11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap11] Gặp mặt.Kim gia quả không sai so với lời đồn, cả căn nhà to lớn ai nấy đều nhìn cậu bằng ánh mắt thăm dò, không mấy thiện cảm, ở đây có rất nhiều người hầu, ai nấy đều dạ vâng rất đúng kiểu, còn lại chắc là thành viên Kim gia, những nhánh nhỏ của Kim gia, người ra người vào tấp nập nhưng không hỗn loạn một chút nào. JungKook đi thang máy lên tầng ba, là nơi nhánh chính của Kim gia sinh hoạt. Từ sáng đến giờ, bụng cậu chưa có thứ gì, cậu phải lấp đầy nó mới được.

"Cô gì ơi, nhà bếp ở đâu?"- JungKook kéo người gần nhất hỏi.

"Dạ, đi tay trái khoảng hai phòng rồi rẽ trái tiếp, nhà bếp ở đó ạ."- Cô ấy cúi người chào JungKook rồi nói.

"Cảm ơn."-JungKook gật đầu rồi làm việc của mình. Công nhận nhà họ Kim đào tạo người ở tốt thật.

Tìm hết hơi mới ra căn phòng bếp, giờ này không phải giờ ăn nên đầu bếp đi chợ hết rồi. Cậu mở tủ lạnh, lấy vài thứ có thể ăn được đem sơ chế rồi bắt tay vào làm việc. Nấu xong xuôi dọn ra bàn, cậu đi rửa tay chuẩn bị thưởng thức món ăn của mình thì đã thấy trên bàn có một nam nhân đang bình tĩnh thử từng thứ một.
"Đó là đồ của tôi."- JungKook nhíu mi lau tay vào tạp dề nhăn nhó.

"Tất cả mọi thứ ở Kim gia đều là của tôi."- Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu kiêu ngạo nói.

"Ồ, vậy tiếp tục ăn đi."- JungKook nhìn gương mặt đẹp như điêu khắc, có đến bảy phần giống Kim phu nhân là cậu nhận ra đó là Kim Taehyung rồi. Mở tủ lạnh bóc một gói bánh, cậu không quan tâm nhiều nữa mà loẹt quẹt đi về phía phòng mà bà Kim đã chỉ định. Nghe Namjoon nói hắn ta nguy hiểm lắm nên cứ tránh xa một chút vẫn tốt hơn.

Taehyung nhếch miệng nhìn bóng lưng gầy của người kia rồi tiếp tục nhấm nháp bữa ăn. Khá là hợp khẩu vị của hắn đấy, cả cậu và những món ăn này. Chỉ tiếc rằng trái tim hắn đã nhờ người khác cất nên dù cậu có tuyệt vời đến đâu thì tất cả cùng chỉ là ảo ảnh mà thôi.
___________

Cơ thể JungKook đúng là đã xuống cấp trầm trọng rồi, vừa đi được có vài nơi mà đã ê ẩm hết cả người. Đang tính mở cửa rồi nằm lên giường ngủ một giấc quên sầu thì giật bắn cả hồn vía khi thấy bà Kim ngồi yên tĩnh đọc sách trên bàn trà, cậu vội vàng chào:

"Con chào mẹ."

"Ừm."- Bà dở trang sách tiếp theo rồi chăm chú đọc, không mấy để ý đến cậu mà chỉ bâng quơ hỏi:-"Con đi đâu vậy?"

"Con đi thăm bạn."- JungKook cởϊ áσ khoác, treo lên mắc rồi ngồi sang ghế bên cạnh của bà.

"Bất cứ điều gì con muốn làm chỉ cần hỏi ý kiến của ta, ta sẵn sàng đồng ý. Đừng lừa dối ta bất cứ điều gì cả."- Bà Kim mỉm cười nhàn nhạt, khi cậu bước vào phòng này bà đã ngửi thấy mùi thuốc tẩy tuy hơi thoang thoảng nhưng khá gay mũi, như ẩn như hiện còn có chút bụi bặm khi cậu vừa ngồi xuống chỗ. Bà đưa mắt nhìn xuống ống quần cậu lấm tấm đất đỏ cùng si măng như vừa mới bước vào công trường mới xây là bà đã ngờ ngợ đoán ra rồi, hỏi chỉ cho có mà thôi.
JungKook ngây một lúc rồi bật cười, bà Kim đúng là không phải nhân vật tầm thường nhỉ?

"Con không lừa mẹ mà con đi thăm bạn thật, người bạn này có hơi đặc biệt một chút."- Thành thục gỡ ấm nước rồi tiện tay pha mổ tách trà, cậu nói tiếp:-"Bà Chu đã cho người đánh gần chết bạn trai của JunKyun, nguyên nhân nó tự tử cũng là bảo vệ cho cậu ấy. Với vai trò là anh trai, con không thể mặc cậu ấy tự sinh tự diệt được. Dù thế nào cũng là Jeon gia mắc nợ cậu ấy."

JungKook thở dài:"-Con đã đưa Jimin đến thăm mộ của em gái con, sau đó rồi đưa cậu ấy trở lại bệnh viện rồi."

"Ừ."- Bà Kim gấp lại quyển sách rồi ung dung thưởng thức chén trà mà cậu vừa pha, bà hài lòng gật đầu:

"Con hãy sắp xếp cho cậu ấy bác sĩ tốt nhất, sau khi bình phục sức khoẻ trở lại hãy đưa Jimin đi du học. Quá khứ sẽ huỷ hoại một con người, đưa cậu ấy đi xa một chút vừa tốt cho tương lai vừa thoát ra khỏi tâm lí tối tăm kia. Không chừng trở về cậu ấy lại đội ơn con. Tất cả chi phí Kim gia sẽ lo liệu."
JungKook căng mắt nhìn bà Kim. Bà đang nói gì vậy? Tiền chữa trị và phí du học không phải khoản tiền có thể nói đáp ra cửa sổ là đáp ngay được. Kim gia thừa tiền đến nỗi lo chuyện bao đồng thế này sao? Jimin và Kim gia vốn không có bất cứ quan hệ nào. Tại sao bà Kim lại vung tiền thẳng tay như vậy?

