21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap21] Địch nhânĐợi khi Kelly mặc xong quần áo chỉnh tề rồi JungKook cùng nó xuống phòng khách. Cậu hất mặt về phía con người đang lấy dần lại ý thức gào mồm chửi bới phía trong:

"Em muốn xử lí ông ta thế nào?"

"Gϊếŧ ông ta đi em sẽ đội ơn Jeon gia cả đời."- Ánh mắt con bé sắc lạnh, nó nhìn cha nó cất tiếng.

"Anh không thể gϊếŧ người. Với tình huống này nên nhờ luật pháp xử lí."- JungKook lệnh cho tên vệ sĩ đánh một chưởng ngất người cho đỡ ồn ào.

"Khi ông ta về sẽ gϊếŧ em."- Kelly ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên nói.

"Đi với Jeon gia không ai có thể làm hại em."- JungKook khẳng định.

"Anh nói dối. Jeon gia vô dụng, chẳng làm được cái gì cả. Đến mẹ em còn vì phản đối người đàn bà họ Chu lên nắm quyền nên bị bà ta cho người đâm chết."- Kelly cay đắng nói.

"Anh nhắc lại một lần nữa, anh là Jeon JungKook."-Cậu xoay người đối diện với Kelly:
"Bà Chu đã vào dĩ vãng, những gì bẩn thỉu của bà ta anh đang cố gắng thu dọn sạch sẽ tất cả. Em nên tin tưởng chủ nhân chính thống của Jeon gia là anh."

"Có thể?"-Kelly nhìn gương mặt sáng loá của JungKook, nghi hoặc hỏi lại.

"Mẹ em hi sinh vì bảo vệ Jeon gia, anh nghĩ em sẽ không từ bỏ Jeon gia đâu."-JungKook xoa đầu Kelly ôn nhu nói:-"Yên tâm, Jeon gia sẽ nuôi em ăn học đầy đủ. Em không phải lo lắng đâu, chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi."

"Không thích."- Kelly lấy bàn tay của JungKook ném xuống khỏi người mình.

"Hả?"-Cậu thoáng ngạc nhiên.

"Jeon gia đã có ý tốt, em xin nhận nhưng em muốn qua BBc, em muốn được rèn luyện ở đó. Em muốn tự mình bảo vệ mình, em muốn cứng cáp hơn để bảo vệ được Jeon gia. Giống mẹ em ngày xưa."- Kelly rất kiên quyết nhìn thẳng mắt cậu nói rõ ràng.
"Này nhóc, em biết em đang nói gì không? BBc là thành phố gì chứ?"- Jungkook sốc đến há miệng. BBc là nơi tập trung các bang xã hội đen rất lớn, nơi ấy bao la tệ nạn và vô vàn những thứ kinh khủng nhất trên cuộc đời. Có ai lại tình nguyện nhảy xuống lớp đáy của xã hội đó chứ? Trừ khi bị bán vào đó, còn người bình thường nghe đến cũng sợ ré mật rồi. Như cậu chẳng hạn, vừa nghe đã rúm hết cả người ngợm.

"Em muốn vào trại huấn luyện ở đó."

"Điên à? Em chán sống sao?"

Jungkook lại ré lên. Chỗ đó là chỗ trẻ hư bị đày vào đấy đào tạo, phần lớn thành lính, tinh khôn hơn thì được các hội sát thủ cướp về xào lại lần nữa rồi sử dụng để gϊếŧ người, trấn đồ, buôn lậu,.. Nói chung, đó là nơi địa ngục trần gian.

"Em không còn người thân, chẳng còn gì để mất cả. Ai gϊếŧ em bây giờ em cảm ơn."-Kelly nhếch mép lạnh lùng lướt lên phòng.
"Kelly à Kelly... Anh cũng giống em, nhưng anh không kiên cường được như vậy. Có lẽ nên để em theo con đường em đã chọn. Mạnh mẽ hơn cũng tốt."

JungKook nhìn bóng lưng nhỏ bé kia mà thở một hơi thật dài bất lực, nói hết lời hết lẽ thì cũng chỉ có vậy thôi. Trên cuộc đời này không riêng mình cậu thảm. Vẫn còn có Jimin và Kelly, hai đứa nó còn nhỏ mà đã khổ quá rồi.

Vài phút sau có xe cảnh sát đến đưa cha của Kelly đi, đẩy ông ta vào xe, JungKook hướng mắt lên tầng thấy tấm rèm phòng Kelly hở một góc, con bé đang nhìn xuống dưới và lấy vạt áo lau đi nước mắt của mình. Dù sao cũng là phận con, nhìn cha mình như vậy đương nhiên không nỡ.

_________

Một tuần sau, Kelly quả thật đi khỏi MMc hoa lệ phồn thịnh một thân đơn độc chạy đến BBc tệ nạn, hắc ám. Chung quy cũng là sự lựa chọn của con bé, cậu cùng không muốn nói đến làm gì. Bố trí xong xuôi người ở Jeon gia, cậu thoả mãn nằm dài ra giường lim dim đôi mắt muốn nghỉ ngơi.
Thi cử tuần sau mới tính tới, khoa y thì cậu đã thi qua rồi, vẫn như thế, còn QTKD. Nhắc tới lại phát hờn, quanh năm ngày tháng cậu ở nhà không những chăm sóc cho Byun gia, Jeon gia lại còn phải chèo chống Kim gia. Bảo cậu đi thi là quá vừa vặn, không nói tới thủ khoa, trên thế gian này có môn phái nào đọ nghề này với cậu chắc chắn cậu sẽ đánh gãy ngay tất cả các loại thủ khoa. Khoa trương đủ rồi, quay lại với JungKook đang chóp chép miệng sắp đi vào giấc ngủ kia, lần này cậu ngủ chắc phải đến giờ này hôm sau mới xuống giường. Bà Kim vắng nhà, cậu phải tranh thủ mới được.

*Tinggggg* Tiếng điện thoại.

"Mẹ kiếp."- Vừa ngủ được chủ chút, điện thoại bên tai không ngừng reo.

"Alo."- JungKook chẳng thèm nhìn điện thoại, một tay gạt máy áp thẳng lên tai nghe.

"Chị đây."-Giọng lanh lảnh vang lên.
Chị?

Chị nào? Từ khi nào cậu có chị?

"Chị Hye đó."- Bên kia khẳng định lại một lần.

Jungkook nhìn đồng hồ, chập chững nửa đêm rồi cô ta còn gọi điện cho cậu. Con mụ điên này đầu thừa quá nhiều điện hay sao ấy, Kim Taehyung đối với cậu còn chưa đủ lạnh lẽo hay sao mà cô ta còn muốn kéo cậu lại gần. Mục đích là để hắn hắc chết cậu đúng không?

"Cô bị ẩm sọ sao? Rảnh rỗi đi ngủ đi."-JungKook càm ràm, sớm biết Yohye gọi còn lâu cậu mới nghe.

"JungKook à, đến Bar Bang đón chị với."- Giọng lè bè ở đầu dây bên kia vọng lại.

"Cô say?"-JungKook bật khỏi chăn, hỏi nhẹ.

"Ưm, ở MMc tôi không quen biết ai ngoài Taehyung, bà Kim và cậu. Taehyung đang dỗi tôi, tôi không gọi được còn bà Kim chắc chắn sẽ đánh chết tôi. Giờ tôi không thể về được, cầu cậu..."

Không để Yohye nói xong, JungKook đã bẻ gãy cô.
"Say rồi tự sát đi. Đừng làm phiền đến người dưng như tôi."- Nhanh chóng tắt máy, cậu thả sâu vào giấc ngủ. Nhưng trong mơ, nhớ lại bộ váy vàng nhạt và nụ cười hiền ngoan của Yohye cùng JunKyun đang ẩn hiện trong quán bar cùng đám đàn ông lăng nhăng.

Bar Bang là quán mà Park gia dùng nguỵ trang để buôn lậu ma tuý, đừng nói đến độ sầm uất tạm nham của nó, kinh khủng lắm cậu không dám nghĩ tới đâu.

Jungkook lại lần hai trong đêm bật dậy bới xù bông mái tóc, oán giận đá cái đống gối trên giường bay xuống thảm. Hét lớn-:"Cô đi chết ngay đi...Oh Yohye."

______________

Jungkook khoác cái áo lớn cùng cái khẩu trang y tế và cái kính đen, nom không khác gì thằng trộm chó. Đến cái nơi tệ nạn thế này, nửa khắc cậu cũng không thèm, chỉ sợ ai nhận ra mặt thì cậu đến tự sát rửa oan cho một thân thanh bạch mất.
Thu lu một góc là người con gái xoã tóc, mặc váy trắng, người hôi mùi rượu chính là con ma nữ Oh Yohye. Bên cạnh cô ta là một lũ đàn ông bay bay bướm bướm, ghẹo nguyệt đùa thiên nga. Kìa, cô ta dùng khuôn mặt đó mà cười mà uống với chúng kìa, cậu phát điên mất.

*Crack...* Cậu túm lấy tay tên đang mò vào trong mớ tóc của Yohye dùng lực một cước mà bẻ gãy.

"Mày là ai? Dám động vào Park thiếu gia sao? Mày chán sống hả?"- Một bên ôm tay kêu gào, một bên chửi mắng những câu từ trẻ em không nên nghe.

"Park thiếu gia? Park Cim thiếu gia sao? Thất lễ quá."- JungKook tháo bỏ kính mắt và hạ thấp khẩu trang xuống gật đầu ý muốn xin lỗi.

"Biết rồi? Xem Park thiếu đây xử lí ngươi thế nào."- Tên Park thiếu kia dùng bàn tay còn lại dùng sức mà đánh cậu.

Ngu xuẩn, mọi người nghĩ cậu dám đơn thân độc mã ra vào những nơi thế này sao? Cậu cố tình đem theo bạn vệ sĩ nhanh nhẹn bên cạnh, dùng rất được việc. Lấy điện thoại ra gọi, đầu bên kia nhanh chóng nghe điện, cậu chẳng chào hỏi nhiều, vào luôn vấn đề chính:-"Park lão gia, cầu ông dạy dỗ con trai thật tốt, đừng để cậu ta động tí dùng quyền thế bắt bẻ người ta. Lần này là xương tay phải, lần sau ngay cả cái mạng đừng hòng giữ lại."
"Phu nhân Kim thiếu, con tôi đã gây chuyện lớn a. Tôi thay mặt nó xin lỗi."- Bên kia một giọng khẩn cầu.

"Kim gia chuyện gì ra chuyện ấy, với những việc cỏn con này không chấp nhặt. Ông không cần lo lắng, về chỉnh lại con trai ông là được rồi. May cho ông lần này là tôi, gặp phải Kim thiếu thì mạng của con trai ông không nói tới mà cả Park gia nhà ông đều bị hắn cày sạch. Ông nhớ cho tôi."-Nói rồi cậu cúp máy, quay sang nhìn Yohye đang ngây ngô cười kia giận không thể một tay bóp chết cô ta.

Kiếp trước cậu nợ con mụ điên này cái gì vậy trời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123