9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap9] Đính hônPhía trong căn nhà gỗ nhỏ, bóng dáng người đàn ông cao lớn cùng góc mặt sắc nét ngạo mạn tùy tiện lắc lư ly rượu ở giữa những ngón tay thon dài, khắp người vẫn toả ánh hào quang lấp lánh và tỏa khí chất vương giả vô cùng nồng đậm. Hắn cứ thế yên lặng ngồi ngoài lan can nhìn ra mảnh vườn im lìm trước mắt rồi lại nhìn ly rượu trong tay mình rồi rơi vào trầm tư. Hắn bị nhiễm thói quen này từ mẹ, mỗi khi tâm trạng không tốt hắn và mẹ thường dùng rượu thấm ướt đôi môi của mình dù uống hay không. Mùi rượu tê tê, ngọt ngào khiến tâm trạng hắn trở nên dễ chịu hơn.

Phía sau lưng nhẹ nhàng được phủ ấm, Yohye khoác lên vai hắn một chiếc áo rồi vòng tay mềm mại ôm lấy vòng eo rắn chắc, cô dịu dàng bảo:

"Taehyung, vào nhà đi không lạnh."

"Có em, anh không lạnh."- Taehyung mỉm cười, hắn cầm bàn tay mảnh khảnh của cô và nâng niu hôn lên chúng.
"Ở nhà có chuyện gì sao?"

Yohye chuyển từ sau lưng ra đứng đối diện Taehyung, tùy hứng nghịch ngợm những chiếc cúc nhỏ tinh tế nơi cổ áo của hắn. Đối với hắn cô luôn thế, lúc nào cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào khiến trái tim của hắn trở nên rạo rực.

Taehyung cọ nhẹ đầu mũi của cô, thở dài một hơi:-"Vẫn chuyện cũ. Mẹ bắt anh lấy vợ. Không phải, là chồng. Ừm, là đồng giới."

Cô nghe hắn nói không những không buồn khổ mà còn cười ròn rã.

"Hahaaa... Mẹ anh càng ngày càng nhiều trò rồi. Anh lấy ai em đều không quan tâm, miễn là ở đây có em là em đủ hạnh phúc rồi."- Cô chỉ vào trái tim hắn nghịch ngợm nháy mắt.

"Hye à, xin lỗi."

Hắn biết cô cười nhưng trong lòng không vui đâu, chỉ là không muốn hắn lo lắng nên lúc nào cô cũng tỏ ra vô tư như vậy. Yohye càng hiểu chuyện lại càng khiến hắn đau lòng:-"Mẹ anh là người anh không thể phản kháng."
"Em hiểu, lời xin lỗi của anh đối với em không bao giờ là đủ. Vậy nên anh đừng nói nữa."- Cô mỉm cười lắc đầu, từ khi bắt đầu với hắn cô đã không còn suy nghĩ và bận tâm đến chuyện của tương lai nữa rồi, chỉ cần có Taehyung và hắn yêu cô thôi, mọi thứ thế nào cũng được.

"Cậu ấy không nhìn thấy anh, nhưng anh nhìn rất rõ cậu ta. Rất gầy nhưng trắng, ngũ quan hài hòa. Thoạt nhìn trông cậu rất hiền, rất cam chịu, nhưng bản chất thì không giống bề ngoài. Rất khó đoán."- Taehyung tự nhiên nhớ đến cậu thanh niên kia cũng chẳng bài xích mà đánh giá con người JungKook trước mặt tình nhân của mình. Hắn biết cô không phải dạng người ganh đua thư đám người ngoài kia nên hắn muốn nghe ý kiến của cô.

"Anh nắt tinh như vậy còn không nhìn ra bản chất thật của cậu ta thì sao em dám vẽ hươu vẽ vượn? Nhưng cũng có thể con người thuần khiết bình thường cũng khó nhìn ra lắm, em hi vọng cậu ấy giống vậy."- Yohye nói, trong lòng cô hiểu rõ, nếu người đàn ông mà Taehyung sắp cưới có âm mưu sâu độc thì cô chuẩn bị đi chết là vừa. Một mình phu nhân Kim cô đã gần chết mấy lần rồi.
"Đó là con trai nhà Jeon gia, người nhà đó hầu như không ai có trí tuệ thần sầu như em nghĩ đâu. Tỉ dụ như bà già tên Chu chẳng hạn."- Taehyung nói tên bà Chu ra còn cảm thấy không xứng, bẩn cả cái mồm.

"Anh lúc nào cũng khó ở như vậy."- Yohye bĩu môi nắm nắm cái cằm của Taehyung nghịch ngợm.

"Thôi, anh mệt rồi. Đi ngủ thôi..."

Ánh trăng cao và sáng từ ngoài sân len lỏi qua ô cửa sổ vô tình soi được hai hình bóng khoác vai nhau vừa đi vừa cười đùa vui vẻ. Chiếc bóng chiếu dài trên bờ tường thật dài rồi dần dần hòa vào một, bóng lớn cứ thế phủ lấp mất hình bóng nhỏ hơn. Tương lai của họ, họ nhìn không ra nhưng bản thân hình bóng to lớn kia có biết chính mình sẽ ăn mất hình bóng nhỏ mà luôn quấn quít bên mình hay không?

___________Jeon gia. Phòng JungKook.

"JungKook, con làm gì vậy?"-Bà Chu lần thứ hai bước vào phòng cậu, không nặng lời như ngày xưa mà từ khi JunKyun ra đi bà ấy cứ giả tạo nịnh bợ làm cậu gai hết cả người
"Thu xếp hành lí. Còn ở đây, chắc chắn tôi sẽ bị bán."-JungKook vừa gấp gọn quần áo vừa nói.

"Ừ, làm tiếp đi, ta sẽ ra ngoài."-Bà Chu cười thật tươi rồi lùi về sau.

Cậu dừng lại hoạt động của mình, bà Chu không phải người đơn giản, bà biết cậu muốn đi mà để yên cho cậu sao? Không bao giờ.

Cậu chạy nhanh ra phía cửa, cầm tay nắm cố gắng mở cửa nhưng cánh cửa không hề chuyển động. Lúc đấy là cậu biết, cậu bị ngu rồi.

"Dì Chu..."-JungKook đập cửa.

"Trông coi nó cẩn thận, ngoài tôi ra không ai được tiếp cận nó."-Bà nói với lũ cớm đã từng trông em cậu mấy ngày trước. Bà gõ gõ vào cửa:-"Con trai, đừng quấy nữa. Giữ sức để ba hôm nữa còn tiến hành hôn lễ nữa."

"..."-JungKook ngồi sụp xuống sau cánh cửa, cuối cùng cậu cũng bị giam cầm thật sự, cuối cùng cậu cũng trở thành món hàng trao đổi của bà Chu rồi.
"Bà Chu, bà cũng nên chăm sóc cái mạng già của bà thật tốt. Nếu tôi trở thành dâu họ Kim thì người đầu tiên tôi ban ơn chính là bà đấy."

________Kim gia. Phòng khách.

"Thưa bà, tôi đã khống chế JungKook rồi, nó sẽ không chạy thoát được đâu."-Bà Chu nhe răng cười.

"Bà nói với tôi chuyện đó làm gì? Tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần ba ngày nữa JungKook có mặt trong nhà tôi là được rồi."-Bà Kim không thèm liếc bà Chu một cái, chỉ chăm chú vào li rượu trước mặt.

"Nhưng còn lễ cưới."

"Tính khí của JungKook như vậy, bà nghĩ cậu ấy chịu đến lễ cưới? Ngu xuẩn."- Bà Kim nhấp một ít rượu rồi đặt li xuống:-" Đăng kí kết hôn là được rồi, bao giờ có tình cảm tính tiếp."

"Vâng, vâng."-Bà Chu vội vàng gật đầu đồng ý.

Bây giờ mà bắt bà nghĩ cách để JungKook đến lễ đường còn khó hơn lên trời. Lúc này tất cả mọi thứ JungKook đều không thiết, bà biết lấy gì đe doạ cậu đây? Tính tình JungKook rất hiền lành nhưng không có nghĩa ai cũng có thể bắt nạt được. Bây giờ cứ nhốt lại một chỗ, đến thời hạn rồi đem đến Kim gia là bà hết trách nhiệm. Còn lại tuỳ bà Kim xử trí, bà Kim là ai mà không trị nổi JungKook cơ chứ?
" Không có chuyện gì nữa thì về đi."- Bà Kim đuổi khách:-"Quản gia Kim, giúp tôi liên lạc với Taehyung."

"Vâng."- Quản gia Kim cúi đầu mời bà Chu ra khỏi nhà đồng thời gọi điện cho Kim thiếu gia.

"Chuẩn bị đi, ba ngày nữa nhà chúng ta sẽ đón thêm người mới."-Bà Kim đón lấy điện thoại nói.

Bà không thường hỏi những câu như: "Đang làm gì?" Hoặc "Đang ở đâu?" Vì con trai bà, bà hiểu rõ hơn ai. Nếu không ở công ti thì một là xuất hiện trước mặt bà, hai là ở căn biệt thự bí mật cùng con hồ li tinh kia. Anh một là làm việc, hai là xuất hiện trước mặt bà báo danh, ba là ở cùng Yohye. Cuộc đời con trai bà nhàm chán như vậy đấy, bà cũng biết hồ li kia là một phần trong cuộc sống nhàm chán đó, không thể thiếu nhưng có thể thay đổi. Oh Yohye có thể làm bạn tốt nhưng không thể làm vợ tốt được, con người cô ta không đủ kiên quyết và thông minh để có thể làm con dâu Kim gia.
Việc cô ta xuất hiện trong cuộc đời của Taehyung vốn dĩ là một nhược điểm duy nhất của hắn và nếu cô ta làm dâu Kim gia thì cả hai đều trở thành nhược điểm trí mạng của cả gia tộc. Bà không thể mạo hiểm như vậy được, vì Kim gia không chỉ đứng đầu ở bạch đạo mà cả hắc đạo cũng không hề yếu thế. Chỉ cần tồn tại nhược điểm thì tất cả mà bà vất vả gây dựng lên đều sụp đổ và bà dù có chết cũng không để điều đó xảy ra.

"Mẹ vẫn không bỏ cuộc sao? Ép buộc người khác là thú vui của mẹ à?"- Kim Taehyung cười nhạt.

"Nếu con không phải người thừa kế Kim gia thì mẹ cũng chẳng mệt hơi buộc con làm cái gì. Còn đối với JungKook, cậu ta xứng đáng được ngồi vị trí phu nhân Kim gia."- Bà Kim sờ tay vào bức ảnh một đứa trẻ mặc đồ tang ôm ảnh tang của bố mà không khóc dù chỉ là một giọt nước mắt, ánh mặt cậu ta sâu thẳm và lạnh lẽo. Thật sự rất cuốn hút, bà bị đứa trẻ này làm thích thú tột độ và bà muốn thu phục cậu trở thành người thân cận của mình.
"Tuỳ mẹ, nhưng mẹ nên nhớ rước cậu ta về chính là huỷ hoại cậu ta."

"Yên tâm, đứa trẻ này cứng rắn hơn cả con. Miễn là con không động đến Jungkook, nó sẽ không bao giờ gục ngã."- Bà Kim khiếm nhã bật cười.

"Vậy nếu con động đến cậu ta?"

"Thì cả cuộc đời con sẽ bị chính Jungkook huỷ hoại. Mẹ không đùa đâu, con nên biết điều đi."

"Được. Mẹ bảo vệ con búp bê sứ đó thật tốt nhé, con đợi điều thú vị mà mẹ định cho con xem đấy."- Taehyung nói nhanh rồi tắt máy.

JungKook là cánh bướm,

Bay trên trời và không liên quan đến những động vật phía dưới kia,

Nhưng một khi cánh bướm đậu xuống phía dưới thì...

Tất cả mọi sinh vật sẽ cuồng say vẻ đẹp của cánh bướm mềm mại này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123