"Không cần thắc mắc. Con đã là người của Kim gia, chuyện của con chính là chuyện của Kim gia. Một khi ta đã tin tưởng ai ta tuyệt đối không tiếc bất cứ thứ gì cho cả. Con là người đầu tiên ta đặt kì vọng nhiều như vậy, hi vọng ta không đặt nhầm người."

Vỗ về bàn tay thon dài của Jungkook, bà ôn nhu nói tiếp:

"Đừng cảm thấy áp lực gì, chỉ cần con học thật tốt việc quản lí Kim gia thôi. Trước mắt còn ta che chở cho con, càng về sau đường càng dài, càng đi càng khó khăn. Ta không theo con được mãi, lúc đấy con phải tự đi trên đôi chân của chính mình. Con phải nhớ lấy, cuộc đời của con không phải chỉ có con mà còn có Taehyung. Người đứng phía sau chủ nhân mới chính là người cực khổ nhất. Con phải nhớ tất cả những gì ta dạy con."
Hiếm có ai được Kim phu nhân đối xử dịu dàng và yêu thương như Jungkook, kể cả con trai của bà bà cũng chẳng mấy khi cầm đôi tay mà vỗ về an ủi. Cậu không biết rõ về con người của bà Kim nhưng cậu hiểu những ý tứ của bà. Bà hiểu rõ, cậu không ham vật chất và không còn vướng thứ gì trên cuộc đời này, mục đích sống chỉ có duy nhất là trả thù.

Vẫn là cái kén bướm ấy, nó khô khốc không còn cảm xúc và tình thương. Bà Kim thấy nó quá khổ sở nên muốn dùng cử chỉ ấm áp và ôn nhu để sưởi ấm vỏ kén ấy. Bà biết cậu là người thế nào, chỉ cần thật lòng thật dạ dù đưa cho cậu một đồng xu cậu vẫn sẽ dùng hết sức lực và tinh thần để trả lại cho bà một đống tiền. Con người Kim gia ấy mà, làm cái gì mà lại không tính toán cơ chứ?

Dù Jungkook có rõ ràng hết mọi chuyện nhưng vẫn không thể làm trái được ý đồ của bà, giống như một kế hoạch đời người được viết sẵn và cậu là cây bút bị bà Kim điều khiển. Nhưng suy cho cùng ý đồ của bà không sai nên cậu cũng chẳng chấp nhặt nhiều làm gì, cậu đồng ý với bà:
"Khi ở Jeon gia con chịu khổ quen rồi, Kim gia đối xử với con tốt như vậy. Chắc chắn con sẽ làm tròn bổn phận của mình. Mẹ yên tâm."

"Được, đây là sổ sách của Kim gia từ người ở đến tài chính. Con tập làm quen đi, khi quen rồi ta sẽ giao thẻ chính và dấu ấn Kim gia cho con nắm giữ."

Bà Kim đem ra một chồng sách, và ba cái thẻ màu đỏ, màu bạc và màu vàng, bà nói tiếp:-"Màu vàng là thẻ ra vào bất cứ nơi nào thuộc sở hữu của Kim gia, màu bạc là thẻ chứng minh danh tính của Kim gia, có nó con có thể điều khiển tất cả người dưới của Kim gia, còn thẻ đỏ là thẻ của con, ta sẽ chuyển tiền vào đó để con chi tiêu, tính cho cả cậu Jimin kia nữa. Trong Kim gia chỉ có ta và Taehyung là người trong nhánh chính, thêm con là người thứ ba. Ngoài ta và Taehyung, con không cần nể mặt bất kì ai, tất cả theo luật mà hành xử. Chi tiết hơn thì tại buổi họp Kim gia, ta sẽ nói thêm. Con cứ tập trung xem xét mọi việc, ta đi trước."
Bà Kim toan đi nhưng nhớ ra chuyện gì lại dừng lại, đem thứ trong túi áo đem đến cho JungKook.-"Nhẫn cưới, ta quên mất. Đừng tháo ra."

JungKook gật đầu tiễn bà Kim ra khỏi phòng, cậu đóng chặt cánh cửa rồi thở phào nhẹ nhõm, cung tiễn được bà Phật sống ra khỏi cửa đúng là nhẹ nhõm hẳn ra bao nhiêu.

Cúi đầu nhìn lại chiếc hộp được thiết kế tinh xảo bằng những hạt đá quý nhỏ li ti lấp lánh vô cùng mà bà Kim vừa đưa. Ngó qua chiếc hộp lung linh trước mắt cậu biết giá của nó là trên trời, cậu không tưởng tượng được phía trong chiếc hộp này còn có bảo vật gì nữa đây. Từ từ mở hộp ra, ánh sáng mát lạnh chiếu vào mắt cậu. Hai viên kim cương màu đỏ tía ôm ấp lấy nhau tạo thành hình cánh bướm yêu kiều và lộng lẫy, xung quanh chiếc nhẫn còn có rất nhiều viên Alexandrite đính li ti xung quanh.
Không ai không biết kim cương đỏ và ngọc lục bảo có giá trị kinh khủng thế nào. Cậu xiết chặt lấy chiếc nhẫn thầm cầu nguyện, mong rằng cuộc sống tiếp theo của cậu không nhiều nguy hiểm như cậu đang nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123