Chương 1: Tình Cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Takemichi..."

Mikey thẩn thờ bước đi trên con đường đông đúc người qua lại, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt thâm quầng do nhiều đêm mất ngủ.

Gã lúc này đang đi dạo ở Trung Tâm Shibuya, không phải có hứng, mà đây chính là thói quen của gã, nhớ lại lúc trước vị anh hùng mít ướt của gã rất hay dẫn gã đi đến những nơi nhộn nhịp ở Trung Tâm Shibuya này.

Những ký ức cũ ùa về khiến Mikey nhăn mặt khó chịu, cũng đã sáu năm rồi, kể từ cái ngày cuối cùng gã gặp em.

Gã đã 27 tuổi, ở cái độ tuổi này gã đáng lẽ như bao người, sớm đã lập gia đình, nhưng không, gã vì tìm kiếm hình bóng một người mà bỏ qua những thứ gọi là "đáng lẽ" đó.

Hình bóng anh hùng mít ướt của gã.

Vào một ngày cách đây sáu năm trước, Takemichi đột nhiên biến mất, chỉ để lại một căn nhà lạnh lẽo như chưa từng có người sống ở đó.

Takemichi đi đâu, ở đâu, làm gì, tất cả đều không biết, kể cả là cha mẹ của em người thân ruột thịt cũng không có lấy một tin tức của em, suốt sáu năm ai nấy đều điên cuồng tìm kiếm em, trong vô thức tất cả đã muốn bỏ cuộc vì tất cả công sức đều đi vào ngõ cụt.

Dòng người tấp nập qua lại và gã vẫn cứ bước đi, Mikey không biết mình nên đi đâu, gã đơn giản chỉ là muốn quên đi muộn phiền kết quả lại vì em mà lại trở nên u sầu hơn.

Đột nhiên một người đàn ông đi ngang qua Mikey, không có gì đặc biệt cho đến khi gã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Nắng thật..."

Cả người gã như chết lặng, cả người không ngừng run rẩy, vội quay đầu lại tìm kiếm người có giọng nói ấy, kết quả lại không thấy ai.

Người đã đi mất, một chút hi vọng vừa được thắp lên trong lòng gã cũng theo đó mà bị dập tắt một cách phũ phàng.

Mikey mấp máy môi:"T..Takemicchi..."

Thất vọng quay người bước đi tiếp, không biết khi nào đã dừng lại trước một nhà giữ trẻ, tại sao gã lại đến đây đến bản thân gã cũng không biết, như có gì đó đang dẫn dắt gã đến đây vậy.

Đứng trước cổng nhà trẻ, Mikey vốn không muốn bước vào, kết quả lại  vô tình nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, trong thâm tâm vô thức nổi sóng, vội chạy vào bên trong để níu kéo người kia.

"Takemicchi là mày phải không !"

Chàng trai kia bị tiếng gọi của Mikey làm cho giật nhìn, vội quay người lại, mặt đối mặt với gã.

Bầu không khí như ngưng đọng lại, hai con người mặt đối mặt với nhau, mỗi người một cảm xúc nhưng chung quy đều là sự hoảng loạn trong tâm trí.

Mikey như chết lặng, cả người gã run rẩy mà từng bước đi đến gần, gã nói:"Thật sự là mày rồi, suốt thời gian qua mày đã ở đâu vậy Takemicchi!!"

Gã nắm chặt lấy hai bên bắp tay của em, lực của gã rất mạnh, khiến Takemichi không khỏi cau mày đau đớn, đôi môi em run rẩy cố nói ra vài chữ mong Mikey bình tĩnh lại.

"Đ..Đau, mày đang làm tao đau đấy Mikey-Kun.."

Giật mình trước câu nói của em, Mikey vội bỏ tay ra, khuôn mặt hiện lên sự áy náy vì đã lỡ làm em đau.

Takemichi đương nhiên nhìn thấy được biểu cảm đó của gã, em cười trừ rồi xóa nhẹ nơi vừa bị gã bóp mạnh bảo:"Không sao, tao ổn, thật trùng hợp khi bắt gặp mày ở đây"

Vẫn là nụ cười đó, vẫn là cái nụ cười mà gã hằng mong nhớ, nhưng sao nó lúc này đã trở nên xa cách đến lạ thường.

Liếc mắt qua một bên, Takemichi có chút u buồn bảo:"Cũng đã sáu năm rồi nhỉ Mikey-Kun, mày coi vậy mà không thay đổi là bao nhỉ"

Nghĩ đến khoảng thời gian sáu năm kia, cảm xúc của Mikey lần nữa thay đổi, gã tức giận quát:"Sáu năm qua mày đã ở đâu, tại sao lại biến mất không nói lời nào, rốt cuộc thì mày có xem bọn tao là bạn không"

Sáu năm sau, ngay lúc mà gã tuyệt vọng nhất em lại lần nữa xuất hiện, không một lời giải thích, chỉ đơn giản là nụ cười xã giao cùng câu chào xa cách.

Cau mày nhìn em, Mikey không kìm được mà hỏi lại:"Mày đã ở đâu trong suốt sáu năm qua?"

Takemichi nhìn gã, ánh mắt không giấu được sự hỗn loạn, định cất tiếng nói liền bị một giọng trẻ con non nớt cắt ngang.

"Cha, chúng ta về được chưa?"

Takemichi bị ngắt lời ấy vậy mà lại không tức giận, em ôn nhu cúi xuống bế đứa trẻ ấy lên vỗ về:"Đợi cha tí nhé, cha đang nói chuyện với bạn"

Nói xong liền liếc nhìn Mikey, không ngoài dự đoán, biểu cảm của gã lúc này đang rất bất ngờ, bất ngờ đến nỗi khó thốt thành lời.

Gã tròn mắt nhìn em lẫn đứa trẻ đó, bờ môi run rẩy lắp bắp nói:"Đứa trẻ, mày Takemicchi...Từ khi nào.."

Tâm trí Mikey thật sự hỗn loạn, mọi thứ như một cú đấm mạnh vào người gã, nhanh đến nổi khiến gã không trở tay kịp, đứa trẻ này giống Takemichi em đến chín phần.

Takemichi nhìn gã mà cười nhẹ, cất tiếng đáp:"Mày chưa biết cũng phải thôi Mikey-Kun"

"Đứa trẻ này chính là con trai của tao, Hanagaki Kayami"

Mikey chết lặng, gã chỉ vào đứa trẻ ấy, môi mấp máy:"Mày kết hôn rồi ư?"

Takemichi nghe vậy liền cười nhạt lắc đầu bảo:"Tao chưa từng kết hôn, tao là ba đơn thân"

Nghe đến đây, Mikey bắt đầu xuất hiện vài suy nghĩ lệch lạc bẻ cong sự thật, đen mặt nhìn em mà nói lớn:"Ả nào đổ vỏ mày, Tao giết chết ả đó!"

Mày hiểu sai rồi Mikey...

#########

Đoạn mở đầu thường không hay cho lắm :v

À mà cái Văn Án trích từ Chương 1.

Nên nó giống cũng không phải là điều lạ '-'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro