25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap25] Làm chủ.Bên ngoài nhà kho, bà Kim cẩn thận dìu Jungkook đặt xuống ghế đệm êm trong xe hơi, nhìn qua vết máu qua tấm áo sơ mi trắng của cậu, bà thở dài:

"

Mẹ xin lỗi, Taehyung nông nổi quá hại con thành ra thế này."

JungKook mỉm cười, hai từ cậu nói khi đi qua Taehyung anh nghe thấy chắc chắn bà Kim cũng đã nghe thấy, bà không trách cậu nói hỗn cậu cũng hơi lạ.

"Con không sao, cũng may con làm phước cứu Yohye hai cái chân nên cô ta trả ơn thôi. May mắn."

Cậu thừa biết bà Kim đang suy nghĩ rằng cậu thả bùa mê thuốc lú cướp Yohye từ tay con trai bà ta cho mà xem. Hai mẹ con nhà này giống nhau lắm, nhưng bà Kim là cáo, không tin tưởng mấy cái ý đồ bậy bạ dễ như thế cho nên cậu cũng dễ xử lí.

Nghe cậu nói vậy lòng bà nở ra chút ít, bà bảo:

"Con tốt nhất nên xa con bé đó một chút. Nhan sắc cũng bình thường, trí tuệ cũng không đến nỗi siêu phàm chỉ giỏi khôn vặt lại thêm là tay trộm chuyên nghiệp. Chẳng có gì đáng để con bận tâm cả."- Bà Kim thở phào khoanh đôi tay nhìn xa xăm. Cậu cũng theo hướng mắt của bà, nở nụ cười khoái trá nhưng không nói gì mà chỉ suy nghĩ:
"Chẳng nhẽ con lại ngốc như con của mẹ? Bao nhiêu thứ con trải qua đã dạy con rằng tình yêu là một thứ xa xỉ, có tiền có tình nguyện thì cũng chưa chắc có được chữ yêu cách chọn vẹn. Kim Taehyung không phải là quá thừa tiền à? Oh Yohye và hắn không phải là tình yêu hai phía sao? Bỏ đi, hai người vẫn đang lén lút hẹn hò để tránh thế lực to lớn từ mẹ mà. Tình yêu đối với con hiện tại không là gì cả, chỉ có mạng sống là quan trọng thôi."

"Khoảng 3 năm trước, viện bảo tàng có tổ chức cuộc triển lãm, trong đó có trưng bày một viên kim cương đỏ. Ở đó canh phòng rất cẩn mật, không xảy ra bất kì sai sót nào. Đêm đó, có một cậu bé chắc tầm tuổi con đến trộm viên kim cương này và bị Taehyung bắt được nện gãy đôi tay, cậu ta nói nếu không có đôi tay này cậu ta sẽ vô dụng, cậu ta lại không muốn làm gánh nặng cho chị của mình nên đã đâm đầu vào tường tự sát ngay lúc đó. Một mạng người đối với Kim gia không là gì cả, cuộc triển lãm vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, viên kim cương vẫn nguyên vẹn trên bục cao quý kia. Ba ngày sau, viên kim cương biến mất không có dấu vết nào, dù tìm thế nào cũng không ra. Trong ngày hôm đó, có một cô gái đơn độc lẻn lên tầng ba của Kim gia cầm viên kim cương đỏ nhằm thẳng mặt Taehyung mà ném khiến mặt nó mang một vết sẹo, đến giờ hết rồi. Cô ta chính là Oh Yohye đấy."- Tự nhiên bà Kim lên tiếng mà chẳng vào trọng điểm gì cả, cậu cũng không hiểu bà Kim nói với cậu cái thứ này làm gì, mài được ra ăn sao? Không quan tâm lắm nhưng cậu vẫn gật gù cho bà Kim vui vậy thôi.
"Lúc đó, ta đang tự hỏi cục kim cương đó có đi nhầm hướng đập vào dây thần kinh nào trên đầu nó không mà nó lại đi mê mẩn cô trộm đó cơ chứ. Chẳng hiểu thế nào mà yêu nhau được mới nhiệm màu."- Bà Kim cười khẩy:-"Dù sao thì ta cũng không chấp nhận con dâu là trộm được, cô ta đã móc mất trái tim của Taehyung. Còn con nữa, cẩn thận đấy."

Đấy, biết ngay mà.

"Mẹ, cô ta là hồ li chín đuôi thì con dâu mẹ quan âm nghìn mắt nghìn tay. Còn vấn đề cướp tim gì đó bỏ đi mẹ, con học khoa y chưa cướp tim cô ta thì thôi ấy, tuổi chồn đòi cướp tim con. Nằm mơ đi."- Cậu bĩu môi không muốn tiếp tục vẫn đề này. Cứ nhắc đến Oh Yohye là cậu đau hết cả đầu, chán ngấy không muốn tiếp tục câu chuyện. Mà ở Kim gia quá cậu nhiễm luôn thói ngạo mạn rồi, quên mất bây giờ đang ở trước mặt bà Kim mà dám ăn nói ngông cuồng.
"Con không thể cái gì cũng học giỏi như vậy, đến cả tính cách của ta cũng bị con học hết rồi. Ta lấy gì làm oai nữa đây?"- Nhưng mẹ Kim vui tính lắm, không hề chấp Jungkook đâu. Cậu như bảo vật của bà vậy, bà chỉ ha ha mấy tiếng vỗ vai JungKook hùa theo thôi.

"Auz..."- JungKook hơi nhăn mặt, cậu bị bà đập đúng chỗ va chạm vừa rồi, quả thật đau đó.

"Dám nói không sao. Chú An, đưa đến bệnh viện gần nhất."- Thấy cậu nhăn nhó, bà lo lắng lập tức ra lệnh cho tài xế đưa cậu đến bệnh viện.

___________

Biết ngay kiểu gì vào đây Jungkook cũng phải truyền mấy chai nước, nào đạm nào hoa quả, cơ thể suy nhược quá thể mà. Cậu nghe xa xa bà Kim còn kêu người soạn cả thuốc bổ, thuốc bắc, lá tắm,... Bao nhiều, cậu ngập mặt trong đống thuốc mất.

Giờ cũng chiều mất rồi, thời gian của cậu bây giờ vốn không rảnh rang đến thế này. Nhanh chóng gọi điện cho Dì Hoa, cậu còn phải ổn định phía bên Byun gia nữa:
"Mọi việc ở nhà ở nhà thế nào rồi ạ?"

"Tình hình ở Byun gia vẫn ổn thưa cậu "- Tuy dì nói không sao nhưng cậu vẫn nghe ra đâu đó có sự ngập ngừng.

"Dì biết dối tôi sẽ có hậu quả thế nào mà."

Cậu lạnh giọng nghiêm chỉnh nói khiến đầu dây bên kia hơi run, dừng lại một chút dì mới tiếp tục.

"Cậu chủ, tốt nhất cậu nên về Byun gia. Chuyện này tôi không thể nói bằng lời được."

JungKook lập tức cúp máy, tay giật kim truyền nước ra khỏi ven, khoác áo ra khỏi bệnh viện. Xuống xe ô tô, cậu một mạch xông thẳng lên phòng khách Byun gia.

"Dì Hoa? Có chuyện gì?"

"Nhị thiếu gia Byun Hosek đang bị hội Cẩu Bang đánh úp đang nằm phía trong phòng. Lão gia Byun Ki sợ cậu chủ trách mắng nên mời bác sĩ về nhà phẫu thuật không dám đem đến bệnh viện, một phần cũng là vì sợ người trong hắc bang đến trả thù. Tôi nghĩ chuyện này sẽ không đi đến đâu nên cũng muốn nói cho cậu, nhưng nghe nói cậu bị thương nên không dám."- Dì Hoa cúi đầu nói.
"Tôi không sao dì Hoa, tôi là chủ nhân Byun gia nên tôi có trách nhiệm với người Byun gia. Nếu hôm nay Hoseok có làm sao thì tôi còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa chứ. Dì thay mặt tôi nói với Byun Ki giúp tôi: Nếu ông ta còn tự ý quyết định những việc trong Byun gia nữa thì dù ông ta có là anh trai ruột bà Kim tôi cũng sẽ tống ông ta ra ngoài đường ở. À mà Hoseok phẫu thuật xong chưa?"

"Tôi không rõ nữa, dì An đang phẫu thuật cho cậu ấy. Cậu chủ yên tâm, dì An là giáo sư bác sĩ, vết thương này không làm khó được dì ấy đâu."- Dì Hoa gật đầu.

"Dì Hoa, lần này dì làm rất tốt. Mọi chuyện ở Byun gia con nhà dì trông coi giúp con. Bao giờ Hoseok tỉnh dậy dì gọi con nhé."- Vết thương của cậu do vận động mạnh cũng đang chảy máu, cậu không muốn để dì Hoa nhìn thấy nên đánh bài chuồn.

Nhưng dì Hoa đây mắt mũi tinh tường, nhìn qua là biết ngay ý đồ của cậu nhưng bà cũng gật đầu để cậu đi. Trong lòng thầm khâm phục cậu trai đáng tuổi con bà mà tận tuỵ với Byun gia, hành xử cũng rất biết lẽ độ. Bà Kim giao Kim gia thật đúng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123