𝑩𝒂̃𝒊 𝒄𝒐̉

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- 𝐒𝐞𝐨𝐮𝐥 - 𝟗𝐡𝟐𝟎𝐩𝐦 -

Về đến nơi thì cũng đã khá trễ . Trên đường trở về thì thằng bé không nói bất cứ lời nào. Nó chỉ im lặng tựa đầu vào kính xe mà nhìn chốn đô thị hoa lệ ngoài kia. Thành phố thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến siêu lòng người. Thế nhưng đối với cậu bây giờ nó chỉ toàn gợi lên những hồi ức đau thương tận sâu trong trái tim cậu. Ông bà Choi cũng hiểu nên không hỏi nó thêm bất cứ điều gì nữa.

Bước xuống xe, đập vào mắt cậu là một ngôi nhà 3 tầng với thiết kế hiện đại. Không quá cao sang, cầu kì nhưng nó lại toát lên một vẻ ấm áp đến khó tả. Bên cạnh ngôi nhà có 1 vườn hoa hồng nhỏ nhắn vừa với khuôn viên căn nhà.Những bãi cỏ tuy không rộng nhưng khiến người ngoài nhìn vô liền muốn lăn ra nằm dài trên đó hưởng thụ. Dù sao cũng là một đứa trẻ, nếu như là những ngày bình thường thì có lẽ cậu đã chạy ào lại mà nằm lên rồi.

Tuy rằng khu chung cư của cậu trước kia cũng có những bãi cỏ xanh những nó không nhiều. Vào ngày cuối tuần thì lại đặc biệt đông nên dù có muốn cậu cũng không thể chen vô chơi được.

Ông bà Choi nhìn theo ánh mắt có chút thay đổi của cậu liền nói : " Nếu cháu thích thì ngày nào cũng có thể ra đây hái hoa đuổi bướm. Nếu mệt thì cũng có thể nằm ườn ra bãi cỏ kia. Cháu muốn thêm gì cứ nói, bọn ta không hứa có thể cho cháu tất cả nhưng có thể thì sẽ đều cố gắng cho cháu, được không ?! "

Cậu có chút cảm động trước những lời nói đó nhưng chợt nhận ra, bây giờ cậu đang ở nhờ nhà người khác. Cậu không thể tự ý đòi hỏi, người ta cho gì nhận nấy. Không được phép quá phận nhiều, như thế chắc chắn sẽ bị chán ghét mà đuổi đi sớm mất. Cậu cúi xuống ngậm ngùi đáp : " Không cần đâu ạ !! Cháu sẽ cố gắng thật ngoan phụ giúp hai người. Hai người giúp đỡ cháu thế này đã đã tốt lắm rồi "

Nghe những lời đó thốt ra từ đứa bé mới chỉ 12 tuổi. Bà Choi vô cùng đau lòng, bà nghĩ thầm trong lòng nhất định sẽ cho đứa bé này một cuộc sống tử tế để không phụ sự dạy dỗ của gia " đình họ Choi " này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro