26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap26] Làm chủBước về nhà cũng đã tối muộn, JungKook kiệt sức, người như trên mây còn đầu óc lại bay mòng mòng, liêu xiêu mãi mới lết được xác lên phòng.

"JungKook, con đã đi đâu? Nước còn chưa truyền xong."- Bà Kim ngồi trong phòng khách thấy cậu liền chạy đến lo lắng.

"Byun gia có việc nên con..."- JungKook cười trừ, chưa nói xong câu đầu óc cậu đã choáng váng ngất lịm đi.

"Ơ kìa, JungKook."- Bà Kim nhanh chóng đỡ được cậu, mặt mũi cậu trắng bệch, vết thương đã được băng bó bây giờ đã hở miệng nhuộm đỏ màu nguyên thuỷ của băng.

Vết thương ở bắp tay vốn không có gì đáng lo ngại, nhưng vấn đề ở đây là cơ thể của cậu mỏng manh quá không chịu nổi bất cứ vết thương nào. Nghĩ đến đây bà Kim thấy giận Taehyung, giận cái suy nghĩ ích kỉ của con trai bà, điều gì mà đã khiến hắn đày đoạ một người con trai yếu ớt thế này trong khi cậu chỉ cố gắng bảo vệ hắn?
_________

JungKook tỉnh dậy vào lúc nửa đêm vì bụng của cậu quá đói, cả ngày nay cậu chưa ăn được thứ gì, vừa rồi ngất cũng là do đói quá. Nhìn sang bên cánh tay bị thương đã được băng bó, cử động thử mấy cái cậu mới gật gù. Vẫn khoẻ khoắn lắm, chưa chết được.

Rất mất sức cậu mới đi được xuống nhà bếp, nơi tĩnh mịch chỉ có mình cậu. Mọi gia đình khác, đây là nơi ấm áp nhất, đông đủ mọi người cùng ăn cơm trên bàn ăn rất vui vẻ thuận hoà, cậu nhớ cái cảm giác ấy quá. Ngẫm lại thì cũng lâu lắm rồi hình như là mười mấy năm trước, cậu cùng bố mẹ ăn những bữa cơm ngon lành trên mâm lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười. Cậu thèm cái không khí ấy quá, không khí của một gia đình thật sự, hít cái mũi đã cay cay, cậu đi đến phía tủ lạnh tìm đồ ăn.
"Để tôi giúp cậu."- Giọng nam trầm trầm lạnh lẽo vang lên đằng sau lưng cậu.

"Taehyung? Tôi nghe nhầm thứ gì đó đúng không?"

Jungkook giật mình tròn mắt nhìn về phía Taehyung, hắn vẫn không có cảm xúc đứng dựa ở cửa cười nhàn nhạt. Taehyung cũng không trả lời câu hỏi của cậu mà hắn đi đến đẩy cậu ra khỏi tủ lạnh, tự lấy hai quả trứng một ít rau với gói mì ra nấu.

Cậu tự nhéo má mình.

A...

Đau, không có mơ.

"Cậu hoàn toàn tỉnh táo. Đừng làm chuyện vô nghĩa nữa."-Hắn đập trứng vào nồi, không hề nhìn về phía cậu.

"Hừm, thì ra anh biết nấu ăn. Muốn thể hiện sao? Tôi cũng biết nấu vậy, lại còn rất ngon."-JungKook cười khẩy, chống tay lên bàn xem cái bóng lưng kia nấu mì.

"Nhầm, người đang thể hiện là cậu mới đúng."-Hắn mang bát mì nóng hổi đặt trước mặt cậu:-"Cậu không thắc mắc rằng tại sao không ai ăn mà tủ lạnh lại đầy ắp thức ăn sao?"
"Tôi nghĩ nhà giàu thường thừa tiền."-JungKook cầm đũa thử ăn một miếng, ừm, đồ ăn không tệ.

"Thừa tiền thì có nhưng không điên."-Taehyung nói tiếp:-"Tôi thường nấu ăn ở đây, chỉ là cậu không gặp thôi."

"Ủa? Kim gia và Oh gia không ai biết nấu ăn sao?"-Cậu cười khẩy, cính xác Oh gia mà cậu nhắc đến là Oh Yohye đó.

"Mẹ tôi không rảnh để nấu ăn, người giúp việc trêu lầu hai chỉ dọn dẹp xong là về ngay không được ở lâu. Yohye không biết nấu ăn mà cô ấy cũng còn việc của mình không thể lúc nào cũng dính lấy tôi được."-Hắn nói, đôi mắt ẩn giấu nỗi cô đơn loáng thoáng.

Những đứa trẻ nhà giàu như hắn thường không được bố mẹ quan tâm, bà Kim lại phải gánh trên vai hai dòng họ lớn Byun gia và Kim gia nên không có thời gian chăm sóc hắn cũng khó trách được bà. Cậu nghĩ rằng việc hắn tìm được một người chịu chăm sóc hắn giống như Yohye cũng tốt, ít nhất thì có thể chia sẻ nỗi cô đơn cùng hắn. Thế cho nên bản tính chiến hữu của Taehyung rất cao, hai người phụ nữ một bên đã theo công việc quên hắn, một bên lại theo cậu quên hắn chắc chắn hắn sẽ phát điên.
"Kim Taehyung a Kim Taehyung, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt tôi dù chỉ một chút tôi cũng có thể nhìn thấu bản chất của anh. Đứa trẻ đáng thương nào đang ấp ủ trong cái bộ dạng lạnh lùng này?

Anh giống như củ hành nhiều lớp, tôi lại giống bộ móng vuốt nhọn. Tôi muốn lột sạch từng lớp giả tạo của anh để xem tột cùng bên trong chứa thứ gì."

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nhanh chóng ăn đi."- Taehyung ho hắng, gỡ sự tập trung của cậu trên người xuống bát mì kia. Hắn ngồi vắt chân ngồi đối diện cậu, vừa nhìn cậu vừa cười, nụ cười có cũng như không rất ngứa mắt.

"Đây có phải là vừa đấm vừa xoa không? Vừa rồi muốn gϊếŧ tôi, bây giờ lại cho tôi ăn. Hahaaa, đầu anh có điện à?"- JungKook lườm hắn nhưng cũng không bài xích cắm cúi ăn, cậu đói lắm rồi không có thời gian mà để ý này kia đâu.
"Nói nữa tôi thả thạch tín vào bát mì cho cậu khỏi ăn luôn."- Taehyung vẫn giữ nguyên tư thế, mồm miệng ác khẩu.

"Anh đừng tưởng tôi không đọc được suy nghĩ của anh. Muốn tôi bảo vệ Yohye không khó, tôi cũng không phải dạng hẹp hòi gì, Yohye cũng rất tốt với tôi. Mặc dù tôi biết cô ấy tốt với tôi vì lí do gì nhưng tôi cũng chẳng thiệt tí nào. Tôi với anh phân chia rõ ràng đi. Tôi chỉ sống vì cái mạng này, tôi mắc nợ bà Kim nên tôi phải chịu trách nhiệm với bà và Kim gia nên tôi sẽ không tranh cướp của anh bất cứ cái gì nên cầu xin anh đừng làm khó tôi, tôi cũng sẽ đền đáp anh bằng cách bảo vệ Yohye nếu tôi có thể. Được không?"

Jungkook nghiêng đầu nhìn Taehyung dứt khoát quan điểm luôn, cậu biết hắn không thể nào từ chối cậu, cậu chỉ nói hết những gì cậu nghĩ và cậu sẽ làm hi vọng hắ hiểu cho cậu, vậy là đủ rồi.
"Giờ tôi đã hiểu vì sao mẹ tôi lại chọn cậu làm dâu họ Kim. Rất tốt, tôi sẽ làm theo lời cậu chỉ cần Yohye không bị thương tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu nếu cậu cần."- Taehyung bây giờ mới thật sự mỉm cười nhe cái miệng hình chữ nhật xinh xắn cùng hàm răng trắng phau đều tăm tắp, đuôi mắt dài nheo lại rất vui vẻ. Hắn cười rất đẹp giống như ánh sáng nhẹ nhàng mùa thu vậy.

Chàng trai mùa thu.

Hắn cười rộ lên có nét giống MinTaek trước kia, có lẽ là do cậu tưởng tượng ra thôi, nét tinh anh ngạo mạn của Taehyung không ai có thể giống được, MinTaek là ánh mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng êm ả còn Taehyung là ánh nắng buổi trưa chói chang và nóng bỏng. Họ khác nhau.

"Bát mì này thật dễ ăn, cảm ơn."- JungKook cũng cười nhẹ gật đầu với hắn.

"Mì đó là tôi làm lung tung không đáng nói. Mà Jeon JungKook, tôi nghĩ cậu có chuyện muốn nói với tôi thì phải."- Hắn nhìn vào đôi mắt của cậu, có chút ngượng ngập và do dự.
"Không qua nổi mắt anh rồi."- Cậu cười cầu tài:-"Tôi cũng đang tính nhờ bà Kim cho xin chút ít người đen tối. À, ờm...tôi nghĩ là dù có xin được người thì tôi cũng không biết ứng xử thế nào với người trong giới hắc đạo nên tôi mới..."

"Tôi chưa bao giờ đích thân xử lí mấy bang phái hắc đạo cả, định nhờ tôi à?"- Cậu chưa nói xong Taehyung đã giúp cậu dội một gáo nước lạnh làm cậu tỉnh ngủ. Đường đường là Kim thiếu gia mà lại nhờ đi đánh đuổi mấy cái chuyện vớ vẩn này sao? JungKook không biết nói gì nữa đành câm nín.

"Cậu đã làm gì mà gây thù với hắc đạo vậy? Yếu ớt thế này không sợ mất mạng à?"- Taehyung nâng một cánh tay của cậu lên bóp bóp một chút. Theo đánh giá của hắn thì cậu ẻo lả như đàn bà, da dẻ mịn màng trắng trẻo chẳng giống gì đàn ông đích thực hết.
JungKook nhăn mặt, dùng chính bàn tay ấy bẻ ngược ngón tay của Taehyung kêu tiếng rắc nhỏ. Không đau, chỉ là bẻ khớp bình thường nhưng động tác rất nhanh đủ khiến hắn choáng ngợp.

"Tôi đây thư sinh lịch lãm thế này không bao giờ dây dưa đến xã hội tệ nạn đầu đường xó chợ kia. Chỉ là Byun Hoseok bị người ta ỷ đông hϊếp yếu đâm cho một phát sống chết mặc bay, tôi không thể để người của Byun gia bị ức hϊếp như vậy được."

"Cậu rất khác với lúc đầu tôi gặp nha."- Taehyung xoa xoa bàn tay của mình, bật cười lần thứ hai.

"Từ lúc bước vào Kim gia tôi tự yêu cầu bản thân mình cố gắng học cách sống công bằng. Ngày xưa tôi thế nào chắc anh cũng không quan tâm nhưng anh phải biết rằng hôm nay nhường người một bước ngày mai người sẽ leo lên đầu mình ngồi. Cũng là từ khi vào đây tôi học cách ăn miếng trả miếng, lấy của tôi một cọng tóc tôi sẽ lấy của người đó một cái đầu. Tôi không cần biết Byun Hoseok có là họ hàng hay không nhưng chỉ cần là người nhà họ Byun và họ Jeon thì tôi sẽ bảo vệ đến cùng."
Taehyung lần này tròn mắt.-"Bà Kim dạy hư cậu mất rồi."

"Tôi là học sinh giỏi."-Cậu gật đầu.

"Vậy còn Kim gia? Cậu không tính sao?"

"Anh và bà Kim để đẹp sao? Mà có ai chán sống động vào Kim gia các người chứ?"- Cậu cười khẩy.

"Có cậu đấy."- Taehyung bật cười lần ba rồi đút tay vào túi quần thong dong rời khỏi nhà bếp.

"Anh đúng là một củ hành.

Cầu em đừng bóc anh, bởi vì càng bóc em sẽ càng cay.

Bản thân anh vốn không nên động đến, cuộc sống của anh chỉ sống bằng vài lớp vỏ bọc này, nếu em dám bóc người phải khóc đầu tiên chắc chắn sẽ là em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123