Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như thời gian có thể dừng lại, Tân Mộc nguyện ý dừng lại vào lúc này.

  Nụ hôn của Giang Hành Chu ban đầu rất nhẹ nhàng, sau anh lại dùng lưỡi, ban đầu Tân Mộc có chút ngơ ngác, sau khi nhận ra liền bắt đầu đáp lại anh.

  Sau khi Giang Hành Chu nhận được phản ứng, anh bắt đầu tấn công, đầu lưỡi luồn vào môi Tân Mộc, đầu tiên hắn liếm răng nanh, sau đó quấn lấy lưỡi của Tân Mộc...

  Tân Mộc nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn ấn chặt môi Giang Hành Chu, đòn tấn công của Giang Hành Chu không hề yếu, không ngừng hút không khí trong miệng Tân Mộc.

  Tân Mộc dần dần cảm thấy hô hấp càng ngày càng nặng nề, bụng dưới càng ngày càng căng cứng, nơi nào đó mất đi bình tĩnh.

  Cuối cùng, Giang Hành Chu lại dùng đầu lưỡi liếm răng nanh của Tân Mộc, tách môi ra.

  Tân Mục hơi thở hổn hển: "Sao anh cứ liếm răng nanh của em thế?"

  "Anh thích nó." Giang Hành Chu nói.

  Hai má Tân Mộc lập tức đỏ bừng, cậu muốn trốn tránh nhưng đỏ quá nhanh khiến cậu không thể trốn kịp, Giang Hành Chu đã nhìn thấu.

  Anh nắm lấy tay Tân Mộc và kéo cậu ngồi cạnh mình.

  Vòng đu quay đã bắt đầu đi xuống, Tân Mộc không khỏi tiếc nuối, "Em chưa nhìn thấy cảnh gì đã kết thúc rồi."

  "Lại ngồi lần nữa?" Giang Hành Chu nói.

  Tân Mộc nhìn anh, đồng ý đề nghị, bọn họ lại xếp hàng rồi lại ngồi xuống.

  Lần này hai người trực tiếp ngồi cùng một chỗ, Tân Mộc ngồi ở bên trong, từ trên kính nhìn xuống.

  "Nhìn xem," Tân Mục chỉ vào con sông phía xa, "Đó không phải là sông Thanh Giang sao, trông nhỏ quá."

  "Ừ." Giang Hành Chu vòng tay qua vai cậu.

  Vòng đu quay Thư Phong là vòng đu quay lớn nhất ở thành phố W. ta có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, tiếc rằng bây giờ không phải là ban đêm, nếu là ban đêm thì cảnh đêm sẽ còn đẹp hơn.

  Khi vòng đu quay sắp quay lên đỉnh, Tân Mộc quay đầu lại nói: "em còn muốn hôn."

  Giang Hành Chu nghiêng người hôn lên môi cậu, hai người hôn một nụ hôn còn lâu hơn trước, Tân Mộc đã có tiền lệ, lần này cậu sẽ dùng lưỡi hút không khí từ miệng Giang Hành Chu.

  Hai người hôn nhau thật sâu, Tân Mộc vô thức "mm~"

  Âm thanh này tựa như nhấn nút tạm dừng, hai người ngầm hiểu mà dừng lại, Tân Mộc vùi mặt vào vai Giang Hành Chu, cảm thấy xấu hổ vì tiếng ậm ừ vừa rồi do không thể khống chế được.

  "Em..." Tân Mục thấp giọng nói: "em không được bình tĩnh."

  Giang Hành Chu ôm hắn, hôn lên đỉnh đầu hắn, nói: "Anh cũng vậy."

  "A?" Tân Mộc ngẩng đầu, "Anh cũng vậy?"

Giang Hành Chu nhìn cậu, "Anh là nam nhân bình thường, đối với người mình thích thì không có khả năng khống chế."

  Tân Mộc ngồi thẳng dậy: "Anh nói cái gì?"

  người anh thích? Đó có phải là những gì Giang Hành Chu đã nói?

  "Nào, tới rồi," cửa lồng đột nhiên mở ra, nhân viên thúc giục: "Mau xuống đi."

  "Đi thôi." Giang Hành Chu kéo Tân Mộc rời khỏi vòng đu quay.

  Bên ngoài gió lạnh thổi qua làm tiêu tan hai người bất an, Giang Hành Chu dẫn Tân Mộc, hai người đi dạo trong khu vui chơi, chủ đề vừa rồi cắt ngang, không có cơ hội thích hợp để nhắc lại nữa.

  Tân Mộc tựa hồ như đang nín thở, lồng ngực không thể cử động lên xuống.

  Nhưng cậu nhanh chóng bị lời nói của Giang Hành Chu làm chệch hướng.

  "Muốn đi xem phim không?" Giang Hành Chu nói.

  "Đi!" Tân Mộc đồng ý.

  Có rất nhiều thể loại phim ra mắt dịp đầu năm, bao gồm hài, hồi hộp, chiến tranh, lãng mạn, trong số đó, hai diễn viên chính của phim lãng mạn đều là những người mà cả Tân Mộc và Giang Hành Châu đều không nhận ra nhưng họ vẫn chọn.

  Trong đại sảnh không có bao nhiêu người, bọn họ chọn một chỗ ngồi ở phía sau, xung quanh cũng không có ai, Tân Mộc vẫn dựa vào vai Giang Hành Chu suốt.

  Phim là một bộ phim lãng mạn tuổi thanh xuân, nam chính và nữ chính là bạn học cấp 3, cô gái phải lòng chàng trai vì quá tốt chưa bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình.

  Im lặng theo bước chân nam chính, muốn cùng anh vào đại học, học kỳ hai năm thứ ba trung học, nữ chính phát hiện nữ chính có tình cảm với nam chính, nam chính không tiết lộ, nhưng lại âm thầm giúp đỡ nữ chính học tập, càng ngày càng đến gần, học kỳ hai năm thứ ba trung học là một khoảng thời gian dài mơ hồ.

  Sau khi thi tuyển sinh đại học, mấy bạn cùng lớp đi uống rượu, nam chính đưa nữ chính về nhà, lợi dụng lúc say, hai người hôn nhau trước cửa nhà nữ chính.

  Tân Mộc thấy thế, không khỏi dùng một tay chạm vào gò má Giang Hành Chu, nói: "Muốn hôn... ưm!"

  cậu còn chưa nói xong, Giang Hành Chu đã hôn.

  Nụ hôn trong phim chỉ kéo dài vài giây, còn nụ hôn của họ rất ngọt ngào và kéo dài rất lâu.

  Sau khi nụ hôn kết thúc, Tân Mộc không thể xem được những gì chiếu trong phim nữa, một số thứ lộn xộn không phù hợp với trẻ con lại bắt đầu hiện lên trong đầu cậu.

  Sau khi bộ phim kết thúc cũng là lúc ăn tối, bên ngoài khá tối, nhưng khắp nơi đều có đèn và dây hoa, đường phố sáng sủa và náo nhiệt.

  Tân Mộc lấy điện thoại di động ra, trong hai giờ xem phim, mẹ cậu đã gọi cho cậu bốn lần, gửi hàng chục tin nhắn thoại WeChat, mỗi tin nhắn dài 60 giây.

  Cậu không nghe, xóa WeChat của mẹ và chặn số điện thoại.

  Nếu đã nói không quan tâm, cậu sẽ thật sự không bao giờ quan tâm đến bà ấy nữa.

  Giang Hành Chu chứng kiến ​​hết thảy, nói: "Muốn ăn cái gì?"

  "Được rồi, anh muốn ăn gì?" Tân Mộc hỏi lại.

  "Cái gì anh cũng có thể ăn, cũng không có kiêng gì." Giang Hành Chu nói: "Anh nghe em."

  "Này!" Tân Mục nheo mắt nhìn anh: "anh lại bắt đầu rồi!"

  "Hả?" Giang Hành Chu không hiểu.

  Tân Mộc thở dài: "anh nghĩ gì thì nói đi, đừng chỉ chiều theo ý kiến ​​của người khác."

  Giang Hành Chu mỉm cười, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ hắn hiện tại muốn ăn gì, "anh, anh muốn chọn một nơi yên tĩnh hơn, cái gì cũng có thể ăn, anh chỉ muốn được cùng em, em thì thế nào?"

  "Thật sao?!" Tân Mộ ngạc nhuên nắm lấy cánh tay của anh, nói: "Thật trùng hợp, em cũng chỉ muốn ở cùng anh, vậy... Tìm một nơi yên tĩnh đi."

  Trong đêm giao thừa sôi động, thật sự rất khó tìm được một nơi yên tĩnh, sau khi lựa chọn cẩn thận, cuối cùng chọn được một nhà hàng Tây, quán Tây cũng đông khách, điều tốt duy nhất là có vách ngăn.

  Vị trí của họ không tốt lắm, ở giữa nhà hàng, xung quanh toàn là người, nhưng môi trường tối tăm, tuy có nhiều người nhưng lại yên tĩnh.

  Trần nhà có tua phía trên đầu dường như nằm trong tầm tay, ánh sáng màu cam thể hiện bầu không khí mơ hồ.

  Giang Hành Chu ngồi ở đối diện hắn, trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt, hôm nay tâm tình Tân Mộc thăng trầm, giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, nhưng phản ứng của Giang Hành Chu hôm nay lại vượt quá dự kiến của Tân Mộc.

  "Anh thật đẹp." Tân Mộc nói.

  "Giống em."

  "em không đẹp trai," Tân Mộc vỗ vỗ mặt mình, "em chỉ là một người rất bình thường mà thôi."

  Giang Hành Chu lắc đầu, "Đẹp."

  Đó là một loại đẹp trai mà anh không thể diễn tả được, không liên quan gì đến ngoại hình, là loại đẹp mà chỉ cần nhìn thấy là anh sẽ cảm thấy rất dễ chịu.

  Tân Mộc cúi đầu cắt một miếng bít tết, nụ cười trên mặt rạng rỡ, giơ dĩa hướng Giang Hành Châu: "A."

  Giang Hành Châu mở miệng ăn: "Thật ngon."

  "Em cũng muốn ăn của anh." Tân Mộc vươn cổ, há to miệng.

  Giang Hành Chu cũng cắt một miếng bít tết của mình đút cho cậu, Tân Mộc nheo mắt lại: "Thật ngon."

  Trên thực tế, hai món bít tết đều sử dụng cùng một loại thịt.

  "À đúng rồi," Tân Mục nói, "Vừa rồi bộ phim kết thúc thế nào? Hai người có ở cùng nhau không?"

  Giang Hành Chu bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: "Em không chú ý sao?"

  "Em..." Tân Mộc có chút ngượng ngùng, "Em mất tập trung..."

  Giang Hành Chu không nói chuyện, Tân Mộc lại hỏi: "Họ về bên nhau không?"

  "Khụ," Khương Hành Châu khó chịu hắng giọng, "Anh cũng không để ý."

  Tân Mộc sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, im lặng mỉm cười, xem ra không chỉ có mình cậu nghĩ đến những chuyện bậy bạ này.

  Chỉ là Giang Hành Chu giấu kĩ hơn cậu mà thôi.

  Tân Mộc tìm kiếm đoạn kết của bộ phim trên mạng, nam chính và nữ chính trải qua một số khúc mắc ở nửa sau của bộ phim, nhưng cuối cùng họ vẫn ở bên nhau.

  Cũng may hai nhân vật này về bên nhau, cậu cùng Giang Hành Chu xem bộ phim đầu tiên, Tân Mộc không muốn có điềm xấu.

  "Sao tối qua anh lại ở nhà bố anh?" Tân Mộc hỏi.

  "Sinh nhật của ông ấy là ngày hôm qua."

  "Ồ, vậy... Anh trai và mẹ của Giang Vãn đối xử với anh ổn chứ?"

  "Không sao, họ không nói chuyện với anh nhiều, nhưng anh nghĩ khoảng cách này vừa phải," Giang Hành Chu nhìn cậu, "Sao em không hỏi Giang Vãn đối xử với anh như thế nào."
  "Cô ấy... cô ấy chắc chắn không tệ lắm."

  "làm sao em biết."

  "Bởi vì," Tân Mộc nghiến răng nghiến lợi, "Ồ, để em nói thật cho anh biết, anh còn nhớ lần trước em nói với anh là em và Giang Vãn đi uống rượu, đó là lần cô ấy kể cho em nghe về anh, em thì đã thuyết phục được cô ấy, cô ấy là người có nhân cách tốt, biết đúng sai, sau khi hiểu rõ, cô ấy sẽ không có cảm xúc gì xa lạ với anh."

  Giang Hành Chu cười nói: "Đúng vậy."

  Tân Mộc đã sớm biết chuyện, nhưng cậu cũng không có hỏi, đại khái đang chờ anh chủ động nói ra.

  anh đưa tay về phía Tân Mộc: "Đã đến giờ rồi, chúng ta đi xuống đếm ngược thời gian sang năm mới thôi."

  Tân Mộc nhìn thời gian, đã quá 11 giờ 40, rõ ràng thấy chưa nói chuyện được bao lâu, nhưng bữa ăn lại mất tới ba giờ.

  "Được!" Tân Mộc đưa tay cho Giang Hành Chu, ngón tay của Giang Hành Chu đan qua tay cậu.

  Trong nhà hàng phương Tây có một quảng trường ở tầng dưới, đã có rất nhiều người tụ tập.

  Tân Mộc và Giang Hành Chu không thể đi tới bên kia quảng trường, đành phải đi sang phía đối diện, thậm chí là ở bên này đường.

  Cuối cùng sau khi tìm được một khe hở ở cửa một cửa hàng quần áo đã đóng cửa, chỗ này chật và đông đúc, Giang Hành Chu ôm Tân Mộc vào lòng, Tân Mộc chỉ đơn giản vòng tay qua eo anh, dựa vào vai anh.

  Đông người, cứ đông thêm chút nữa cũng được, Tân Mộc không khỏi suy nghĩ.

  Mỗi đêm giao thừa, quảng trường này sẽ đếm ngược, phía sau quảng trường sẽ bắn pháo hoa, Tân Mộc lần đầu tới thành phố W học đại học cũng đến tham gia trò vui, nhưng hắn lại không đến đây. vì có quá nhiều người.

  Đây là lần thứ hai nhưng tâm trạng lại khác.

  Chỉ còn một phút, đồng hồ đếm ngược xuất hiện trên đèn LED hình vuông và mọi người cùng đếm ngược.

  "Hai mươi ba, hai mươi hai!" Tân Mộc cũng đếm ngược.

  Giang Hành Chu không nhìn màn hình lớn, hắn hơi cúi đầu nhìn Tân Mộc trong lòng, hai mắt Tân Mộc sáng lên, trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, Giang Hành Chu có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.

  Bụp, pụp, như muốn xuyên thủng lồng ngực và nhảy ra ngoài.

  "Mười, chín, tám..." Khi những giây cuối cùng đến gần, Tâm Mộc lộ rõ ​​vẻ kích động, ngẩng đầu lên và xua tay.

  "ba hai..."

  Giang Hành Chu đưa tay đỡ lấy mặt Tân Mộc, quay mặt cậu về phía anh, hôn lên môi Tân Mộc ở giây cuối cùng của thời gian đếm ngược.

  "CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"

  Người xung quanh đang mở hội, Giang Hành Chu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Tân Mộc, anh buông Tân Mộc ra, ghé sát vào tai cậu thì thầm, "Chúc mừng năm mới Tân Mộc, anh thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy