chuyện của Cam Mai sẽ có phản ứng như thế nào?

  Giang Hành Chu sáng hôm sau dậy sớm, lo lắng cho Tân Mộc, dự định đưa Cam Mai về trường học.

  Khi anh tìm thấy phòng ngủ của Cam Mai, bà ta đã thu dọn hành lý và ngồi trên giường, cầm điện thoại di động thở dài.

  "Dì." Giang Hành Chu gọi lớn.

  Cam Mai quay đầu lại, bà nhìn anh có chút quen mặt nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu: "Cậu là ai ?"

  "Giang Hành Chu," Giang Hành Chu nói, "Bạn Tân Mộc."

  "Giang..." Cam Mai nghe thấy họ của anh, "Cậu là người nhà họ Giang ?"

  Giang Hành Chu không thừa nhận, anh nói: "Tôi dẫn dì đi tìm Tân Mộc."

  Cam Mai đứng dậy, ôm chặt lấy vali: "Cậu... cậu có thể đừng nói sự thật với Tiểu Mộc được không, chỉ cần nói rằng tôi... không muốn làm công việc đó nên xin nghỉ việc."

  "Tôi sẽ không nói dối cậu ấy." Giang Hành Chu từ chối lời đề nghị của bà.

  "Vậy tôi sẽ không đi cùng cậu." Cam Mai lùi lại một bước.

  Giang Hành Chu nói: "Dù dì có theo tôi hay không, tôi cũng sẽ không giấu giếm chuyện của dì với cậu ấy, cậu ấy vẫn sẽ biết."

  "Cậu..." Cam Mai nhìn anh, "Đừng xen vào việc của người khác, chuyện này không liên quan đến cậu!"

  Giang Hành Chu dừng một chút, nói: "Dì có đi theo tôi không?"

  Cam Mai do dự một chút, bà không quen thuộc với thành phố này, thậm chí bà ta còn không thể gọi đầy đủ tên trường của Tân Mộc.

  Dù sao đi theo hay không, bà cũng sẽ đi tìm Tân Mộc, tốt nhất là đi cùng hắn.

  "Đi." Cam Mai nói.

  Giang Hành Chu vừa lái xe được mười phút, liền nhận được điện thoại của Tân Mộc: "Giáo sư Giang! Mẹ tôi... bà ấy có ở trong xe của anh không?"

  Chỉ bằng một câu, Giang Hành Chu đã hiểu rằng Tân Mộc biết tất cả mọi chuyện, không chỉ những gì Cam Mai làm, mà ngay cả thân phận của Giang Hành Chu, Tân Mộc có lẽ đã biết tất cả.

  "Có" Giang Hành Chu nói, "Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa bà ấy về trường."

  "Đừng đưa bà về trường!" Giọng nói Tân Mộc run run: "Anh đưa bà ấy đến bến xe phía Đông, tôi đợi anh ở đó."

  Lúc Giang Hành Chu lái xe đến bến xe phía Đông, anh nhìn thấy Tân Mộc đang đứng bên đường chờ đợi, xe vừa ổn định, Tân Mộc liền đi tới mở cửa sau: "Xuống xe!"

  Cam Mai biết mình sai, nép sang một bên, nhìn ra ngoài, "Sao lại ở nhà ga!"

  "Xuống xe! Đừng để tôi kéo mẹ ra khỏi xe." Tân Mộc gầm gừ.

  Cam Mai chậm rãi xuống xe, Tân Mộc ôm hành lý đi đến nhà ga.

  "Mày làm gì vậy!" Cam Mai vội vàng đi theo, muốn lấy lại hành lý.

  Giang Hành Chu muốn đi xuống, nhưng nơi này không có chỗ đậu xe, anh rẽ sang một con đường khác, đỗ xe, khi quay lại, lối vào nhà ga rất hỗn loạn.

  Cam Mai ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt hành lý, Tân Mộc đứng cách bà hai ba mét, nhìn bà.

  "Tao không đi!" Cam Mai gầm lên.

  "Mày bán nhà rồi, tao không còn nơi nào để đi!" Cam Mai điên cuồng hét lên: "Tao không đi đâu cả."

  Nhiều người chỉ vào Tân Mộc, nhưng cậu chỉ lặng lẽ nhìn bà, cậu bất lực, mất sức cãi vã, thậm chí còn muốn ném thẳng Cam Mai vào cổng đồn cảnh sát rồi quên đi.

  Nhưng cuối cùng, cậu thực sự không thể chịu đựng được.

  "Tôi hỏi mẹ lần cuối," Tân Mộc nói, "mẹ có đi hay không."

  "Không đi!"

  "Được," Tân Mộc cười khổ, "Được rồi, vậy đừng đi. Từ nay về sau, tôi không còn là con của bà, bà cũng không phải là mẹ của tôi, tôi sẽ không quan tâm bà nữa. Muốn làm gì cũng được. Bà thích ăn trộm hay cướp, không liên quan gì đến tôi."

  Tân Mộc xoay người muốn rời đi, Cam Mai hét lên một tiếng, bà đứng lên, hai tay ôm lấy vali ném về phía Tân Mộc: "Súc sinh!"

  Tân Mộc nghe được bà mắng, quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen đang hướng về phía mình đi tới, giây tiếp theo, cậu đã bị cái bóng đen ấy ôm thật chặt vào trong ngực.

  Chiếc vali đập vào lưng Giang Hành Chu và rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy