Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Mộc vùi mặt vào ngực Giang Hành Chu, cậu đột nhiên có cảm xúc không muốn lo lắng cái gì nữa, chỉ muốn được anh ôm như thế này, an tâm, thoải mái và tiếp thêm động lực.

  "Đồ khốn nạn!" Cam Mai tùy tiện đấm vào lưng Giang Hành Chu, khiến Tân Mộc khó chịu.

  Cậu lùi ra khỏi vòng tay của Giang Hành Chu và nói: "Tôi không muốn nhìn thấy bà ấy, hãy đưa tôi đi."

  "Được." Giang Hành Chu đưa tay về phía cậu, Tân Mộc sửng sốt một lát, chưa hiểu anh có ý gì, Giang Hành Chu liền kéo cậu: "Đi thôi."

  Tân Mộc nhìn hai người nắm tay nhau, đầu óc trống rỗng.

  Hai người đã thân mật rất nhiều lần, từng ôm nhau, Tân Mộc cũng từng nắm cổ tay Giang Hành Chu, Giang Hành Chu còn giúp cậu tắm, nhưng đây là lần đầu tiên tay hai người nắm chặt vào nhau.

  Giang Hành Chu tay lớn hơn cậu một chút, lòng bàn tay rất ấm áp, tim Tân Mộc đập nhanh hơn, lòng bàn tay rất nhanh đã đổ mồ hôi.

  Giang Hành Chu dẫn cậu băng qua một con đường, đi đến bên xe anh, buông tay cậu ra, mở cửa xe: "Lên xe đi."

  Tân Mộc nhìn bàn tay, trong lòng cảm thấy trống rỗng, nói: "Em còn muốn nắm."

  "Lên xe đã." Giang Hành Chu nói.

  Nghe vậy, Tân Mộc kiên quyết lên xe, Giang Hành Chu đi vòng tới ghế lái, vừa ngồi xuống, đã có người nắm lấy tay phải của anh, đan xen các ngón tay vào nhau.

  Giang Hành Chu nắm lại và siết chặt tay cậu.

  Tân Mộc nắm tay, tựa lưng vào ghế, thở dài: "Cám ơn anh."

  "Hả?"

  "Giang Vãn kể cho em nghe chuyện tối qua."

  "Không có gì, anh cũng không chắc liệu anh làm vậy có đúng hay không ." Giang Hành Chu nói.

  "Không đâu..." Tân Mộc dùng ngón tay cái gõ nhẹ vào mu bàn tay Giang Hành Chu, nói: "Em rất vui vì anh có thể làm như vậy, bởi vì bà ấy là mẹ của em, mọi việc anh làm đều là vì em, phải không?"

Giang Hành Chu nhìn hắn: "Ừ."

  "Đủ rồi," Tâm Mục mỉm cười, "Mặc dù nếu tối hôm qua em biết chuyện, có lẽ em sẽ để cảnh sát trực tiếp bắt giữ bà, bà chưa nhìn thấy quan tài sẽ không đổ lệ, lúc đó sẽ không biết hối hận." Nhất định phải dạy cho bà ấy một bài học... "Nhưng, có lẽ em cũng sẽ hối hận, dù bà ấy có tệ đến đâu, em vẫn luôn nhớ rằng bố của em đã từng kể cho em nghe khi em còn nhỏ, lúc bà ấy sinh ra em chảy máu rất nhiều, còn suýt chết, nghĩ đến điều này, em thực sự không thể tàn nhẫn với bà ấy được."

  "Tiếp theo em định làm gì?" Giang Hành Chu hỏi.

  "Em không quan tâm, em thực sự không quan tâm đến bà ấy nữa," Tâm Mộc nói, "Em chăm sóc quá nhiều và lo lắng mọi thứ cho bà ấy, nên bà ấy không quan tâm đến cuộc sống của mình."

  Tân Mộc cúi đầu, cậu nghĩ nghĩ, nghĩ đến kết quả xấu nhất có thể xảy ra với mẹ là không chịu khó ở nhà Giang gia, cãi vã với người khác, dù sao mẹ cậu tính tình không tốt.

  Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ mình sẽ ăn trộm thứ gì đó.

  Tâm trạng buồn bã của Tân Mộc khiến Giang Hành Chu lo lắng, anh siết chặt tay Tân Mộc nói: "Dẫn em đi chơi đu quay."

  Tân Mộc quay đầu lại, Giang Hành Chu ngày nay đã thay đổi rất nhiều, mọi chuyện đều ngoài ý muốn của Tân Mộc.

  "Đi nhé ?" Giang Hành Chu lại hỏi.

  Tân Mộc vừa định nói chuyện, điện thoại di động trong túi vang lên, cậu lấy ra, là một số lạ.

  "Xin chào."

  "Là Tân Mộc à?" Người bên kia đầu dây nói, "Tôi là nhân viên bảo vệ của bến xe phía Đông, mẹ cậu Cam Mai đang ở cùng tôi."

  Đầu Tân Mộc sắp nổ tung, mẹ hắn thật là lợi hại.

  Cam Mai ngồi ở chỗ bảo vệ, trong tay cầm một chiếc cốc dùng một lần, khi đội trưởng đội bảo vệ dẫn Tân Mộc đi tới, bà đang hài lòng uống nước.

  "Đây có phải là con trai cô không?" Đội trưởng hỏi bà.

  "Đúng," Cam Mai nói, "nó đang muốn đuổi tôi đi."

  đội trưởng nhìn Tân Mộc, "Vừa rồi có người nói cho tôi biết, hai người ở cổng nhà ga cãi nhau, xin mọi người hãy bình tĩnh nói chuyện."

  Tân Mộc không nói chuyện, xoay người rời đi.

  đội trưởng tặc lưỡi, "Này, sao vậy?"

  "Không sao, cảm ơn." Cam Mai đưa cốc cho anh ta, ôm hành lý đi theo: "Tiểu Mộc!"

  Giang Hành Chu đợi bên ngoài và nhìn thấy hai người đi ra.

  "Mẹ nói con biết, mẹ sẽ không đi." Cam Mai lấy cái hành lí ra, thần sắc sáng ngời, "Con là con trai của mẹ, sao dám bỏ rơi mẹ một mình."

  Tân Mộc đi tới trước mặt Giang Hành Chu nói: "Giáo sư Giang, anh có thể báo cho cảnh sát hành vi trộm cắp của bà ấy được không?"

  Giang Hành Chu dừng một chút, gật đầu: "Được."

  "Được rồi," Tân Mộc quay người nhìn Cam Mai, "Muốn tôi giúp đỡ mẹ cũng được, mẹ trộm đồ, cứ theo pháp luật, mẹ có bị kết án bao nhiêu năm cũng được. Sau khi ra tù, tôi cho mẹ tiền trợ cấp, mẹ thấy có được không."

  "Mày..." Cam Mai lập tức ấp úng, bà mở miệng, "Tân Mộc, con thật sự tàn nhẫn với mẹ sao?"

  "mẹ không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy khi mẹ ăn trộm đồ sao?"

  "Đừng nói nữa!" Cam Mai nhìn quanh, sợ bị nghe thấy.

  Tân Mộc không buồn nói gì, nắm tay Giang Hành Chu bước xuống bậc thang, Cam Mai cũng không bỏ cuộc mà đi theo, vali kêu lạch cạch trên bậc thang.

  "Tân Mộc, mẹ biết sai rồi, con không thể bỏ mặc mẹ một mình, nhà không còn nữa, con thật sự muốn mẹ con ngủ ngoài đường sao, Tân Mộc, Tân Mộc! Anh có xứng với bố anh không?"

  Tân Mộc đột nhiên dừng lại, Giang Hành Chu cảm giác được lòng bàn tay run rẩy.

  Cam Mai đi đến trước mặt cậu, thấy nhắc đến bố có phản ứng, bà tiếp tục nói: "Nếu bố anh biết anh đối xử với tôi như vậy, ông ấy sẽ rất đau lòng!"

  "Bà," Tân Mộc nghiến răng chịu đựng, "Im đi! Bà không xứng đáng nhắc đến ông ấy."

  "Vì sao tao không xứng?" Cam Mi đặc biệt chọc Tân Mộc, "tao với ông ta là vợ chồng, sau khi tao chết nhất định phải cùng chung một huyệt đạo."

  "Im đi!" Tân Mộc mất tự chủ, "Im đi!"

  Giang Hành Chu kéo Tân Mộc lại, ôm hắn vào lòng, vuốt ve tóc hắn: "Tân Mộc, bình tĩnh, ngoan nào."

  Ánh mắt Tân Mộc dán chặt vào vai anh, không muốn nhìn Cam Mai.

  "Em thực sự không muốn quan tâm đến bà ấy nữa à?" Giang Hành Chu thì thầm vào tai cậu.

  "Vâng." Tân Mộc gật đầu.

  Giang Hành Chu hiểu ý, nhìn Cam Mai nói: "Đừng ép cậy ấy nữa, tôi là người Giang gia, tôi cũng có bằng chứng dì trộm đồ, nếu dì lại tới quấy rầy cậu ấy, tôi sẽ kiện dì."

  Cam Mai không dám lên mặt nữa, Giang Hành Chu ôm Tân Mộc rời đi, toàn thân Tân Mộc run rẩy, đi đến góc đường, Giang Hành Chu nghe thấy một tiếng nức nở nhỏ.

  Anh vòng tay ôm lấy vai Tân Mộc, trái tim anh đau nhói theo tiếng thút thít ấy.

  Giang Hành Chu chở Tân Mộc đến khu vui chơi, hôm nay là đêm giao thừa, trong khu vui chơi có rất nhiều người, mỗi khu đều có người xếp hàng rất dài, hôm nay Tân Mộc không mấy hứng thú, cũng không có kiên nhẫn xếp hàng.

  Cả hai đi thẳng đến vòng đu quay.

  Vòng đu quay cũng phải xếp hàng, Giang Hành Chu liếc, phía sau anh là một cặp vợ chồng, mỗi người một ly trà sữa.

  "Tân Mộc." Giang Hành Chu ghé vào tai Tân Mộc nói: "Chờ anh mấy phút."

  Tân Mộc muốn hỏi anh định làm gì, nhưng Giang Hành Chu đã đi xa, cậu nhìn chằm chằm về hướng Giang Hành Chu rời đi, liền thấy anh đậu xe trước một căn nhà nhỏ bán đồ ăn vặt.

  Một lúc sau anh mang tới hai cốc trà sữa.

  "Em muốn uống cái nào?" Giang Hành Chu nói: "Muối biển caramen hay trân châu viên khoai môn."

  "Cũng như nhau thôi," Tân Mộc thản nhiên nhận lấy một cái, "sao vậy, sao đột nhiên anh lại muốn mua trà sữa?"

  "Anh thấy họ có." Giang Hành Chu liếc nhìn hai người phía sau.

  Tân Mộc nhìn sang, họ là một đôi vợ chồng trẻ.

  "Ồ," Tân Mộc nhấp một ngụm trà sữa, rất ngọt, có vị như caramen muối biển, cậu thì thầm, "Họ là một cặp đôi, đang hẹn hò, chúng ta thì sao?"

  "Chúng ta..." Giang Hành Chu nói: "Chúng ta cũng đang hẹn hò."

  "Bùm bùm bùm"

  Tân Mộc tựa hồ nghe được bên tai tiếng pháo hoa, nhịp tim cũng tăng nhanh, ngơ ngác nhìn Giang Hành Chu.
Đang hẹn hò à?

  "Tiến lên đi!" Nhân viên hét lên.

  Giang Hành Chu nắm tay Tân Mộc: "Đến lượt chúng ta."

  Tân Mộc bị dẫn đi, hai người tiến vào trong lồng của vòng đu quay, nhân viên đóng cửa lại, lồng từ từ nâng lên.

  Hai người ngồi đối diện nhau, Tân Mộc lần đầu tiên đi đu quay cũng không có biểu hiện cảm xúc gì, chỉ hỏi: "Chúng ta đang hẹn hò à?"

  "Ừ." Giang Hành Chu nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.

  "Thật sao?" Tân Mộc bỗng nhiên đứng dậy, lồng giam cũng theo đó rung chuyển.

  "Cẩn thận." Giang Hành Chu kéo cậu ngồi xuống.

  Tân Mộc lại ngồi xuống, nhấp một ngụm trà sữa rồi cười ngốc nghếch.

  Nhìn thấy cậu như vậy, Giang Hành Chu tâm tình cũng phấn chấn lên, Tân Mộc đặt tay lên chiếc bàn nhỏ: "Nắm tay em đi."

  Giang Hành Chu đặt tay lên đó, chạm vào vết sẹo bỏng mà Tân Mộc mới khỏi, che lại mu bàn tay phải của cậu.

  "Còn đau không?" Giang Hành Chu hỏi.

  "Không còn đau nữa, xấu lắm phải không?"

  "Không." Giang Hành Chu sờ sờ vết sẹo còn tươi hồng, anh cúi đầu không nhịn được hôn lên vết sẹo.

  Tân Mộc cảm giác như có dòng điện chạy thẳng lên não, cậu rụt tay lại, mặt nóng bừng.

  Cậu quay đầu lại nhìn bên ngoài vòng đu quay, vòng đu quay rất lớn, tốc độ nâng lên rất chậm, lúc này chỉ cao bằng một nửa.

  Đầu Tân Mộc như bột nhão, không thể cử động, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này khiến cậu tê dại.

  "Tối hôm qua anh muốn nói gì với em?" Tân Mộc đổi chủ đề.

  "Anh muốn kể cho em nghe về hoàn cảnh gia đình của anh," Giang Hành Chu nói, "nhưng em có lẽ đã biết điều đó từ Giang Vãn."

  "Không có!" Tân Mộc lập tức lắc đầu, "Em không biết nhiều lắm, em chỉ biết hai người cùng bố, hoàn cảnh rõ ràng em cũng không biết."

  Giang Hành Chu lắc lắc tay hắn, "anh rất vui vì em biết, nếu không thì thật không biết phải nói thế nào. Bố mẹ anh là mối tình đầu của nhau. Bố mẹ của bố anh coi thường mẹ anh, coi thường bối cảnh gia đình của bà. Bố của bố anh đã sắp xếp cho mẹ của Giang Vãn, dì Bạch, một cuộc xem mắt, hai gia đình rất hợp nhau, dì Bạch lại rất xinh đẹp, bố anh nảy sinh tình cảm, ông bà hai bên cũng đồng ý nên cuộc hôn nhân của họ sẽ diễn ra một cách tự nhiên. "

  "Mẹ anh trở thành người thứ ba, bà không muốn xa bố, bà dùng anh ép buộc bố, nhưng bố anh chưa bao giờ nhượng bộ. Lúc anh ba tuổi, bà đã cắt cổ tay rồi tự sát..."

  Nói đến đây, Tân Mộc nắm chặt tay, Giang Hành Chu cười nói: "Không sao, lúc đó anh còn nhỏ, trí nhớ không sâu, từ đó đến nay đều ở cùng dì."

  Chẳng trách Giang Hành Chu chỉ có dì là người nhà, Tân Mộc đau lòng hôn lên mu bàn tay của Giang Hành Chu.

  Giang Hành Chu hai tay không khỏi run rẩy, đôi môi Tân Mộc mềm mại ẩm ướt, làm cho anh muốn nhiều hơn nữa.

  "Anh chưa từng nói với ai, kể cả Nghê Nhạc?" Tân Mộc mấp máy môi hỏi anh.

  "Ừ," Giang Hành Chu cổ họng nghẹn lại, "Làm sao em biết?"

  "Bởi vì lần trước em nghe Nghê Nhạc gọi dì là mẹ , hơn nữa anh vừa rồi nói, em đoán anh còn chưa có nói cho Nghê Nhạc biết." Tân Mộc cười nói, "Em là người đầu tiên đúng không?"

  Cậu mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, Giang Hành Chu nhìn chằm chằm vào nó và muốn biết tư vị của hai chiếc răng nanh này như thế nào.

  Anh nắm lấy tay Tân Mộc, nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình, Tân Mộc vươn cổ về phía trước, Giang Hành Chu nghiêng người hôn lên môi Tân Mộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy