Chap 10. Autumn Rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry trằn trọc trở mình trên giường, thao thức vì những giấc mơ. Hắn ngủ không sâu, nhưng cũng không tỉnh. Đó chỉ là một kiểu khó ngủ, đem đến cho bạn vừa sức khỏe xuống dốc một cách tệ hại vừa mệt mỏi vô cùng vào buổi sáng.

Đôi mắt của Harry chuyển động điên cuồng dưới mi mắt. Một sinh vật ma thuật nhỏ bé có màu đen tò mò quan sát cảnh tượng đó, không hiểu rằng chàng trai đang tái hiện lại cuộc chiến chống lại Chúa tể Voldemort khủng khiếp trong những cơn ác mộng của mình, một lần nữa.

Một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ đôi môi đang bặm của Gryffindor. Tinh linh cau có, và quyết định đánh thức người anh hùng đang không thể ngủ yên.

Harry bật dậy trên giường khi cảm thấy nhột nhột dữ dội bên tai.

"Cái gì...? Riddle!" Hắn bực bội kêu lên. "Mày nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?"

Doxy màu mực sẫm nhếch mép với hắn, Harry bất ngờ nảy ra ý nghĩ rằng chủ nhân của nó đã dành hết buổi tối này đến buổi tối khác để dạy con vật gây hại nhỏ bé này cười nhếch mép đúng cách, đã được sáng chế bởi Malfoy.

"Muốn đánh thức tao, hả?" Harry xoa bóp mắt, và với lấy kính. "Tại sao?"

Doxy nhảy lên không trung, nắm lấy tay hắn và bắt đầu kéo hắn khỏi giường, đôi cánh bọ nhỏ màu đen của nó đập điên cuồng trong không khí.

"Huh?" Harry ngáp. "Gì cơ?"

Riddle sốt ruột kéo các ngón tay hắn, trông khá ngớ ngẩn với bốn chi nhỏ nhắn cuộn tròn quanh ngón tay cái của Harry.

"Được rồi, được rồi... Tao tới đây..."

Harry nhìn theo con vật đó một cách buồn ngủ, kéo mạnh quần pyjamas của hắn hướng lên nơi chúng có nguy cơ rơi ra. Hắn cảm thấy khá điên rồ và uể oải, cho đến khi hắn đột ngột đứng ngay cạnh giường Draco.

"Oh!" Hắn chớp mắt. "Uh, gì vậy?"

Riddle trông mất kiên nhẫn, và khoanh hai tay lại. Sau đó, nó rón rén lại gần rèm cửa, và chờ đợi, vẻ cáu kỉnh khó lường trên khuôn mặt tinh quái của nó.

"Ồ, tất nhiên!" Harry lắc đầu để tỉnh dậy. "Mày không thể đến được với em ấy mà không có tao dời đi sự giám hộ."

Biểu cảm trên khuôn mặt của doxy có thể được định nghĩa là 'well, duh', bởi một đôi mắt đỏ như lửa trên vẻ ngoài màu đen.

"Uhh... đợi đã." Harry càu nhàu, giọng vẫn còn khàn sau đêm. Hắn giơ tay lên tấm rèm, lầm bầm một vài 'finite incantatums', và đẩy rèm sang một bên. Doxy ngay lập tức lẻn vào bên trong bốn cái cột đầu giường, và cuộn mình vào lồng ngực đang nhấp nhô bình yên của Draco.

"Không có gì đâu." Harry ngáp và trừng mắt nhìn sinh vật ma thuật màu đen.

Riddle lại nhếch mép cười, và bắt đầu vuốt ve ngực Draco bằng đôi tay nhỏ xíu đầy lông từ chỗ cúc áo sơ mi của Draco hơi hở ra.

Harry không khỏi có chút bất an. Hắng giọng, hắn quyết định rút lui. Tuy nhiên, khi đôi mắt hắn vô tình chạm vào khuôn mặt của Veela đang say ngủ, chân hắn đã quyết định không mang hắn rời đi.

Harry yếu ớt dựa vào cột giường Draco, và nghiêng đầu sang một bên. Phải rồi... Không thể không chú ý đến việc Malfoy trông yên tĩnh, gần như tử tế, khi cậu đang ngủ lúc này. Không có nếp nhăn lo lắng giữa lông mày của cậu. Đôi mắt cậu nhắm nghiền và không bừng lên sự thù địch hay lo âu. Miệng cậu không cong lên trong một vẻ mỉa mai ác ý, nhưng trông gần như thể Veela sẽ hơi mỉm cười nhẹ.

Riddle khịt mũi một chút, và Harry tỉnh dậy khỏi sự sững sờ. Để giải tỏa suy nghĩ của mình, Harry lắc đầu nguầy nguậy, đến nỗi cả thế giới bắt đầu quay cuồng trong mắt hắn. Sau đó, hắn vội vàng đóng rèm cửa giường Draco một lần nữa.

Khi hắn nắm lấy những chiếc móc treo màu xanh lá cây đậm, hắn lại tự hỏi mình đã làm thế nào để khiến bản thân mắc phải tình huống này. Nó khá là xấu hổ, thực sự, khi hắn không thấy điều đó quá đáng phiền muộn nữa. Nếu nói thật, năm học của Harry đã hoàn toàn tẻ nhạt kể từ khi Voldemort sụp đổ, và hắn cần có loại hứng khởi này trong đời. Và còn ai tốt hơn để làm trầm trọng thêm và kích động hắn ngoài Draco Malfoy, nỗi khổ của đời hắn từ năm 1991.

Harry phát ra một tiếng cười khẽ. Thực sự thì cuộc sống không đến nỗi tệ. Hơn nữa, bây giờ hắn có thể trải nghiệm cảm giác sẽ như thế nào, nếu ngay từ đầu hắn được xếp vào Slytherin. Có lẽ hắn nên cố gắng kết nhiều bạn mới?

Harry nhìn xuống cậu bé tóc vàng trước mặt, và thở dài. Hắn phải thừa nhận điều đó... Đôi khi hắn tự hỏi về Draco Malfoy. Harry đã ngẩn ngơ vài lần với suy nghĩ rằng nếu Draco nhận được một kiểu giáo dục khác, khác xa với ảnh hưởng lố bịch của Lucius Malfoy, cuối cùng thì cậu có thể đã trở thành một chàng trai khá tuyệt, thay vì nhãi con khoa trương như hiện tại. Tuy nhiên... Thật vô ích khi nghĩ theo những điều đó, bởi vì Malfoy là chính cậu, và sẽ không thay đổi thói quen của mình bất cứ lúc nào sớm hơn - đặc biệt không phải vì Harry. Harry để ánh mắt mình theo một lọn tóc bạc trắng, nơi nó bắt đầu từ đỉnh đầu Draco và uốn quanh tai cậu một cách vô cùng ngọt ngào.

Bất thình lình, một cảm giác xấu hổ len lỏi trong lòng Harry. Bằng cách nào đó, cảm thấy rất sai lầm khi bí mật theo dõi khoảnh khắc yên tĩnh duy nhất mà cậu bé đã có trong nhiều ngày - cảm giác như đánh cắp thứ gì đó quan trọng từ cậu. Nhưng, Harry tự nhắc mình, đây chỉ là Malfoy, phải không? Và nó thực sự sẽ không thành vấn đề nếu thỉnh thoảng hắn cố gắng đánh cắp một hoặc hai khoảnh khắc đẹp đẽ từ nhóc con kiêu ngạo này, phải không? Có vẻ như Malfoy sẽ không quá nhân từ với hắn, tình huống của họ đã đảo ngược.

Harry rên rỉ, và nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ của Malfoy. Nó thực sự là một chiếc đồng hồ đẹp, có ba cái Xoay thời gian nhỏ xinh trong bụng của nó và các chữ số trên mặt đồng hồ di chuyển mỗi khi cái Xoay thời gian tương ứng của chúng xoay ngược lại. Bây giờ, các chữ số cho thấy đã năm giờ ba mươi hai vào buổi sáng, a.k.a quá con mẹ nó sớm.

Riddle cười khúc khích một chút, và Harry cau mày với nó. Một bàn tay nhỏ bé giơ lên, và những ngón tay nhỏ ra hiệu Harry lại gần. Harry lắc đầu. "Không đời nào."

Doxy trông rất tức giận, và khoanh hai tay.

Harry nheo mắt nhìn tiểu yêu, và kết quả là khoanh tay lại. "Không!" Hắn rít lên. "Tao sẽ không! Nó không giống như em ấy đang gặp rắc rối gì và tao muốn ngủ trở lại. Có Chúa mới biết ngày mai chúng ta có những gì phía trước. Chà, thực ra thì, hôm nay."

Nhưng Riddle rất cứng đầu. Nó cho Harry một cái quắc mắt đầy đe dọa, và rón rén đến gần khuôn mặt Draco. Ở chỗ đó, với một động tác nhỏ của chân, nó giả vờ đá vào quai hàm Draco.

Harry nghiến răng. "Mày sẽ không dám, đồ quỷ con!"

Riddle cười xếch đến mang tai, những chiếc răng nhọn hoắt sáng lấp lánh. Mặc dù có chiều cao hào phóng chỉ 2 inches nhưng chắc chắn rằng nó rất có thể dám làm bất cứ điều gì.

"Ồ, tốt thôi! Chỉ cần đừng, đừng đánh thức em ấy, làm ơn, bởi vì tao thực sự không muốn tiếng rên rỉ của em ấy bắt đầu sớm hơn cần thiết. Mày muốn tao làm gì?" Harry hỏi, và cẩn thận ngồi bên cạnh Draco. Sau đó, hắn nghiêng người về phía doxy và nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của nó.

Riddle đi chậm về phía Harry cho đến khi nó có thể chạm vào mặt của Cậu bé Anh hùng. Một cách nhẹ nhàng, nó đặt cả bốn bàn tay đầy lông lên đôi môi mềm của Harry.

Harry mỉm cười. "Mày thích tao, đúng chứ?"

Riddle mỉm cười đáp lại hắn, và sau đó, khá bất ngờ, cắm hai mươi móng tay sắc nhọn của nó xuống chỗ thịt nhạy cảm của Harry.

Một cơn đau nhói tràn qua môi dưới, và hắn quay mặt đi. "Cái quái gì thế?" Hắn rít lên. Sau đó hắn đưa tay lên miệng và thấy nó chảy khá nhiều máu, mặc dù vết thương không lớn lắm.

"Riddle! Mày đã làm một điều kinh khủng! Tao sẽ giết mày!" Harry hét lên trong một tiếng thì thầm.

Riddle, tuy nhiên, trông không quan tâm. Nó thậm chí còn không nhìn Harry giận dữ mà chỉ nghịch một giọt gì đó trên tay.

Harry sớm nhận ra đó là máu của chính mình.

"Riddle, mày chết chắc rồi... er... doxy!" Hắn lầm bầm, lau đi một ít máu trên môi.

Riddle nghiêng cái đầu nhỏ bé của nó, và nhìn Draco. Harry quan sát cách hắc tinh linh bay qua mặt cậu bé tóc vàng và đáp xuống má cậu.

"Đừng đánh thức em ấy!" Harry khẽ cầu xin.

Riddle liếm đôi môi màu đen của nó, chiếc lưỡi sắc bén lướt qua hàm răng dao cạo, trắng như tuyết. Sau đó, nó quỳ xuống và nhỏ giọt máu đỏ trên tay nó. Harry nhìn thấy giọt máu trượt trong miệng Veela đang hé mở.

Harry vẫn nhìn chăm chú. Làm sao hắn có thể không nhìn chăm chú, khi đầu lưỡi hồng nhuận của Draco đột ngột hướng về phía trước để nếm thứ chất lỏng màu đỏ làm ướt đôi môi nhạt màu của cậu.

Harry thấy nó kích thích vô cùng bệnh hoạn.

Đột nhiên, một cánh tay len lén ôm lấy hông Harry.

"C-cái gì cơ?" Harry gằn giọng.

Draco kéo Harry lại gần, kiên quyết giữ hắn trong cái nắm chặt của cậu. Harry cố gắng vùng ra, cảm thấy hơi hoảng loạn, nhưng không thể tìm ra đường thoát khỏi cái bẫy. Và, ngay sau khi ngừng chiến đấu, hắn há hốc mồm kinh hoàng hơn khi tự mình cảm nhận được đôi môi của Draco. Chiếc lưỡi màu hồng đã nói ở trên lướt ra để vuốt ve môi dưới hắn, trước khi Veela ngậm hoàn toàn phần thịt bị thương trong miệng mình.

Đối với Harry, nó giống như cả thiên đường và địa ngục. Đôi mắt hắn giãn ra đến nỗi hắn chắc chắn rằng chúng sẽ bật ra khỏi đầu mình. Điều này không đúng. Hắn không phải là người đồng tính. Hắn cảm thấy bị cự tuyệt, bị phản bội, khủng khiếp - tuy nhiên, háng của hắn quyết định rằng hắn thích tình huống oh-rất-rất-rất-nhiều. Harry chống lại ý muốn rên rỉ khi Draco bắt đầu massage những vết cắt đang chảy máu của hắn bằng một chiếc lưỡi mềm mịn.

Những cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Harry, và hắn đang run rẩy một cách tức giận. Hắn có nên hôn lại Malfoy không? Hắn có nên mở miệng thêm một chút nữa và hôn sâu vào nụ hôn tuyệt vời không? Đầu Harry quay cuồng.

Và rồi... tất cả dừng lại. Chỉ như vậy thôi.

Draco dựa lưng vào gối, quay đầu khỏi hắn và tiếp tục ngủ. Hay... Em ấy đã bao giờ thức chưa? Lúng túng, Harry trượt ra khỏi giường, và quay lại giường của mình, chao đảo nhẹ. Hắn có thể nghe thấy doxy cười khúc khích với hắn, nhưng hắn không thể quan tâm được nữa. Hắn đã... mất tập trung.

Draco Malfoy đã hôn hắn.

Draco Malfoy đã hôn hắn trong giấc ngủ.

Draco Malfoy đã hôn hắn trong giấc ngủ sau khi Riddle cho em ấy uống máu hắn.

Nếu điều đó không kỳ lạ, thì cái gì mới là?

Harry đột nhiên mệt mỏi lần nữa. Quyết định rằng hắn thậm chí không muốn hiểu, hắn rúc mình xuống chiếc giường ấm áp và chui xuống chăn. Với đôi tay run rẩy, hắn chạm vào miệng và vuốt nhẹ môi dưới.

Hắn thấy nó hoàn toàn không bị thương.

Hai giờ sau, Draco tỉnh dậy với cảm giác vui vẻ trong lồng ngực. Có gì đó đang rung rinh ở đó, giống như xốn xang nhộn nhạo. Cậu không thể quyết định tại sao, nhưng rất vui vì điều đó. Rốt cuộc, đã một thời gian dài kể từ khi cậu cảm nhận được sự mãn nguyện này lần cuối và cảm thấy bình yên với chính mình. Cậu mở mắt và ngay lập tức chúng thích nghi với bóng tối của hầm ngục. Cậu bò ra khỏi giường, và liếc nhìn đồng hồ trên bàn. Nó báo hiệu tám giờ sáng.

Và rồi, một cảm giác lo lắng bao trùm lấy cậu. Một thứ gì đó hoàn toàn không đúng chỗ. Một thứ gì đó quan trọng.

Cau mày, cậu nhìn xung quanh mình. Những người khác vẫn đang ngủ, nếu bất cứ điều gì có thể được quyết định từ những tấm rèm đã đóng. Đó là điều khá bình thường, cậu chắc mẩm, nếu không muốn nói là có một chút bất thường. Cậu đi về phía cái rương, mở nắp và tìm bàn chải đánh răng.

Và rồi, cứ như thế, lý do cho những cảm giác bất an của cậu chợt hiện ra: rèm cửa của cậu đã bị mở, và lớp giáp bảo vệ... chúng đã biến mất.

Đôi má của Draco đỏ bừng vì giận, và cậu tiến thẳng đến giường của Harry. Giật tấm màn sang một bên bằng vũ lực, cậu lao xuống và tát mạnh vào má Gryffindor.

"Đồ khốn khiếp!"

Harry mở to mắt. "Huh?"

Draco gầm gừ. "Lại là một trong những ý tưởng tuyệt vời của mày nữa ư Potter? Để tìm cho tao một người bạn đời? Huh? Huh?"

Harry chỉ nhìn lại trong sự bối rối, xoa bóp bên má đang đau nhức.

"Đồ ngốc nhà mày! Tao có thể đã bị CƯỠNG HIẾP!" Draco nắm lấy cổ áo của Harry và lắc Gryffindor lên xuống. "Đồ thối ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Mày không hiểu rằng nếu mày tiếp tục hành động như thế này, tao phải bảo đảm sự an toàn của chính mình bằng cách bắt đầu ngủ chung giường với mày sao? Và đó là điều chúng ta không muốn, đúng chứ?"

Harry nhìn cậu chằm chằm, không hiểu ý, đôi mắt xanh lục vô tội và bối rối. Draco ngay lập tức càng thêm kích động.

"Nói gì đó đi, đồ khốn! Có phải mày, hoặc mày đã không, xóa lớp bảo vệ của tao với hy vọng rằng tao sẽ bị cưỡng hiếp, và do đó, với hy vọng mày có thể dễ dàng thoát khỏi tình trạng này? Hmm?"

"Tao không có!" Harry gằn giọng. "Buông tao ra!"

"Vậy tại sao mà con mẹ nó lớp bảo vệ của tao bị mất?" Draco sôi sục, và cúi sát mặt vào mặt Harry. Đôi mắt cậu đâm vào Harry với ánh mắt dao găm lạnh băng, và cậu cảm thấy kỳ lạ, đột ngột thôi thúc muốn cắn xuống môi dưới của Harry. Tuy nhiên, cậu đã kiềm chế bản thân.

"Tao xin lỗi, chắc là tao đã quên đặt lại chúng." Harry nhìn trộm. Đôi mắt hắn mở to và sợ, và hắn đang cố gắng nhìn vào bất cứ đâu ngoại trừ Draco. "Tao đã để cho Riddle vào sáng nay, và, ah, tao đã... có lẽ quá buồn ngủ nên tao quên đặt lại lớp bảo hộ."

"Chết tiệt." Draco thở phào, và cáu kỉnh nhìn Harry. "Mày không thể phạm phải những sai lầm như vậy, Potter! Sẽ ra sao nếu Crabbe hoặc Goyle thức dậy trước một trong hai chúng ta, và... ewww, tao thậm chí còn không đi tới đó."

"Tao... tao thực sự xin lỗi." Là tất cả những gì Harry cố gắng nói.

"Mày nên như thế." Draco cuối cùng cũng buông cổ áo Harry ra và ngả người ra sau. "Bây giờ, đứng dậy!"

Draco bật dậy và đi đến tủ quần áo của mình. Ở đó, cậu đào ra một bộ quần áo màu trắng. Một cách thuận lợi, cậu hăng hái mặc chiếc quần dài bó sát vào và chiếc áo sơ mi dáng dài cổ bẻ (shirtwaist), mặc bên dưới chiếc áo choàng đen, trang trọng của trường.

"Tao sẽ đi đánh răng. Trong khi đó, Potter, hãy làm mày chỉnh tề hơn đi."

Tiếp theo, Draco đến đánh thức Blaise Zabini.

"Chào buổi sáng, Blaise." Cậu nói khi đẩy cậu bé kia xuống sàn một cách không khách sáo. "Tớ muốn cậu bảo vệ tớ khi tớ đi vệ sinh, nên hãy đứng dậy!"

Blaise rầu rĩ đứng dậy và xoa mông đã đập vào sàn đá. "Mmhhh... Được rồi... Nhưng tại sao cậu không nhờ Potter hộ tống cậu?" Anh gằn giọng. "Tớ vẫn còn ngủ, cậu biết mà."

"Bởi vì tớ giận Potter!" Draco cáu kỉnh. "Bây giờ hãy chuẩn bị và đừng hỏi những câu hỏi ngu ngốc."

"Aye, aye... Bất cứ điều gì..." Blaise đi tìm áo choàng đi học của mình.

Bàn Slytherin - cũng giống như các bàn khác - phá lệ yên tĩnh vào buổi sáng hôm đó. Draco giả vờ không thừa nhận điều này, và tự pha cho mình một tách cà phê. Cậu chú ý với sự thích thú cách Harry tự động đưa hộp sữa cho cậu, và bằng sự biết ơn, cậu đổ chất lỏng màu trắng vào thứ màu đen đang bốc khói.

"Potter?" Cậu thì thầm.

"Hmm?" Harry hỏi, đang chơi với chiếc nĩa với vẻ lơ đễnh.

"Tại sao mọi người lại im lặng quá vậy?"

"Dunno." Harry nhún vai.

Draco nghiêng người lại gần và nghi ngờ nhìn Gryffindor. "Vậy tại sao mày lại im lặng?"

"Huh?" Harry lưỡng lự.

"Tao đã hỏi mày," Draco thở ra một hơi dài kịch tính, "Tại sao mày lại mất tập trung đến mức mày thậm chí không nghe thấy tiếng tao khi tao nói chuyện với mày?"

"Tao... Uhhh... Xin lỗi." Gryffindor lầm bầm, má hắn và đường chân tóc đỏ chuyển thành màu đỏ rực. "Nó chỉ là, erm, tao đã có một buổi sáng khá là, ah, kỳ lạ. Đã không... ngủ quá ngon trong những giờ sớm trước."

"Oh." Draco trông hoàn toàn thất vọng. "Và ở đây tao nghĩ rằng có điều gì đó rất nghiêm trọng đang dày vò suy nghĩ của mày. Khỉ gió thật."

Harry càng đỏ mặt hơn, nhưng Draco không để ý đến nó. Thay vì vậy, cậu lại đưa mắt nhìn tách cà phê trước mặt. Sau đó, cậu khuấy nó bằng một chiếc thìa nhỏ, và bắt đầu đếm vòng xoáy của thức uống màu nâu kem được tạo ra trong chiếc tách bạc.

Cậu gần như nhảy dựng lên khi cảm thấy bàn tay của Harry đang siết chặt vai mình.

"Mày biết đấy, Malfoy, bây giờ mà mày đề cập đến nó... Mọi người đều đang khá yên tĩnh." Harry càu nhàu.

"Well, duh."

"Um... Mày có thể cố gắng ngăn chặn thứ rực rỡ đẹp mắt đó, mày biết mà," Harry tiếp tục. "Tao chắc chắn, nếu toàn bộ Slytherin đột nhiên quyết định quấy rối mày bây giờ, tao sẽ bị chế ngự chỉ trong vài giây."

"Nói cho mày biết, Potter, tao không thể làm được," Draco giận dỗi. Cậu cố gắng hết sức để không nghĩ về bàn tay ấm áp của Harry trên vai mình. "Um, ngoài ra, cảm giác sức hút sáng nay mạnh hơn hôm qua. Thực ra, bản năng của tao chưa bao giờ báo động như vậy trước đây. Đó là một cảm giác tuyệt, nhưng nó làm tao bối rối ... và, rõ ràng, nó cũng khiến những người bạn cùng nhà của tao bối rối. Tao tự hỏi điều gì đã xảy ra trong đêm. "

"Oh," Harry đỏ mặt, ho và ngồi thu mình lại chỗ ngồi. Sau đó hắn xoay lại và lầm bầm điều gì đó về thịt xông khói và trứng.

"Có chuyện gì vậy, Potter?" Draco khó chịu hỏi.

"Nthngmprtnt."

"Cái gì cơ?" Draco nắm lấy cánh tay của Harry và vặn nó. Harry kiên quyết nhìn chằm chằm vào đĩa của mình.

"Không có gì quan trọng."

"Nghe này, Potter," Draco thở ra một hơi dài. "Tao biết mày không thích hoàn cảnh này hơn là tao làm. Nhưng tao thực sự không thể tránh khỏi việc tổ tiên của tao can thiệp vào các sinh vật huyền bí. Vì vậy, tao không thể tránh khỏi sự thật rằng tao một phần là Veela và rằng tao..."

"Nó không phải là chuyện đó, Malfoy, không phải lần này," Giọng của Harry gay gắt khi hắn ngắt lời Draco. "Chỉ cần... quên nó đi. Làm ơn đi. Nó sẽ qua thôi."

"Tao chắc chắn hy vọng nó sẽ xảy ra." Draco nheo mắt.

Một vài khoảnh khắc trôi qua, trong sự im lặng tiếp tục, cho đến khi Draco một lần nữa mất hết khí lực. Cố gắng giữ giọng đều đều, cậu nói với những người bạn cùng nhà, "Đám ngu ngốc không có đầu óc tụi mày đừng nhìn tao chằm chằm được không? Thật là bất lịch sự."

Nhiều người bạn của cậu có đủ thanh lịch để trông xấu hổ, đặc biệt là Millicent và Theodore, nhưng những người khác chỉ mỉm cười với cậu và nháy mắt và tiếp tục nhìn chằm chằm. Daphne thậm chí còn đá lông nheo trước điều mà ả rõ ràng cho là một cách thức để quyến rũ.

Draco nghiên cứu cái mặt bàn bằng gỗ trong sự quan tâm, và mơ màng tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào khi đập trán vào nó.

"Này," Harry huých cậu. "Cứ phớt lờ họ. Hãy cố gắng sống một cuộc sống bình thường. Có thể họ sẽ chừa cái thói đó."

"Làm rõ khái niệm 'cuộc sống bình thường' đi." Draco trông có vẻ mệt mỏi.

Harry nhìn cậu một lúc. "Mày biết gì không? Tao không thể."

"Vậy thì tao đoán chúng ta khá giống nhau," Draco lơ đãng. "Không ai trong chúng ta thực sự biết cuộc sống bình thường là như thế nào."

"Ừ, tao đoán vậy."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một sự im lặng khá là thân thiện, xem xét mắt nhau. Đây là lần đầu tiên Draco nhận thấy Potter thực sự có một vòng hẹp màu đỏ chói lọi, gần như không thể nhận ra nằm ở xung quanh vầng hào quang xanh lục của hắn. Món quà cuối cùng từ Chúa tể Voldemort, có lẽ?

"Có thư!" Blaise hét lên, phá vỡ khoảnh khắc cô lập nhỏ bé của họ. "Draco, cậu không mong đợi một lá thư sao?"

Draco gật đầu với Blaise, và nhìn lên trần nhà đầy chờ đợi. Cậu cong môi cười khi nhận ra con cú đại bàng của mình giữa những sinh vật có cánh khác.

"Cuối cùng thì!" Cậu cười rạng rỡ.

"Mày đang mong đợi một lá thư?" Harry hỏi. "Từ ai?"

"Nó không phải là việc của mày, nhưng là của chị họ tao." Cậu trả lời, trong lúc vội vàng tách tấm da ra khỏi chân con cú. Sau đó, cậu nhìn Potter, và chỉ về con chim màu bạc. "Cho nó một ít thịt xông khói, được không?"

Harry nâng một miếng thịt mỏng màu nâu và trắng giữa các ngón tay và đẩy nó về phía con cú. "Vậy... Nó là từ... Chị của mày?"

"Đúng vậy." Draco lẩm bẩm, mở niêm phong.

"Nymphadora Tonks, có lẽ?" Harry cau mày, và nhìn con cú đại bàng Malfoy gần như đang gặm ngón tay của hắn.

Draco giật mình và nhìn Potter. "Sao mày biết cô ấy là chị của tao?"

"Đã thấy cây gia phả của mày, một lần," Harry nhún vai. "Ý tao là cây gia tộc Black."

"Ở đâu?" Draco hỏi.

"Ừm... Tùm lum chỗ?" Harry cười toe toét.

"Đồ khốn." Draco vớ lấy một quả sung khô bất kì và ném nó về phía Harry. "Nói cho tao biết ngay!"

"Được rồi," Harry cúi xuống để né và trông tự mãn. "Tao tình cờ sở hữu ngôi nhà thời trẻ của mẹ mày, và nó ở đó trên tường phòng khách của tao."

"GÌ?"

"Tao tình cờ sở hữu căn 12 Grimmauld Place ở London, trước đây được gọi là Trang viên Black, và cái cây gia phả được vẽ trên tường phòng khách của tao."

"CÁI GÌ? "

"Im đi, mày đang thu hút sự chú ý." Harry nhắc nhở.

"Tao đã đang thu hút sự chú ý như thế, vì vậy tao không thể hiểu ý đồ của mày." Draco bĩu môi.

"Mày không phải có thư muốn đọc sao?" Harry thản nhiên chỉ vào cuộn giấy da đang mở dở.

Draco nhìn hắn ta một cách khó chịu. "Đúng vậy. Nhưng tao có thể đọc nó sau."

"Như thể mày sẽ! Mày gần như xé nó thành nhiều mảnh khi mày mở nó ra, mày thật háo hức muốn đọc nó." Harry chế nhạo.

Draco dường như đang có một cuộc đấu tranh nội tâm ngắn trước khi cậu đi đến quyết định. "Được thôi. Tao sẽ để mày và cây gia phả nhà tao yên một lúc. Nhưng, tao sẽ cho mày biết rằng lá thư này không quá quan trọng, tao sẽ không để mày đi dễ dàng đâu. Thực tế là ... Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau, sau khi ăn sáng."

"Lòng tò mò giết chết con mèo." Harry cố tỏ ra bề thế trịch thượng, nhưng hét lên khi con cú đại bàng của Draco cắn ngón tay hắn đầy đau đớn.

Draco cười, và rồi bắt đầu đọc lá thư của mình.

Darling Sweet Foy, lá thư bắt đầu.

Draco cau mày. "Em sẽ giết chị mất, Dora." Cậu thì thầm.

"Cái gì đó?" Harry hỏi, mút ngón tay bị thương của hắn.

Draco hoàn toàn bị phân tâm bởi cảnh tượng đầy kích thích này, và vội vàng quay lại đọc chữ viết đẹp đẽ của người chị cậu, lờ đi cơn rực cháy ở bụng dưới.

Darling Sweet Foy,

Em như một đứa ngốc vậy. Ta nói điều này một lần và chỉ một lần thôi: hãy đừng phiền hà về những rắc rối quá nhiều và suy nghĩ rõ ràng lên. Em không thể không biết người bạn đời của mình là Harry Potter. Gen của em đã chọn cậu ta cho em, biết rằng cậu ta sẽ là người phù hợp hoàn hảo với em.

Và vì lợi ích của Morgan, đừng hành động như thể em không muốn thằng nhóc! Ta biết em muốn. Chết tiệt, cậu ta là con mẹ nó Cậu bé Sống sót! Mọi người đều muốn cậu ta. (Đừng đưa bức thư này cho Harry xem, nó sẽ kinh hoàng với cách sử dụng ngôn ngữ của ta). Dù sao, em nên cảm ơn những ngôi sao may mắn của mình rằng em có đặc ân này để tiếp cận nó. Nhưng không! Thay vào đó, em đang chìm đắm trong mất mát và tự thương hại mình. Em có điên không? Em nên tự hào rằng em không cần phải kết hôn với một gã vô dụng bất tài.

Kết hôn? Draco bịt miệng, khá rõ ràng.

"Gì vậy?" Harry hỏi, nghiêng người lại gần. "Tin xấu?"

"Uhh... Gì? Không! Không..." Draco lắp bắp hai má nóng bừng. "Và đừng do thám lá thư của tao!"

"Tao đã không!"

"Mày đã!"

"Không!"

"Đã!"

"Không!"

Draco cau có.

Harry cau có.

Và rồi họ quay lưng khỏi nhau.

Draco tiếp tục đọc.

Phải, ta đã nói 'kết hôn'. Và xin đừng bịt miệng; nó không trở thành em chút nào, cưng yêu. Em biết rằng chị là một người lãng mạn trong vô vọng, và chị thề, nếu chị không thấy em và Harry gắn bó và đính hôn trước khi năm nay kết thúc, chị sẽ đích thân đến thăm cả hai và tiết lộ bí mật của em cho Harry.

Draco rùng mình. "Chị sẽ không!" Cậu càu nhàu.

Nhưng, sau đó một lần nữa, cậu biết rằng cô ấy sẽ làm được.

Và, chị phải nói với em điều này: Harry Potter là một người đàn ông tốt, tử tế. Ngay cả khi điều này không giống như bây giờ, chị chắc chắn rằng thằng nhóc sẽ học cách yêu em đúng lúc. Ý chị là, con người thật của em. Chỉ cần cho nó thấy em thực sự là ai. Hãy cho nó thấy rằng em có thể là một con người bình thường, ngoài việc là một Malfoy và một nửa Veela. Cho nó thấy rằng nó có thể tin tưởng em. Harry Potter không bao giờ làm những điều nửa vời. Nếu cậu ta quyết định yêu em, cậu ta sẽ không bao giờ ngừng yêu em. Chị chỉ mong em nhận ra điều này, và hiểu em đang có trong tay một kho báu quý giá như thế nào.

Một cảm giác ấm áp, náo nức tràn ngập lồng ngực Draco, và cậu mỉm cười. Harry có thực sự học cách yêu cậu không? Sau đó, cậu tự nguyền rủa bản thân, và đẩy cảm xúc đó ra xa. Cậu không muốn Harry yêu cậu, cậu không muốn! Và người dì của cậu không thực sự làm tốt công việc giúp cậu chiến đấu với những cảm giác tồi tệ này. Bà cô già lén lút đó!

Phải, phải rồi, chị biết rằng em muốn chị giúp em thoát khỏi tình trạng này thay vì cổ vũ nó. Nhưng cuộc sống thật là đĩ điếm mà, phải không? Muwahahaa, ít nhất là bà chị của em là vậy. *nhếch mép* Chúc may mắn với Hero Boy nhé, bé con xinh đẹp!

-Dora

Draco nhớ lại kế hoạch ban đầu của mình bao gồm cái trán và mặt bàn, và bắt đầu đập vỡ hộp sọ của cậu.

Harry vừa nhận được một con cú từ Hermione, nơi cô đã yêu cầu hắn gặp cô và Ron trong thư viện sau giờ học. Tuy nhiên, khi hắn vừa quay bước về phía tầng 4, hắn bất ngờ bị Draco kéo sang một hướng hoàn toàn khác.

"Này! Mày đang làm gì vậy?" Hắn bực bội hỏi.

"Đã đến lúc phải ra ngoài, Potter." Cậu bé tóc vàng thông báo. "Nhanh lên."

"Ôi làm ơn đi, không phải lúc này!" Harry rên rỉ. "Tao cần phải đi và học một số môn học thực sự vào một lúc nào đó của học kỳ này, mày biết mà. Kỳ thi đầu tiên sắp đến rồi, và nó là năm N.E.W.T của bọn tao, như Hermione vẫn nhắc nhở tao!"

"Như thể mày đã từng thích học, Potter." Draco dỗi.

"Tao có!" Harry phản kháng.

"Oh, phải không?" Draco nhếch môi. "Vậy thì tao nói rằng mày có một cách khá kỳ lạ để thể hiện sự hứng thú đến việc học của mình, nếu bất cứ điều gì có thể được quyết định từ buổi học cuối cùng của chúng ta."

"Đó là hai tiết Độc dược, Malfoy" Harry giải thích.

"Và mày đã ngủ qua nó." Draco chỉ ra.

"Chà, Snape thậm chí còn không nhận ra là tao đã ở đó!" Harry cười nhe răng.

"Đúng, ngài ấy đã, và ngài ấy đã trừ hoàn toàn một trăm năm mươi điểm từ Gryffindor."

Harry thở hổn hển. "Ông ta không có!"

"Có, ngài ấy đã làm."

"Ông ta đã không! Và tao không muốn ra ngoài! Tao đã nói mày rồi, tao cần phải đến thư viện."

"Ngài ấy cũng vậy; chỉ cần quay lại và nhìn vào chiếc đồng hồ cát Gryffindor đáng thương của mày. Và mày có thể học bên ngoài."

"Nó không giống với thư viện! Tao không thể tập trung ở đó." Harry giận dữ và quay lại nhìn chiếc đồng hồ cát Gryffindor giờ đã trống rỗng hơn trước đáng kể. "Mẹ nó!"

Draco cười toe, và đẩy Harry ra khỏi cửa Đại sảnh đường. "Đã nói mày rồi."

"Được rồi, vậy là ông ta đã làm. Nhưng dù sao thì, tao không muốn ra ngoài. Mày biết mà, tao đã hứa sẽ gặp Hermione và Ron trong thư viện."

"Nhìn xem tao quan tâm không."

"Malfoy!"

"Mày có thể gặp họ sau, đồ máu lai. Nhưng bây giờ, tao cần tắm nắng hằng ngày." Draco trông có vẻ cáu kỉnh.

"Tại sao mày không tắm nắng trễ một chút?" Harry hỏi. "Tao thực sự đã hứa với bạn bè của mình."

"Vì bây giờ trời đang sáng nên tao không hiểu tại sao chúng ta phải đợi cho đến khi trời nhiều mây."

"Mày là một đồ khốn nhỏ ích kỷ." Harry nói nhỏ, nhưng cũng theo sau Draco. "Và dù sao thì tao cũng không thực sự thấy điểm nào trong những lần tắm nắng này. Không ai quan tâm nếu mày chết, và mày thậm chí dường như không bao giờ bị rám nắng."

"Tao bị rám nắng!" Draco trông có vẻ bị xúc phạm, và xô vào vai Harry. "Nhưng không phải theo cách Muggle bẩn thỉu như mày."

"Và điều đó có nghĩa là gì?" Harry đẩy Draco lại. "Tao không biết có nhiều cách khác nhau để bị bắt nắng."

"Của tao không có màu nâu," Draco có vẻ kiêu kỳ. "Đó là ánh sáng mặt trăng, và nó làm cho làn da của tao trông nhợt nhạt hơn bình thường."

Harry lắc đầu. Tin tưởng Malfoy để trở nên đặc biệt, một lần nữa. "Chưng diện làm sao," Hắn nói đầy ác ý. "Tao cá là nó khiến mày tỏa sáng như một thiên thần!"

"Chế giễu tao tất cả những gì mày thích, Harry, nhưng cuối cùng tao vẫn trở thành người xinh đẹp hơn trong chúng ta." Draco ca ngợi.

Harry nhướng mày trước điều này, nhưng Draco dường như không nghĩ rằng có điều gì kỳ lạ trong câu nói của cậu. Mặt khác, Harry thấy nó vô cùng kỳ quặc. Đầu tiên, Malfoy đã gọi hắn là Harry. Và thứ hai ... Harry không thể quyết định đó là gì, nhưng cách Malfoy đã nói rằng họ 'là một thứ gì đó kết thúc cùng nhau' đã làm hắn băn khoăn.

À, tốt. Có lẽ đó chỉ là một câu nói nhầm lẫn nhất thời? Hoặc, có thể, bộ não của Veela đã mềm đi phần nào vì gần đây em ấy không được tắm nắng đủ?

Hoặc có thể là do não của hắn mềm đi - một hệ quả khác của buổi sáng với máu và nước bọt?

Harry khôn ngoan để cho vấn đề qua đi.

Họ yên vị bên sân cỏ Quidditch, trên một chiếc chăn mà Draco đắp lên và trải bên dưới họ.

"Nghe này, Potter. Tao cần viết một lá thư cho các nhà đầu tư của mình," Cậu nói, nằm sấp xuống và lấy ra một mảnh giấy da và một cây bút lông từ trong ba lô. "Tao đã phải làm điều đó ngày hôm qua. Và tao không có ý định cho mày biết bất cứ điều gì về kinh doanh tài chính của tao, vì vậy ..."

"...Vì vậy?"

"Đi làm gì đó giết thời gian đi, hoặc đại loại."

"Cái gì?" Harry cuộn nắm đấm. "Đầu tiên mày nhất quyết đòi tao đến đây với mày, giờ mày đuổi tao đi? Mẹ kiếp, Malfoy. Tao sẽ học, giống như tao đã hứa với bản thân, và sẽ ở ngay đây, nơi ít nhất là tương đối thoải mái trên chăn." Hắn nằm sấp, bên cạnh Draco, lấy cuốn sách Biến hình của mình và mở nó ra từ nơi họ đã để lại. "Mày không ra lệnh cho tao xung quanh, đồ phô trương."

"Tốt thôi!" Draco đặt một khoảng trống giữa họ, và lấy bút lông của mình. "Nhưng đừng nhìn lén!"

"Tao sẽ không!"

"Mày sẽ."

"Sẽ không!"

"Vụ này dần trở nên nhàm chán rồi."

"Vậy thì im lặng và viết bức thư chết tiệt đó của mày!"

Harry chú ý vào dòng chữ Biến hình và bắt đầu đọc. Tuy nhiên, chỉ trong vài phút, suy nghĩ của hắn lại lạc vào những diễn biến đáng lo ngại trong những giờ nhỏ của buổi sáng.

Chuyện gì đã xảy ra? Malfoy đã thực sự hôn hắn chưa? Và ... nó thực sự cảm thấy rất tuyệt? Harry nguyền rủa. Hắn vẫn có thể nhớ rất rõ đôi môi của Malfoy, bàn tay hữu lực ôm lấy eo hắn, giữ hắn thật chặt và thật dịu dàng… Harry rùng mình với ký ức. Hắn đã thực sự thích nó. Nhưng ... Malfoy có nhớ không? Có vẻ như em ấy đã không như vậy.

Mình cần nói chuyện với Dumbledore... Hoặc tốt hơn, Hermione. Hoặc... Có thể không.

Harry bỏ kính ra, cúi đầu và áp má vào những trang của cuốn sách Biến hình. Mặt trời chói chang, sưởi ấm chiếc áo choàng đen của hắn bằng đôi bàn tay nhẹ nhàng. Harry cảm thấy mắt mình ngày càng nặng trĩu, và cho đến khi nhận ra thì hắn đã ngủ say.

Ba mươi phút trôi qua, Draco vui mừng gói lại bức thư dài và khó mà cậu viết cho nhà đầu tư Gringott của mình. Mỉm cười rạng rỡ, cậu cột thắt bằng lụa đỏ quanh cuộn giấy da và huýt sáo. Không lâu sau, một bóng đen bắt đầu lượn lờ phía trên cậu, và con cú đại bàng của cậu đáp xuống bên cạnh cậu với một sự duyên dáng thực sự của một Malfoy.

“Xin chào một lần nữa,” cậu vuốt lông chim. "Hãy đưa cái này cho Elirach. Nó quan trọng, vì vậy hãy đảm bảo rằng mày sẽ không đánh mất nó trên đường đi. Tao không muốn cả thế giới phát hiện ra việc làm ăn của mình."

Con chim, đã quen với sự hiện diện sáng chói mới mẻ của Draco, cất tiếng kêu thật thấp và lao đi.

Vẫn mỉm cười, Draco lăn người và nhìn lên bầu trời xanh. Bây giờ cậu cảm thấy rất tốt, thật sảng khoái. Mặt trời đã làm những điều kỳ diệu đối với cả tâm trí và hình dáng bên ngoài của cậu, và lần đầu tiên sau ba ngày, cậu cảm thấy có một sức nặng như trút được khỏi vai.

Hít vào mùi hương ngọt ngào của cỏ, cậu lăn vòng một lần nữa, và trước sự ngạc nhiên bất thình lình của mình, cậu đối mặt với Cậu bé sống sót.

Draco căng thẳng. Cậu đã không nhận ra rằng khoảng cách giữa họ không quá quá vài inch, và bây giờ là giữa khuôn mặt của họ.

"Potter!" Cậu thở hổn hển.

Harry hé nửa mắt và tò mò nhìn người tóc vàng, vẫn còn hơi buồn ngủ. Sau đó hắn ta ngáp và nở một nụ cười nhếch mép. "Mmm ... Malfoy. Mày có vẻ hạnh phúc."

Trái tim Draco gần như ngừng đập khi nhìn thấy Harry đang mỉm cười. Rất đẹp. Làm sao một thứ đẹp như vậy lại có thể tồn tại? Và, quan trọng hơn, làm sao cậu có thể không nhận ra vẻ đẹp độc đáo và đáng kinh ngạc của Harry từ nhiều năm trước? Một cách thận trọng, Draco kiểm tra đôi môi đầy đặn và khuôn hàm góc cạnh của Harry, trước khi quay lại chú ý vào đôi mắt của Gryffindor. "Phải. Tao đang khá hạnh phúc vào lúc này," cậu thừa nhận, nửa thì thầm.

"Tại sao?" Harry hỏi. Giọng hắn nhẹ nhàng và mãn nguyện sau giấc ngủ.

"Tại sao cái gì?" Draco cắn môi. Cảm giác muốn chạm vào mái tóc đen mượt như nhung cuộn trên trán người bạn đời của mình, che đi vết sẹo nổi tiếng, là gần như không thể chịu đựng nổi.

"Tại sao mày lại hạnh phúc?" Harry chỉ lặp lại câu hỏi của mình và chậm rãi chớp mắt.

"Tao ..." Draco thấy miệng mình rất khô. "Nó ... Có lẽ là mặt trời. Mặt trời luôn khiến tao cảm thấy dễ chịu." Sau đó, cậu tránh ánh mắt của mình khỏi Harry và nhìn lại vào bầu trời thăm thẳm trong xanh.

Harry chống người lên bằng một khuỷu tay. "Còn có thứ gì khác, phải không?" Hắn hỏi người tóc vàng.

Draco nghiến răng. "Không có gì."

"Aw, thôi nào!" Harry rên rỉ. "Nói cho tao biết! Mày có nhận được một số tin tức thực sự tốt từ chị họ của mày không, hay gì đó? Tại sao mày không thể cho tao biết?"

"Bởi vì mày sẽ phát hoảng," Draco khẽ thở ra.

"Tao yêu cầu mày," Harry chọc vào ngực Draco. "Hãy cho tao biết Tonks đã nói gì trong bức thư."

À, một mệnh lệnh thẳng thừng.

Draco đan chéo ngón tay và hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất. "Chị ấy nói ... rằng ... tao nên cố gắng ... chấp nhận sự thật rằng tao là một nửa Veela và rằng tao thực sự không thể biết bạn đời của mình là ai."

Trái tim Draco đập thình thịch. Là nó! Đó không phải là một lời nói dối, ít nhất.

"Tao biết Tonks sẽ cố gắng xoay xở để khiến mày hiểu ra mà," Harry cười toe toét. "Còn gì nữa?"

"Chị ấy cũng nói rằng ... người bạn đời của tao ... chắc chắn sẽ yêu tao thực sự, và không chỉ vì những thứ ... sức mạnh này."

Harry khịt mũi. "Chà, điều đó giải thích cho tâm trạng tốt của mày, chắc chắn. Đó là một quan điểm tích cực về vấn đề bẩn thỉu này, trên thực tế, mà ngay cả mày cũng không thể nghĩ về nó trước đây. Tao chắc chắn rằng tao sẽ không bao giờ nghĩ đến nó, bởi vì ... Well. Ai thậm chí đã từng yêu mày cơ chứ?"

Một cơn đau nhói, không khác gì một nhát dao găm, xé toạc lồng ngực Draco, đâm thẳng vào tim cậu. Một cơn đau rát, không hoàn toàn giống lửa Muggle, lan ra sau mi mắt, khiến cậu gần như không thể cầm được nước mắt. "Tao ... Mày nói đúng. Tao thật ngớ ngẩn."

Harry nhìn Veela đột nhiên mất đi tâm trạng vui vẻ. Mọi dấu vết của hạnh phúc đều trôi đi trên khuôn mặt cậu, và cậu thay đổi sắc độ hoàn toàn. Ngay cả mặt trời cũng quyết định trốn vào nơi trú ẩn của một đám mây cô đơn vào khoảnh khắc đó, và Harry cảm thấy những cơn rùng mình lạnh lẽo chạy khắp người hắn.

"Tao xin lỗi, Malfoy, tao không nên nói thế," Harry nghe thấy giọng nói của chính mình.

"Không sao đâu," Draco nuốt nước bọt. "Mày nói đúng. Người bạn đời của tao sẽ không bao giờ yêu tao."

Harry nhìn bóng lưng cậu với đôi mắt buồn và sợ hãi. "Tao ... Tao xin lỗi, Malfoy. Tao không nên quá thiếu quan tâm. Ý tao là, tao chắc chắn rằng khi chúng ta tìm thấy người bạn đời của mày, cô ấy - hoặc hắn ta - sẽ thực sự yêu mày. Ý tao là con người thật của mày."

Draco không trả lời.

"Malfoy?" Harry đã trở nên lo lắng. "Nào, Malfoy, nói chuyện với tao. Tao xin lỗi, được không?"

Draco nuốt cơn đau và từ từ đứng dậy. "Vào trong đi, Potter. Tao có thể cảm thấy một cơn mưa sắp tới."

"Nhưng ... bầu trời quang đãng," Harry cau có.

"Nó thật sự?" Draco khẽ hỏi.

"Phải, nó ..." Harry nghiêng đầu và quay lại nhìn bầu trời trong xanh.

Hắn thấy nó tối tăm, xám xịt.

"M-Malfoy?"

Bầu trời hé mở đúng vào lúc giọt nước mắt đầu tiên lặng lẽ trượt dọc theo một bên lông mi dài của Draco và rơi trên gò má cao và ngọc ngà của cậu.

-

Mình xin lỗi vì đã lặn lâu như vậy... Còn 2 chap nữa thôi mình sẽ cố gắng dịch hoàn thành luôn 😭

Bản gốc tiếng anh các bạn có thể search trên fanfiction.net để đọc nha! Cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro