𝑮𝒊𝒂 đ𝒊̀𝒏𝒉

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   
Ba người như một gia đình nhỏ bước vào trong nhà, căn nhà khá tối. Bình thường khi ông bà Choi đi làm về thì sẽ có chút ánh đèn nhỏ hắt ra từ trong phòng đứa con trai của họ - Yeonjun. Hoặc không thì nó sẽ ngồi sẵn đợi bố mẹ về rồi vui mừng ra đón. Thế nhưng lạ thay hôm nay lại không thấy đâu cả, ông bà Choi nghĩ chắc có lẽ do không đợi được nên đã lên phòng ngủ trước rồi.

Ông Choi vừa lần mò ổ điện vừa thắc mắc : " Yeonjun nhà ta nay đi ngủ sớm nhỉ ? "

Bà Choi liền nói : " Chắc có lẽ nay dậy sớm, đợi chúng ta lâu quá nên ngủ mất tiêu "

Đèn đã được bật sáng, ông bà Choi giật thót mình khi phát hiện trên ghế có một bóng hình nhỏ nhắn đang nằm cuộn tròn ôm con thỏ bông mà ngủ quên trên trên ghế.

Nhìn thấy có đứa trẻ đang nằm trên ghế, cậu có chút bất ngờ. Tuy nhiên, sau khi thấy cậu bé kia gối mặt lên con thỏ bông trông có hơi chút gọi là dễ thương. Chiếc môi mỏ vịt nhỏ nhắn, một bên má phúng phính phồng lên khi đè lên con thỏ. Cơ thể nhỏ nhắn khiến cho ai nhìn vào cũng muốn che chở ngay lập tức. Ông bà Choi thấy con mình như thế liền tiến tới với ý định gọi cậu dậy mà không biết rằng, đứa trẻ mình vừa đem về thoáng đã có chút xao động nhỏ trong lòng.

Sau một hồi lay lay thì cậu cũng đã tỉnh dậy, tuy vẫn còn buồn ngủ nhưng khi nhìn thấy bố mẹ về cậu liền vui vẻ mà ôm chầm lấy họ : " Bố mẹ về rồi, con định đợi hai người về mà ngủ quên mất, con xin lỗi ạ "

" Có sao đâu, Yeonjun của chúng ta sau mệt thì cứ lên phòng ngủ trước đi. Không cần đợi đâu " ông Choi đáp.

Nhìn thấy họ, đây mới thực sự là một gia đình ba người trước mặt khiến cho cậu tủi thân đến nhường nào. Cậu cố nén nước mắt vào trong nghĩ trong lòng : " Không được nếu mình khóc bây giờ họ sẽ tức giận mà vứt bỏ mình mất "

Yeonjun lần nữa cất lên : " Đâu được ạ, chẳng phải hai người nói sẽ đưa em trai về cho con sao. Con tất nhiên là phải đợi rồi "

Nghe thế, ông bà Choi liền sực nhớ ra, họ lập tức đứng dậy tiến về chỗ cậu nói : " Đúng rồi, giới thiệu với con đây là Choi Soobin. Em nhỏ hơn con một tuổi nên, vì em mới tới không quen nhà cửa nên có gì hãy chỉ bảo em nhé "

" Vângg "

Quay sang phía Soobin, họ nói tiếp : " Soobin, đây là Yeonjun, nhóc đó là anh trai của con. Từ giờ chúng ta đều là người nhà của con cả rồi cho nên không cần ngại đâu. Có gì cứ nói thẳng cho chúng ta cùng biết đó nha "

"... vâng "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro