23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap23]Địch nhânNhững người xa lạ không biết từ nơi nào hùng hổ lao đến chỗ Jungkook, cậu nuốt nước miếng kinh hãi, thôi tới số rồi.

Cậu quay phía sau dùng hết lực đập vào cổ hắn khiến hắn ngất lịm, bên kia dùng dao găm vào bụng tên bên cạnh. Còn ba người nữa, làm sao bây giờ?

Chưa kịp động não thì một mùi lạ xộc vào mũi cậu, giữ một lúc đến khi cậu bất tỉnh mới thôi.

"Bề ngoài yếu mềm nhưng bên trong thật dữ tợn..."

__________

*Roạtttttt.....*

Lạnh... Ướt...

Chúng giúp cậu tỉnh táo được phần nào, choáng váng một lúc, cậu mới mở được đôi mắt nặng nề nhìn xung quanh.

"Kim thiếu, đã tỉnh."

Tên thuộc hạ cúi đầu nghiêm chỉnh trước mặt đại ca, hắn gật đầu cho mọi người ra ngoài. Xong xuôi kéo ghế về phía cậu, cái thứ ấy ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh ken két ghê rợn làm gai ốc của cậu dần dần nổi lên.
"A, hoá ra là Kim thiếu gia. Sao đây? Bắt vợ mình đến chỗ tối tăm thế này là gϊếŧ người giấu xác để được yên ổn bên tình nhân sao?"

JungKook xung quanh đều không bị trói buộc bởi thứ gì. Chúng tin trong lãnh địa của bang BTS cậu không dám động thủ. Cũng đúng, đây là sào huyệt của hắn, trừ phi muốn chết cậu mới dám kháng lại, mà cậu cũng không đến nỗi ngu ngốc đến như vậy. Nhìn xung quanh tối om như hũ nút, cậu cười vang, cậu đương nhiên có nghĩ tới ngày mình bị Taehyung trừng phạt, nhưng không ngờ là nhanh như vậy.

"Đầu óc vẫn còn hoạt động minh mẫn, rất tốt."- Hắn cười khẩy rồi đặt ghế trước mặt cậu từ từ đánh giá.

"Đương nhiên, con dâu bà Kim phải khác."- Cậu cùng hắn đánh nhau bằng miệng, cậu cuối cùng cũng chỉ còn loại vũ khí này nhưng chưa dùng được mấy câu đã bị Kim Taehyung không thương tiếc vả cho tóe cả máu miệng.
"Đến nơi này rồi vẫn còn mạnh miệng, cậu quá là chán sống rồi."

Hắn vả xong vẫn chưa thoả mãn, còn mang tóc cậu giật về đằng sau đối mặt mới hắn mà nói chuyện thái độ rất cục súc.

"Từ khi bước chân vào Kim gia thì cái mạng này của tôi đã không phải của tôi mà là của Kim gia. Không phải tất cả mọi thứ của Kim gia đều là của anh hay à? Muốn lấy mau mau lấy đi, tôi cầu anh luôn đấy."- Cậu há miệng xộc mùi máu tươi cười ngây dại với hắn. Ồ, sao cậu lại nhìn thấy một tia không đành lòng trong đáy mắt của hắn nhỉ? Dù rất nhỏ thôi nhưng cậu cảm nhận được, Kim Taehyung này mồm mép lạnh lùng nhưng trong lòng có gì đó không nỡ ra tay. Không biết có phải do cậu ảo tưởng không nhưng mà cậu vẫn mong những gì cậu cảm nhận là sự thật. Jeon gia vừa mới chớm đứng dậy, cậu không muốn tùy tiện bỏ mạng đâu, nói thì mạnh miệng thế thôi.
"Hừm, tôi không bẩn tay."- Đúng như cậu dự đoán, Taehyung không trực tiếp gϊếŧ cậu khi cậu đưa ra yêu cầu đó mà hắn chỉ ném cậu một mạch xuống đất lạnh, quay lưng đi ra ngoài vừa đi vừa nói:-"Tôi không gϊếŧ chi bằng cậu tự diệt. Coi như là hi sinh thứ gì đó cho Kim gia, thế nào cũng được đặt bia mộ trong khu đất của Kim gia đấy."

Đến khi hắn đi ra ngoài rồi, cánh cửa nặng trịch đang kêu tiếng ken két rồi dần dần đóng lại, cậu mới chua chát cười lên mấy tiếng rồi nằm ngả lưng xuống đất, hai tay kê làm gối rồi vắt chân chữ ngũ và rung đùi suy nghĩ:

"Tôi hi sinh vì Kim gia? Được."

Bà Kim vì muốn cậu bảo vệ Taehyung nên mới cho cậu chỗ dựa và bàn đạp thật tốt để đứng sau lưng chống đỡ cho hắn. Nhưng nào hắn có biết điều?

Ngu xuẩn, nếu cuộc đời hắn mà không có cậu thì chủ nhân Kim gia chắc chắn sẽ rớt đài, Kim gia là nơi nào? Không phải là chuồng sói sao? Con sói ngông cuồng, nóng tính như Kim Taehyung liệu có thể làm nên việc gì tốt ngoài việc dùng chiêu trò này để doạ người? Kim Taehyung, hắn là đỉnh cao của sự ngây ngô, tưởng thế nào hóa ra...bên ngoài con sói mà nội tâm cún con.
Nghĩ đến đây cậu không nhịn được cười lên một tràng nữa. Bên ngoài nghe được tiếng cười này, tất cả đều rợn toàn bộ tóc gáy run rẩy, âm thanh sắc bén giống như cấu xé từng chút thịt vụn của con người. Thương tâm có, chua chát có, vui vẻ có, cô đơn có,...phát điên cũng có. Từ khi nào tiếng cười của cậu lại đáng sợ như vậy, không phải là cuộc đời này dạy cậu sao? Jeon JungKook chính là hơn người ở tiếng cười này.

Taehyung, anh nhầm nặng rồi.

Chỉ cần anh không gϊếŧ tôi, trước sau tôi cũng sẽ thoát.

Tự sinh tự diệt. Tôi nhổ vào.

Từ lâu tôi đã tự đóng mình thành đá rồi. Gϊếŧ tôi? Anh đừng có nằm mơ.

Nhìn xung quanh bức tường xi măng dày đặc, thêm một ô cửa sổ bé tí tẹo phía trên gần nóc nhà cách cậu gần 5 mét chứ nhiều gì đâu.
Xung quanh trống rỗng không có thứ gì ngoài một chiếc ghế mà Taehyung để lại. Cậu sờ lên cánh cửa sắt kia, có nhìn ra một chút tia sáng từ khe cửa, áp mắt vào cậu mới thấy toàn người ở ngoài. Thế này thì cậu dù có mọc cánh cũng khó thoát.

Cậu chán nản ngồi phịch xuống dưới đất.

"A..."- Nhức mông không chịu nổi lại phải ngồi lên. Trong túi của cậu có gì đó cấn cấn chọc vào người đau chết đi được.

"Bọn này ngu thật hay là giả ngu vậy?"

JungKook cười khổ, cái điện thoại trong túi quần sau của cậu vẫn còn, nó nhỏ bé không thể định vị lại khá tiện lợi trong việc liên lạc nên cậu chuộng dùng thứ nhỏ xinh này, không ngờ được việc.

Cậu vẫn không khỏi thắc mắc, mấy người kia bị ngu thật sao?

Xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, cậu ôm đầu suy nghĩ. Bà Kim từ trước đến nay luôn lo toan công việc của Kim gia chẳng mấy khi động chạm đến bang phái gì của Taehyung, cậu mà gọi cho bà khéo khi bà lại ép Taehyung, lúc đó hắn phát điên lên tiễn cậu đi trước một đoạn thì chết dở. Với cả cậu không biết nơi này ở đâu, bà Kim mà cho người tìm thế nào cũng kinh động đến Taehyung, cuối cùng cậu vẫn sẽ chết.
Suy đi tính lại, cậu mỉm cười ấn số liên hệ với con người cậu nghĩ rằng cả đời này cậu sẽ không bao giờ gọi tới. Có lẽ cô sẽ chính là người duy nhất tháo ra được nút thắt này cho cậu:

"Tôi cứu cô hai lần, cô cũng nên đáp lễ."

"Alo."- Đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy.

"Hye?"- Cậu hỏi dò.

"Kookie."-Bên kia cũng dò.

"Tôi cấm cô kêu tôi như thế."-JungKook gắt gỏng, tuy là nhờ vả nhưng cái thái độ cũng phải ra dáng người lớn. Ai cho cô gọi cậu bằng cái tên đáng yêu như thế?

"Đúng là Kookie rồi, hahaa..."- Yohye cười vang:-"Thế nào mà lại uống nhầm thuốc gọi chị vậy?"

"Cô trộm đồ giỏi lắm đúng không?"- JungKook ho hắng, đã đến lúc đi vào việc chính nếu cậu còn muốn sống.

"Tài mọn, không đáng nhắc đến. Sao? Muốn trộm thứ gì quý giá à?"-Yohye bên kia đầy đắc ý.

"Cũng không có gì quý giá, chỉ là muốn cô trộm giúp cái thân tàn ma dại này ra khỏi hang hốc chuồng trại hắc ám của chồng tôi và người tình của cô."- JungKook khẽ nhắm mắt cười khổ, cậu lại tiếp tục:
"Yohye à, cô là con át cuối cùng của tôi trong ván bài này. Cơ thể này của tôi thật sự không chịu được bị bỏ đói đến hai ngày đâu, nếu gặp cô trong tình cảnh Robinson ngoài đảo hoang thì rất là mất mặt đó."

JungKook biết, dù có gϊếŧ cậu thì Yohye cũng không lên được cái ghế phu nhân Kim gia, bà Kim chắc chắn sẽ tìm người khác thích hợp thay thế chỗ của cậu. Lúc đó không chừng cuộc sống của cô còn khốn nạn hơn bây giờ. Nếu ngoan ngoãn và thông minh một chút thì với thế lực hiện tại của cậu bây giờ cùng với sự tin tưởng của bà Kim thì một Yohye nhỏ bé đối với cậu không vấn đề gì, chỉ là gai xương rồng mọc không đúng chỗ, cậu hoàn toàn không để tâm.

Cậu muốn đánh tiếng cho cô biết, nếu Kim Taehyung đã không nể mặt bà Kim cướp tính mạng này của cậu thì bà Kim chắc chắn không nể mặt Taehyung một đập gϊếŧ chết cô ngay lập tức. Hai người đều phải chết, chi bằng cùng nhau sống thật hoà thuận có phải hay hơn không?
"Hahaaaa...gọi "chị Hye" một tiếng, chị liền đến trộm em."- Yohye bên kia cũng không phải loại ngu dốt, cô nhanh chóng đồng ý.

"Chị Hye."- Cậu bật cười cố ngân tiếng "Hye" một tiếng thật tình cảm. Hai người này.... Toàn dân đầu óc nhạy bén, không chấp nhặt cái nhỏ bé mà hướng đến đại cục đó mới là người khôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123