24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap24] Địch nhân"Thưa Kim thiếu, cô Yohye đến ạ."

Yohye vừa nhận được tin nhanh chóng chạy đến khu cấm địa của bang BTS.

"Không cho vào."- Taehyung ban đầu cũng giật mình, nhưng chỉ được một lát hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hắn thừa biết cô đến làm gì, nếu cô đến tận đây để xin cho JungKook chứng tỏ cậu đã có vị trí trong lòng cô.

Yohye là người của hắn, cô không được để ý ai ngoài hắn, nếu có... Hắn sẽ kết liễu người đó, Oh Yohye chỉ được có Kim Taehyung:

"Xử lí Jeon JungKook luôn đi."

"Vâng."

__________

"Kim thiếu đang bận, phiền cô Yohye đi về cho."

Yohye biết rõ tính cách của Taehyung, nếu anh từ chối gặp cô chắc chắn JungKook sẽ gặp nguy hiểm.

"Tôi biết rồi."- Yohye mỉm cười nhẹ với tên đàn em. Quay về phía ngược lại, nơi kho chứa đồ đang nằm trơ trọi trên đồng cỏ hưu quạnh.
Taehyung?

Hình như quên mất cô làm nghề gì rồi thì phải. Một viên kim cương đỏ ở viện bảo tàng quốc gia canh phòng nghiêm ngặt, tia laze các thứ cô còn lọt qua như mọc cánh, mấy con người này thực chất chả là gì đối với Oh Yohye cả.

_________

JungKook mơ mơ hồ hồ ngồi trong nhà kho, trong này tối quá. Chứa mấy thùng linh tinh, cậu tò mò dùng ánh sáng nhỏ nhoi của điện thoại soi lại.

"Ô..."- JungKook mỉm cười, hài lòng với thứ mà mình vừa tìm thấy.

*Cạch cạch* Tiếng mở cửa.

JungKook nhanh chóng nhảy về vị trí cũ, trong tay giấu đi cái thứ vừa tìm được, cậu nheo mắt nhìn về phía người vừa đến kia, nhìn khá quen mắt.

"Kim thiếu phu nhân, Kim thiếu ra lệnh gϊếŧ chết ngài. Trách ai được, trách mình ngu. Lần sau đầu thai thì tránh xa Kim gia ra nhé."-Cô bé bím tóc kia đã hoá thân thành người khác, rất quyến rũ và tinh quái, điểm thêm cho phần quyến rũ là con dao găm sáng loá trên tay của ả. Lưỡi dao vung lên không trung sáng loáng rồi hạ xuống vang tiếng phập vô cùng bùi tai.
"Jeon JungKook."- Cô ả kia nhăn mặt, có vẻ như không tin nổi.

"Đây là cảnh cáo, lần sau gặp tôi không nên nói lời thừa thãi như vậy."-JungKook dùng thứ mình tìm thấy đâm vào bụng của ả lúc ả mải liên thiên dạy đời người khác.

Bên ngoài kia thấy ả gục xuống liền mấy người ập vào trong. Họ dùng tuýp và dao, trông hết sức dữ tợn. Đây là bang BTS, cậu gϊếŧ được một người, nhưng không thể gϊếŧ được một đống người. Cậu có nên tự sát để bảo vệ nhan sắc khỏi bị vùi dập không nhỉ?

Vừa toan nhắm mắt thì âm thanh súng ống đạn dược vang lên làm cậu giật bắn cả mình, ngay cửa ra vào có bóng dáng người phụ nữ quen thuộc hai tay hai súng cực nhanh nhẹn chạy về phía cậu tóm gáy kéo đi.

"Chị Hye?"- Tên đàn em kia tròn mắt nhìn cô rồi lại nhìn nhau không biết nên làm thế nào.
Tầm này chị em cái gì nữa, gặp người của mình cô không nỡ bắn chỉ có thể dùng người che chắn cho Jungkook vì cô biết bọn họ có mọc thêm mấy cái gan cũng không dám bắn cô đâu.

"Nhóc, không sứt mẻ miếng nào chứ?"- Yohye cười cười hỏi cậu.

"Nhờ phước chị đến kịp lúc."- JungKook vỗ vai Yohye xem như lời cảm ơn.

"Tiếng chị phát ra từ miệng cậu rất ngọt đấy."- Cô véo má cậu.

"Quá khen."- JungKook lấy bàn tay của Yohye xuống khỏi má mình, cậu nháy mắt. Cuối cùng cũng không phải chết rồi, mừng quán đi mất, phải về nhà xới hai bát cơm ăn mừng mới được.

Còn chưa mừng được bao lâu, Kim Taehyung đã lừ đừ đi vào từ bao giờ, hắn gầm lên cắt đứt màn hạnh ngộ của cậu và Yohye:

"Oh Yohye, em làm cái quái gì vậy?"

"Taehyung à, em chưa bao giờ thấy anh thế này. Vì cái gì mà anh ức hϊếp người quá đáng vậy?"
Yohye thở dài nhìn hắn, đến tột cùng Taehyung tại sao không biết phân biệt phải trái như vậy? Cô biết, tính cách của hắn y như trẻ con, vì được bà Kim bao bọc quá kĩ nên tính sở hữu của hắn ngày càng lớn. Tất cả những gì của hắn phải vĩnh viễn là của hắn, nếu có ai động vào bất cứ thứ gì của hắn thì dù dùng thủ đoạn nào hắn cũng phải diệt trừ người kia. Nhưng JungKook đã động vào cái gì của hắn mà làm hắn phát điên lên vậy chứ?

"Gϊếŧ JungKook, kéo Yohye ra ngoài."- Hắn ra lệnh rồi quay lưng đi.

Nhưng vừa quay lưng hắ đã thấy một đoàn người quần tây áo trắng cầm súng đang nhắm vào phía nhà kho.

"Muộn rồi Taehyung, em đã gọi điện cho bà Kim."- Yohye đẩy JungKook ra phía sau mình, một mực bảo vệ.

"Yohye, em tâm thần sao?"

Taehyung lườm Yohye một cái sắc lạnh, khắp người hắn toả ám khí chết người làm cậu đứng phía sau Yohye còn lạnh co.
"Bà Kim từ ngoài được người bảo hộ đi vào, chẳng nói chẳng rằng văng cho Taehyung cái tát vào mặt. Đây là lần đầu tiên Taehyung bị mẹ đẻ hắn đánh. Mắt hắn rung lên, nhìn chăm chăm bà:-"Mẹ vì cậu ta mà đánh con sao?"

"Ta đúng là chưa bao giờ đánh con nên con mới ngông cuồng thế này. Trước đến nay con luôn là đứa biết nghe lời và hiểu chuyện, nhưng việc hôm nay con làm chính là khiến ta thất vọng. Con đã làm thứ chuyện không biết suy nghĩ. Con nên tự kiểm điểm bản thân vì hành động này."- Bà Kim mặc kệ Taehyung chạy đến bên JungKook xem xét cho cậu.

"Con không sao, nhờ Yohye."- Cậu gật đầu với bà Kim, mắt đưa sang Yohye như muốn cảm ơn.

"Ừm, không sao là tốt."- Bà Kim liếc Yohye một cái rồi nhanh chóng kéo JungKook ra ngoài xe. Lúc cậu đi qua hắn, cậu có bỏ lại cho hắn hai từ mà hắn khắc cốt ghi tâm suốt cuộc đời còn lại:
"NGU XUẨN."

______________

Tàn cuộc, tất cả mọi người đều đã dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường vừa rồi và nhanh chóng chuồn hết, căn nhà kho rộng rãi và tối tăm này chỉ có hai bóng người.

"Yohye, đến cuối cùng em muốn làm cái quái gì?"

Taehyung nhắm nghiền đôi mắt, hững hờ quay lưng lại phía cô, hơi thở hắn đều đều phả ra chung quanh căn nhà. Đúng, hắn đang cố kiềm chế bản thân để không làm thương với người mà hắn yêu.

"Anh nghĩ anh tiêu diệt Jeon JungKook là em có thể trở thành phu nhân Kim thiếu sao? Anh nhầm to rồi, nếu JungKook chết đi sẽ có JungKook khác thay thế."-Yohye bật cười, cô cũng quay lưng về phía Taehyung, trong mắt của cô mà có hắn chắc chắn cô sẽ không kìm chế được cảm xúc của mình mà yếu đuối xin lỗi như mọi lần.

"Hiện tại anh không nể mặt bà Kim gϊếŧ JungKook, vậy còn em? Bà Kim sẽ tha mạng cho em sao? Không bao giờ, tính cách của bà Kim như thế nào en tưởng anh là người rõ nhất cơ mà. Hiện tại, JungKook là người mà bà ấy tín nhiệm, cậu ấy không đơn giản như anh nghĩ ban đầu một tí nào. Một cậu sinh viên làm điên đảo một gia tộc họ Byun khổng lồ, trên dưới không ai dám trái lời của cậu ta lại thêm Jeon gia được một bàn tay cậu ấy nâng từ vực thẳm trở lên và đang trên đà phát triển, Kim thiếu phu nhân kia cũng chẳng phải cái danh nghĩa gì đi. Tất cả ngoại trừ thẻ bạc ai dám động đến cậu ấy chứ? Anh phải biết là JungKook đang có một thế lực hậu thuẫn rất lớn thêm tài năng quản lí và chỉ đạo siêu phàm nữa, anh không thể gϊếŧ cậu ta đơn giản như vậy được."
"Ý em là?"

Taehyung hít một hơi căng l*иg phổi, hắn phả ra hơi thở ấm nóng rồi dịu giọng hỏi

"Anh yêu em thật chứ?"- Nghe đến đây, cô biết hắn đã mềm lòng rồi. Ném đi bộ dạng bá đạo vừa rồi, cô lại nhỏ nhẹ đưa ánh mắt rưng rưng sắp khóc lên nhìn hắn

"Cái đó em phải hỏi sao? Anh chỉ có em."- Taehyung mới nhìn đến đó đã đau lòng, hắn nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc của Yohye dỗ dành.

"Trong tình cảnh hiện tại, em biết anh cũng không thể thuận tiện bảo vệ em như xưa, em cũng không muốn chết. Chỉ có JungKook mới có thể bảo vệ em. Em vừa cứu cậu ấy một mạng, chắc chắn cậu ấy không bỏ mặc em. JungKook thông minh như vậy bảo vệ một người nhỏ bé như em bà Kim sẽ nể mặt thôi."

Taehyung đã hiểu lí do Yohye muốn làm thân với JungKook, chỉ đơn giản là tình cảm bạn bè không hơn không kém trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. Hắn thở dài ôm lấy cô, tự hắn cảm thấy bản thân vô dụng, đến người mình yêu cũng phải nhờ người khác bảo vệ.
Nhưng cũng đành vậy thôi, chữ tình chữ hiếu vẹn sao cả đôi bây giờ?

Kim gia giờ đã khác,

Bắt đầu từ đây gia tộc này chia thành ba phe.

Phe mẹ, phe con, phe dâu... Tất cả đều xoay quanh một người con gái nhỏ bé.

Liệu có đáng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123