22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap22] Địch nhânLệnh cho anh vệ sĩ cõng Yohye vào xe, cô ta cũng nghe nhưng lẳng lặng nhắn tin cho cậu.

"Biệt thự riêng của tôi nếu bà Kim biết, tôi sẽ bị gϊếŧ chết."

Jungkook đọc xong tin nhắn, nhắm mắt chửi rủa "mụ điên" nếu không có anh vệ sĩ ở đây là cậu chửi cho bục mặt thớt của cô ta rồi đấy nhưng mà tai vách mạch rừng nên cậu nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống và quay lại rút ví đưa anh vệ sĩ một vài tờ to to nói với anh:

"Xin lỗi, ngại quá... Tôi tự đưa cô ta về cũng được, anh đi taxi về nhé."

___________

Jungkook lên xe, tự mình trở cô ta về ngôi nhà tình thương mến thương của chồng cậu và tình nhân. Nghĩ đến đây, cậu muốn chửi thề....

"JungKook à, lần đầu gặp em là con mèo tinh xù lông, lần hai gặp em là tiểu yêu tinh, lần ba gặp em đã hoá thành phúc hắc tinh rồi. Biến đổi khó lường ghê."-Yohye dựa má vào cửa sổ cười ngô nghê.
"Lần nữa gặp tôi sẽ cho cô thấy chằn tinh là thế nào."-JungKook mỉm cười nhưng còn gay gắt hơn cả chửi vào mặt.

"Không thể, tôi biết em không nỡ xuống tay với tôi đâu."-Yohye chuyển hướng lên cổ của JungKook cười hi ha.

"Nếu cô còn nói nữa tôi sút cô xuống đường."-JungKook gằn giọng nói.

*xuỵtttt* Yohye ra dấu im lặng rồi nằm dài lên ghế ngủ ngoan. Khoảng thời gian còn lại trong xe chỉ còn tiếng thở đều đều của người say, còn người tỉnh thì tập trung lần đường lái xe.

Cái đường chẳng khác gì cái ma trận lại tối om như âm tào địa phủ, con đường đi đến tình yêu của Taehyung công nhận gian khổ. Một chút ánh sáng le lói từ ánh đèn của căn biệt thự gần biển chiếu tới cửa kính ô tô. Đã đến nơi...

"Oh Yohye."-JungKook lay lay cô, lay mãi mà cô không tỉnh, say như chết rồi vậy và lần này, sức chịu đựng của cậu có hạn JungKook đem cả người Yohye kéo xuống xe ném trước cửa nhà kệ cô nằm đủ mọi tư thế mất hình tượng, cậu lái xe đi về.
Mang cô ta về nhà là làm ơn làm phước lắm rồi, nằm ngoài phơi gió mỗi một đêm không chết được. Quăng được cục nợ đi, về nhà cậu tự lẳng mình lên giường ngủ một giấc đến sáng hôm sau nữa bà Kim về gọi cậu mới tỉnh. Con người JungKook đến ngủ cũng kì diệu.

_________

"Thiếu gia."- Tên vệ sĩ gọi điện báo cáo tình hình.

"Nói đi."- Taehyung nhàn nhạt nói. Đã quá đêm, hắn biết tên kia không to gan đến nỗi không có chuyện gì làm dám gọi điện nhiễu hắn.

"JungKook thiếu phu nhân vừa đi ra ngoài."

"Đi vào trọng điểm."- Hắn lạnh lùng nói. JungKook liên quan quái gì đến hắn?

"JungKook ra ngoài đón Yohye tiểu thư, cô ấy uống say ngoài bar Bang, may JungKook thiếu phu nhân đến kịp nếu không Yohye tiểu thư không chừng..."- Âm thanh ngắt giữa chừng, anh không dám nói tiếp.

"Bây giờ cậu ta và Yohye ở cùng nhau?"- Taehyung bật dậy khỏi giường nhanh chóng khoác áo trở về biệt thự.
"Vâng, JungKook thiếu phu nhân đưa tôi tiền đi taxi và tự đưa Yohye tiểu thư về."

"Được rồi."- Hắn ngắt điện thoại rồ ga phóng thật nhanh về biệt thự.

Hắn biết Yohye vốn liều, nhưng không biết cô liều đến dại khờ thế này. Nếu cô mà bị JungKook làm gì thì hắn chết vì hối hận mất.

Về đến biệt thự, hắn thấy cô nằm ngay cửa ra vào chân tay duỗi lung tung. Lúc đấy hắn mới thở phào, nếu cô nằm tử tế trên giường có nghĩa là JungKook đang có âm mưu gì đó với cô, đáp cô nằm đây có mười phần chán ghét... Vậy cũng tốt, hắn muốn Yohye là của riêng hắn.

Từ từ bê cô vào giường, đắp chăn tử tế cho cô, toan đi ra ngoài thì cô đã nắm tay hắn giữ lại.

"Taehyung..."- Âm thanh trong veo vang lên, Yohye sớm đã tỉnh.

"Ừm."- Hắn gật nhẹ đầu.

"JungKook tuy ác mồm nhưng rất tốt."- Yohye nhìn mông lung nói.
"Em lại muốn cùng anh giận dỗi một phen nữa sao?"- Taehyung nhăn mặt không hài lòng.

"Em đâu điên."-Cô cười hì hì:-"Em không say, rất tỉnh. Em cố tình gọi JungKook, tưởng không đến những cuối cùng cũng đến và kéo em đi, cậu ta cũng không có phần nào nịnh nọt để em vừa lòng rời khỏi anh. Chung quy cũng chỉ vì khuôn mặt này quá tiện lợi."

"Rồi sao?"- Taehyung ngoáy ngoáy lỗ tai nói.

"Em yêu anh."-Yohye lại cười.

"Hai vấn đề này khác nhau hoàn toàn."- Taehyung vẫn một mặt lạnh lùng.

"Em yêu anh, Taehyung à hahahaaa.... Em điên mất rồi, khi không em lại nhớ đến thằng cu em trai em. Haiz, nó cũng chạc tuổi JungKook. Em và cậu ta duy nhất có điểm này giống nhau."

"Không phải là em có cảm tình với cậu ta chứ?"- Taehyung nheo mắt.

"Có chút."- Cô nhìn lên trần nhà cười.

"..."- Taehyung trầm ngâm nhìn cô mà chẳng biết tay đã nắm thành quyền từ bao giờ.
"Taehyung, anh nghĩ em nói thật sao? Đủ mệt rồi, đi ngủ thôi. Đừng dỗi nữa, rất mệt."- Hơi men trong người cô vẫn còn, đem đôi trắng trẻo của mình ra bám lấy Taehyung kéo xuống giường rồi nhắm mắt ngủ.

Là cô nhắm mắt nên không nhìn ra ánh lửa trong mắt của hắn.

Là cô say nên cô quên mất bản chất của hắn là người có tính chiếm đoạt cực kì cao.

Là cô ngu muội không biết, chỉ một câu nói của cô đã gây hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

_____________

Hôm nay là ngày lấy bằng y, xong xuôi còn làm thủ tục thi tiếp QTKD nữa, hết việc lại bay qua Byun gia xem lại báo cáo kế hoạch, còn về Jeon gia kiểm tra lại tình hình nhà cửa. Nghĩ thôi đến nứt sọ, hôm nay lại là ngày dài.

Vẫn như mọi hôm, cậu trên xe được tài xế đưa đến trường. Thủ tục thi cử làm xong, cậu đang đi đến phòng hiệu trưởng. Bây giờ vẫn sớm, cậu đã ở đây trải qua bao thăng trầm trong suốt bốn năm, dù sao cũng còn sớm cũng nên đi vài vòng gϊếŧ thời gian.
"Anh ơi..."- Có một cô bé tóc tết đuôi sam khẽ gọi cậu từ đằng sau.

"Ơi."- Cậu cẩn thận nhìn xung quanh không có ai mới trả lời cô bé.

"Em đi nhập học mà sớm quá, anh có thể chỉ giúp em lớp 1B khoa công nghệ thông tin không ạ?"-Cô bé ấp úng nói.

Jungkook nhìn qua cô bé này, dáng người nhỏ nhắn, bàn tay không dài lại không có vết chai giống như người động chạm nhiều đến công nghệ. 1B? Cũng là lớp chọn đi.

"Toà nhà đằng sau, lớp thứ hai tầng hai từ trái sang."-JungKook gật đầu mỉm cười nhẹ. Dù sao cũng không quen biết, tốt nhất nên tránh xa vẫn tốt hơn.

"Ngại quá, em từ bé bị mù đường chẳng biết chỗ nào cả. Giờ vẫn còn sớm, anh làm ơn cho chót, giúp em đi anh."- Cô bé nâng đôi mắt thuỷ tinh lên nhìn cậu khẩn cầu.

Đuôi mắt có điểm mờ, con người này không thật thà, nhìn dáng người nhỏ bé thế này lại âm mưu toan tính sao? Định múa rừu qua mắt thợ à? Được, muốn diễn tôi cùng cô diễn.
"Đi."- JungKook vẫn mang nụ cười ngọt ngào đặt trên môi, nghiêng người mời cô bé cùng đi.

Suốt đường đi cô ta chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, không có nhu cầu hỏi han nói chuyện gì thêm, không giống như không biết đường, người không biết thường nhìn ngó lung tung, hỏi han vớ vẩn, nhưng đằng này thì không. Hừm, cô bé này...

"Nói đi, rốt cuộc em muốn nói gì với tôi?"- JungKook từ khi nào dút cây dao bấm từ túi quần kề lên cổ cô ta, một tay tóm chặt lấy tay phòng cô ta làm loạn.

"Ý anh là gì vậy?"- Cô ta vẫn giả ngây ngô, sợ hãi.

"Tốt nghiệp xong miễn cưỡng có thể tôi cũng trở thành bác sĩ, cô tin tôi phẫu thuật thẩm mĩ giúp cô không?"- JungKook đưa con dao cứa vào cổ cô gái, một đường mảnh không sâu nhưng khá dài đủ để doạ người.

"Kim thiếu phu nhân quả không hổ danh là một người thú vị."- Biết là không thoát được, cô ta liền trở mặt cười ha hả, khuôn mặt ngây thơ không còn thay vào đó là quái nhân lão làng. Cô đạp lên chân cậu làm cậu phân tâm nới lỏng tay rồi nhanh chóng rút tay ra chốt cho cậu một cùi chỏ vào ngay miệng. Cậu không phải dân chuyên đánh đấm đương nhiên không lường trước được, choáng váng lùi sau vài ba bước. Phía sau lưng và hai bên cánh có người áo đen chạy tới. Cô ta nở nụ cười khanh khách tự mãn chỉ cậu:
"Hahaaa, lần này chúng tôi bắt được hàng độc rồi. Yên tâm đi Kim thiếu phu nhân là người công phu thế nào thì vào tay bọn này cũng là không có hi vọng trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123