10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap10]Đính hôn._Ngày đầu tiên, JungKook bị nhốt trong chính căn phòng của mình. Thỉnh thoảng có một số tên không quen biết đem cơm đến cho cậu.

Có nên ăn không?

Ở trong đó chắc chắn không thể có thuốc độc. Vì nếu cậu chết thì bà Chu kia cũng không sống được.

Nhưng thuốc ngủ thì cậu không chắc chắn, nhỡ họ tẩm độc rồi đem cậu đi thì sao?

Ngày đầu tiên cậu không ăn.

_Ngày thứ hai. Bà Chu cho hai tên côn đồ vào đập cậu ngất nhưng cậu không ngu xuẩn như vậy. Cậu nghe được từ phía cửa tiếng nói kì lạ, lập tức trốn vào đằng sau cánh cửa cầm gậy bóng chày nện cho hai tên đó một trận túi bụi rồi tống chúng ra khỏi phòng.

Ngày thứ hai, cậu vẫn chưa bị ngã quỵ.

_ Ngày thứ ba, JungKook đang ngủ say, bà Chu cho một vài tên vào khoá chặt cửa sổ và phòng tắm sau đó đem một ống khói chứa thuốc ngủ nhỏ đặt trong phòng. Lúc JungKook ý thức thì đã ở trong một căn phòng hoàn toàn khác với phòng ngủ của cậu.
Ngày thứ ba, cậu đã ở nhà Kim gia.

"Tỉnh rồi sao?"- Bà Kim ngồi cạnh giường thấy mắt cậu đảo quanh, khoé miệng của bà nhếch lên một chút.

"Bà nghĩ tôi nên ngủ tiếp à?"- JungKook đã biết mình ở đâu, cậu cười khổ. Bà Chu cao tay quá, cậu phát sợ rồi.

"Ta nói thẳng vấn đề luôn. Ta không ép buộc con bất cứ điều gì, con toàn quyền sử dụng căn biệt thự này và tiếp tục việc học của con. Ta chỉ cần con theo ta học cách cai quản Kim gia. Yên tâm, chỉ cần bên cạnh ta không có ai dám động đến con."- Bà Kim nhấc cằm của cậu lên ngắm nhìn một hồi rồi mỉm cười vừa ý.

"Cai quản Kim gia? Tôi sao?"- JungKook hơi bất ngờ, cậu không ngờ người phụ nữ này gọi cậu về làm dâu chỉ vì lí do này. Trên đời kia thiếu gì người hơn cậu? Đây là lừa gạt, cậu không tin.

"Ta muốn con giống ta, trở thành người đứng sau chống đỡ chủ nhân Kim gia."
"Vậy còn bà?"

"Ta có một bí mật, nếu con chịu nghe lời ta. Ta sẽ cho con một ân huệ."- Bà Kim ghé sát vào tai JungKook nói cho cậu vài câu gì đó rồi đem một tờ giấy kết hôn và bút đặt vào lòng bàn tay cậu.

"Kim gia nhà các người thú vị thật đấy. Vậy là bà muốn tôi đứng sau Kim Taehyung và bảo vệ con bà sao? Tôi phải học hỏi nhiều rồi."- JungKook nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn đã có một bên chữ kí, lòng cậu không nổi sóng cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Cậu với tờ giấy ấy giống nhau, đều vô cảm và lạnh lẽo.

"Ta biết con sẽ đồng ý thôi. Nói cho ta biết, con cần gì từ ta?"-Bà Kim cầm chai rượu rót ra ly rồi từ từ thưởng thức nó.

"Jeon gia."-JungKook kí tên vào phía còn lại của tờ giấy đăng kí mà không cần nghĩ ngợi gì.-"Tôi muốn lấy lại thứ vốn dĩ là của tôi."
"Jeon JungKook... Hahaaa, ta không nhìn nhầm người. Con thú vị hơn ta nghĩ rất nhiều lần, ta thích bản chất khát máu của con."- Bà Kim rót tiếp một ly rượu đưa cho JungKook:-"Ta sẽ chiều ý của con. Nhưng phải nhớ đến thỏa thuận đấy nhé."

"Tôi nhớ rất kĩ."-JungKook cũng mỉm cười nâng li rượu một hơi uống hết. Mùi rượu lạ chạy xuống huyết quản mang mùi vị tanh nồng và đắng ngắt, cuộc đời của cậu sau khi bước vào Kim gia sẽ như thế nào cậu không cần biết. Nhưng trước mắt, Jeon gia sẽ là của cậu.

"Bà Chu, bà nhớ những gì tôi đã từng nói chứ?

Khi tôi được thả ra, con mồi đầu tiên của tôi chính là bà.

Mẹ ơi, JunKyun ơi.

Ở nơi xa hai người nhìn thật rõ cách mà con huỷ hoại con người đã hại chết hai người như thế nào nhé!"

__________

"Jimin à, anh này."
JungKook sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu muốn chính là đến bệnh viện thăm Jimin. Cậu đã mất đi em gái, hiện tại cậu chỉ còn Jimin và Namjoon là hai người bạn thân. Từ khi JunKyun mất, cậu còn bận nên chưa đến bệnh viện thăm Jimin được lần nào, mong rằng sức khoẻ của cậu ấy đã khá lên.

