27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap27]Làm chủMặt trời lên cao tít rồi mà chàng JungKook vẫn còn đang đắp chăn qua đầu ngủ không biết trời trăng gì. Hôm qua cậu quá mệt mỏi, tôi biết cậu cần nghỉ ngơi nhưng cũng không phải là giữa trưa rồi vẫn chưa xuất đầu lộ diện chứ.

*Ting* Âm điện thoại reo lên, ậu dụi dụi mắt ngáp dài ngáp ngắn:-"Dì Hoa con nghe."

"Nhị thiếu Byun Hoseok tỉnh rồi ạ, cậu chủ đến nhanh nhanh, nhị thiếu sắp rời đi rồi."- Giọng dì Hoa mau mau nói.

"Mới tỉnh đã đòi đi sao? Sức trâu vậy? Dì cho tất cả bảo vệ ngăn cản cậu ta lại con đến ngay giờ."- JungKook mặc vội quần áo rồi bay nhanh vào nhà vệ sinh xử lí các thứ rồi lên đường đến Byun gia.

_________

"Thả ra, thả ra, các người chán sống sao? Dám ngăn cản nhị thiếu ta đây?"- Hoseok trừng mắt xông ra khỏi đám bảo vệ, nhưng hiện tại sức còn yếu nên hắn cử động hơi khó khăn.
"Nhị thiếu, vết thương của con mà bục chỉ thì có tổ tông sống lại cũng không giữ nổi mạng của con đâu đó."-Dì An ở ngoài khóc dở mếu dở can ngăn.

"Dì không biết đâu, cái danh dự của con còn quý hơn cái mạng này. Bọn chó kia dám đánh úp con một trận, con sẽ không tha cho bọn nó đâu."- Hoseok vẫn ôm bụng hùng hổ xông pha.

"Để nhị thiếu đi đi. Một mình nhị thiếu thì làm gì được cả bang người ta, cùng lắm là chết đi đỡ tốn cơm hại gạo nhà họ Byun."- Giọng âm hồn của nam nhân lảng vảng sau lớp người đông đảo trước cửa phòng nhị thiếu.

"Ai? Ai dám hỗn xược trù ẻo nhị thiếu ta?"- Hoseok tức nghiến răng đảo mắt tìm quanh.

"Nói sự thật mất lòng."- JungKook ngáp ngủ cái dài, lười biếng lên tiếng.

"Cậu là ai?"-Hoseok nhấc cổ áo JungKook lên, trừng mắt lớn tiếng.

Cậu nhìn Hoseok mỉm cười khinh bỉ rồi dùng ngón tay ấn nhẹ vào vết thương hôm qua của gã làm gã đau đớn ngã lăn xuống đất.
"Aiza, tôi đây chỉ cần dùng một ngón tay yếu ớt đã vật lăn được nhị thiếu của Byun gia. Tưởng thế nào, hoá ra ẻo lả hơn kiến vậy à?"-JungKook ngồi bên Hoseok cố tình đá gã mấy cái.

"Chẳng qua ta đang thương thôi nhé, nếu không ta bẻ gãy cổ nhà ngươi."- Hoseok tức giận ôm bụng nằm lăn mà không làm gì được.

"Cũng biết là bị thương sao? Tôi đây vốn không có hiềm khích với cậu chỉ là đẩy nhẹ một cái mà đã khiến cậu khổ sở thế này, còn mấy người ngoài Byun gia kia thù hận cậu sẽ thế nào đây? Không phải một đao chém chết nhị thiếu ăn no dửng mỡ ngồi đây to mồm hay à?"- JungKook phất tay cho lui chỗ bảo vệ, để lại dì Hoa và dì An.

"Cậu là ai?"- Hoseok ngạc nhiên nhìn đám người của Byun gia bị cậu điều khiển dễ dàng.

"Đây là chủ nhân mới Byun gia, Jeon JungKook con dâu bà Byun Baekhyun thưa nhị thiếu."-Dì Hoa hơi cúi đầu nói.
"Tôi là ai không quan trọng, hiện tại cậu chỉ cần dưỡng bệnh, khoẻ mạnh rồi muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ. Gϊếŧ xong mình cậu đi tù đừng làm liên luỵ đến Byun gia là được rồi."- JungKook cười nhe răng nói.

"Tại sao? Tại sao phải khoẻ mới đi gϊếŧ người được chứ? Tôi vẫn còn khoẻ."- Hoseok bám cửa đứng dậy khí thế vẫn bừng bừng.

JungKook thấy thế cười ha hả, tiếp tục ấn vào chỗ bị thương của Hoseok:-"Tôi chỉ là không muốn có thêm chi phí phát sinh cho đám ma của cậu thôi. Muốn đi? Trước hết lên toà đổi họ đã."

"Cậu... Cậu..."-Hoseok tức muốn banh hai con mắt mà không làm được gì ngoài ôm bụng và tiếp tục nằm lăn.

"Tôi tên Jeon JungKook."- JungKook dựa người vào cửa nhìn Hoseok khổ sở dưới đất mà cười khinh bỉ.

"Huhuuuu.... Khổ tôi quá à."- Hoseok biết rằng không thể phản kháng đành nằm lăn xuống đất khóc lóc.
"Dẹp phần ăn vạ, vô dụng thôi. Nếu cậu ngoan ngoãn tôi sẽ giúp cậu báo thù."- JungKook sút mông Hoseok phát nữa.

"Báo thù?"- Hoseok ngây thơ mặc chân người kia đang bạo hành mình mà ngước mắt hỏi.

"Ừ, lúc đó tôi sẽ cho họ sủa gâu gâu trước mặt cậu. Chịu chứ? Giờ đi nghỉ đi."- JungKook xoa đầu Hoseok rồi kéo cậu đứng dậy.

"Chủ nhân Byun gia, Byun gia buôn bán đá quý thì liên quan gì đến hắc đạo chứ? Cậu lừa tôi."- Hoseok phụng phịu.

"Nhảm, không đυ.ng đến hắc đạo là bị hắc đạo bắt nạt sao? Nhìn chỗ này xem, tôi chỉ để chơi đập hình thôi đó."- JungKook xoè thẻ doạ trẻ, mấy cái thẻ nhiều màu của Kim gia đương nhiên thu được sự chú ý của em nhỏ.

Hoseok mân mê mấy tấm màu đỏ, vàng, bạc kia mà hai mắt sáng như đèn pha ô tô, gã hâm mộ thốt lên:-"Lợi hại thật."

"Nói thừa, tôi là chủ nhân Byun gia cơ mà."- JungKook giật lại ba cái thẻ, đẩy Hoseok vào phòng ngủ:
"Nhiễu đủ rồi, giờ là giờ đi ngủ. May cho cậu là tôi đó, cậu gặp phải bà Kim là một cước bắn ra khỏi Byun gia luôn rồi."

"Tôi biết rồi, cậu phải hứa báo thù cho Hobi nhé."-Hoseok dơ ngón cái và ngón út lên bắt JungKook hứa.

"Mệt với mày ghê, Hobi với chẳng Hoseok lằng nhà lằng nhằng. Ờ, hứa."- JungKook ngoắc tay với Hoseok, tiện tay nhét tay của hắn vào chăn rồi chèn gối cẩn thận cho hắn như đứa trẻ nhỏ:-"Dì An, nhờ dì trông coi cậu ấy, con còn có việc xin phép ạ. Nếu Hoseok mà làm loạn thì dì gọi con nhé."

"Vâng."- Dì Hoa cúi đầu chào tạm biệt JungKook. Sau khi cậu đi bà mới thở phào, cũng may là JungKook thông minh tâm lí nếu lấy vũ lực khống chế Hoseok chắc chắn gã sẽ sống chết mà kháng cự. Bây giờ nhìn nhị thiếu ngoan ngoãn chịu nằm yên một chỗ thế này thật tốt.

_________
Quán cafe XOXO

"Rõ ràng anh ta kêu mình đến mà giờ chạy đâu rồi?"- JungKook ngó quanh tìm bóng dáng của Taehyung. Hắn gọi điện nói giúp cậu hãy đến cafe XOXO đợi hắn mà tìm hoài không thấy. Con người này, lại muốn đày đoạ nhau hay là lại dở trò khỉ gì nữa đây?

"Chào, Kookie"- Giọng nữ nhân ẻo lả rót mật vào tai cậu. Đùa, ngọt với Taehyung thôi còn đối với cậu thì không khác gì nước mắm lâu ngày khắm không chịu nổi.

"Oh Yohye, chị đến đây làm gì vậy? Kim Taehyung đâu?"- JungKook xoa xoa hai bên tay đã nổi từng cục gai ốc to thù lù.

"Taehyung không bao giờ ra mặt xử lí mấy chuyện ở bang phái này, chỉ có tôi giúp thôi."- Yohye gọi phục vụ kêu hai cốc sữa ấm, mỉm cười vui vẻ.

"Rốt cuộc tên Kim Taehyung đó làm cái thứ gì vậy?"- JungKook nắn hai bên thái dương bất lực. Kim gia thì bà Byun lo, bang BTS thì Yohye lo. Vậy anh rảnh quá còn gì.
"Này, cậu tưởng quản lí cả tập đoàn BTS dễ lắm sao? Chi nhánh và ngành nghề đa dạng đó."- Yohye trợn mắt bênh vực hắn.

"Dẹp, đó là chuyện của hắn ta, tôi không quan tâm. Chuyện tôi cần biết ở đây là chị đối phó thế nào với chỗ người ở Cẩu Bang? Nghe nói là bang phái lớn đó."

Sữa vừa đến, JungKook gật đầu cảm ơn chị phục vụ rồi đem cốc sữa uống ngon lành mặc Yohye mặt đần thối nhìn mình.

"Hai người không phải vợ chồng à?"- Cô ngơ ngẩn nhìn cậu.

"Nhảm, vậy chị không phải địch nhân của tôi sao? Chúng ta ngồi hoà thuận thế này cơ mà."- JungKook không cho là đúng mà cười lớn.

"Bỏ đi, tập trung vào việc chính. Cẩu Bang quả thật là bang phái khá khá ở địa bàn MMc, chống lưng cho Jun gia. Nói ra thì cũng cứng đấy, nhưng chỉ bắt nạt được những gia tộc không có hắc bang đằng sau thôi. Byun gia tuy lớn nhưng cũng nằm trong số không có cơ cấu hắc ám, ngày xưa bà Kim còn ở lại thì bang BTS thầu luôn Byun gia. Hiện tại Byun gia đổi chủ, Taehyung lại không quan tâm đến Byun gia nên bọn Cẩu Bang mới dám bắt nạt nhị thiếu. Kể ra thì họ đυ.ng nhầm người thật rồi, ngủ mơ cũng không nghĩ rằng bà Kim thứ hai có tồn tại trên thế giới xinh đẹp này."-Yohye cười mỉa mai, cô quay mặt ra cửa kính uống sữa nói ung dung, coi JungKook như không khí.
"Tôi sống vì bản thân nha. Phe bà Kim và Kim Taehyung tôi không có dính líu đến họ."- JungKook giật mình cười trừ.

"Chị biết nên mới ngồi cùng cậu nè, nghĩ sao chị đây ngồi cùng phe bà Kim vậy?"- Yohye lè lưỡi.

"Vậy giờ tính thế nào?"

"Trời ơi, Cẩu bang đối với BTS chỉ giống như một con chó nhỏ và một con sư tử. Vướng gì đâu mà, quất hết."-Yohye cười xoà.

"Chị nhiễm Kim Taehyung rồi."- JungKook lắc đầu ngán ngẩm.

"Bậy, là anh ta ở gần chị bị nhiễm. Ngày xưa Taehyung lạnh lùng và kiêu ngạo lắm không đạt đến tầm của hắn còn lâu hắn mới nói chuyện ấy, ở gần chị mới biết ăn nói mạnh mẽ một chút. Như chị thấy rằng cậu bị nhiễm thói ngông cuồng của bà Kim thì có."- Yohye thanh toán với phục vụ rồi khoác vai JungKook như chị đại bước ra bên ngoài.

"Có chút."- JungKook gật đầu rồi phũ phàng đẩy tay Yohye rớt xuống vai mình, tự đi ra xe nổ máy đợi cô.
"Ngạo kiều, nữ vương, cái đồ..."- Yohye chạy đằng sau JungKook vừa chạy vừa chửi.

"Đồ gì?"- JungKook từ xa nghe thấy, nghiêng đầu hỏi.

"Đẹp trai, đẹp trai nha."- Yohye nhanh trí nuốt lại toàn bộ những lời nói trong bụng, cô lầm bầm:

"Jeon JungKook, cậu ép người, nếu không phải tôi nói dối thì cậu sẽ cho tôi chết không toàn thây dưới móng vuốt của bà Kim đúng không? Con bươm bướm ranh ma này."

"Biết điều là tốt đấy."- JungKook cười trừ nhìn bản mặt Yohye phụng phịu qua gương chiếu hậu. Ha ha, con hồ ly bị bắt thóp nhìn buồn cười quá đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123