"Anh."- Jimin hướng đôi mắt vô hồn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại. Thấy JungKook đến, Jimin không kìm được mà muốn ôm lấy cậu mà khóc. Jimin đã nghe tin tiểu thư Jeon gia tự vẫn trên đài truyền hình rồi, tin này giống như ngàn kim đâm vào tim cậu suốt một tháng qua, cậu vốn suy nhược, nay càng suy nhược hơn. Tưởng rằng JungKook mà đến muộn một chút nữa là Jimin đã biến mất cùng JunKyun luôn rồi.

Jungkook nhìn Jimin tội nghiệp như thế không kìm được mà ôm lấy cậu ấy cùng nhau khóc một trận. Trên đời này có hai người yêu thương JunKyun nhất, bây giờ cô bỏ lại cả hai mà đi, bảo hai người làm sao mà sống đây.
"Jimin, em muốn thăm JunKyun không?"-JungKook ho khan cố nén cảm xúc đau thương lại, cậu vỗ vai Jimin an ủi.

"Có ạ."- Jimin gật đầu.

_________

JungKook đẩy xe lăn của Jimin đến khu mộ của JunKyun, trước di ảnh cô gái trắng trẻo miệng cười tươi như hoa, Jimin vừa nhìn thấy nụ cười của cô, cậu ấy đã khóc ngất lặng. Jungkook đau đớn và khóc lóc đã đủ rồi, cứ để Jimin rót hết ruột gan mà khóc hết một lần đi cũng tốt, cậu không dỗ dành Jimin và chỉ nói:

"Jimin, JunKyun không muốn nhìn thấy em đau khổ vì nó đâu. Em biết không? Lúc nó sắp mất nó còn cầm tay anh cầu xin anh đi cứu em đấy. Em phải sống thật tốt, sống cả phần của JunKyun. Em nhớ chưa?"

"Cảm ơn anh, Jungkook...Em tuyệt đối sẽ không gục ngã đâu."- Jimin vừa nấc vừa lau nước mắt, nhưng mắt vừa lau xong lại nhoèn nước, cậu ấy không thể ngừng khóc được. Tận mắt nhìn thấy mộ bia của người mình yêu, còn gì đau khổ hơn nữa không?
"Anh biết cảm giác của em, em biết anh MinTaek đúng không? Anh ấy cũng đã mất. Anh em chúng ta giống nhau quá rồi."-JungKook mỉm cười nhưng trong lòng đau như bị xé. Khổ lắm, mỗi lần nhắc đến anh cậu lại bị rối loạn cảm xúc như vậy đấy.

"Chúng ta đều phải cố gắng mà sống thôi anh à, sống vì cả người đã khuất."- Jimin thở dài, nước mắt cũng đã ngưng.

"Em nghĩ thế là rất tốt. Em cứ an tâm đi học như xưa đi, học phí và tiền ăn tiền ở để anh lo. Mấy ngày nữa Jeon gia bỏ không, anh nhờ em trông nom nhé..."- Cậu bóp nhẹ hai vai của Jimin, đầy tin tưởng nói.

"Anh, em không thể chịu ơn anh mãi được."-Jimin lắc đầu mãi không chịu nhận.

"Nói thật, anh chỉ có một cô em gái đã mất rồi. Em thay JunKyun làm em trai anh đi. Có một đứa em ngoan ngoãn và thông minh giống em, anh có phước lắm đấy."- JungKook mỉm cười gật đầu nhìn Jimin.
"Nhưng mà..."- Jimin vẫn không muốn nhận ân huệ của JungKook nhưng không còn lí mà cãi nên hai mắt cứ nhìn cậu mãi thôi.

"Em không muốn nhận người anh trai này sao?"- JungKook nghịch ngợm véo hai má của Jimin.

"Tuyệt đối không phải, chỉ là..."- Jimin tiếp tục lắc đầu.

"Tốt lắm em trai."- Cậu ấy còn chưa kịp nói xong, JungKook đã cắt lời. Muốn nhận thì cứ nhận, còn chỉ là cái gì chứ?

"JunKyun à, em làm chứng cho anh và Jimin nhé. Anh và Jimin tuy không cùng máu mủ nhưng quyết sẽ yêu thương nhau như anh em ruột."

"Đúng, cậu ở trên cao sống hạnh phúc nhé. Tớ ở đây cũng sẽ sống thật tốt."- Jimin cũng không lảm nhảm từ chối nữa, cậu ấy nghe theo ý Jungkook rồi học theo cậu ngửa mặt lên trời nói thật lớn. Tâm trạng vốn đã tốt hơn so với trước kia rồi nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó không đúng ở đây, Jimin nhăn tít mặt khó hiểu hỏi lại Jungkook:
"Nhưng Jeon gia vài ngày nữa không có người là sao anh? Bà Chu đâu? Cả anh nữa."

"Anh sẽ sống ở Kim gia, còn bà Chu sẽ biến mất trên thế giới này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123