13-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| 13 | Đồng Đội |

Sáng hôm nay, những học viên bị khai trừ tối qua đều nhận lệnh cưỡng chế trở về ký túc xá thu thập vật dụng, sau đó rời khỏi trường học, còn những học viên không bị khai trừ sẽ tới gặp tổng vụ lĩnh đủ bộ giáo phục bao gồm trang phục mùa đông, mùa thu và giày quân đội. Về phần ký túc xá, vì giảm bớt một số học viên bị khai trừ nên phải điều chỉnh lại danh sách một lần nữa để đảm bảo mỗi phòng sẽ có đủ bốn người.

Lưu Bình An trở lại ký túc xá, vì không ai trong phòng bọn họ bị khai trừ nên không có sự thay đổi học viên.

Vừa bước vào phòng 301, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn cậu. Connor lao ra đầu tiên, cậu muốn tặng cho Lưu Bình An một cái ôm thật chặt.

“Tiểu An!”

Lưu Bình An lắc mình tránh thoát, làm cho em trai Connor té nhào xuống đất. “Đau quá đi, Tiểu An, người ta lo lắng cho cậu như vậy, còn cho cậu mượn tiền nữa, vậy mà cậu lại qua cầu rút ván, dùng xong liền vứt bỏ, người ta hổng chịu đâu! Cậu phải chịu trách nhiệm với tui ~~~~~ “

Nhìn bộ dáng Connor chẳng kém gì nàng dâu mới về nhà chồng bị ức hiếp ủy khuất cắn khăn tay, Lưu Bình An lại đổ mồ hôi (= =|||)

“Tiểu An!”

Sóng sau tiếp nối sóng trước, lại thêm một tiếng hét làm lỗ tai Lưu Bình An kêu ông ông. Giơ tay ngoáy lỗ tai, cả người đều bị một đôi tay cường tráng ôm chặt.

“Đừng đi!”

Bị “con cẩu ngốc nghếch” to lớn ôm chặt, Lưu Bình An cảm thấy mình suýt nữa đã tắc thở. Fitzgerald không hề phát hiện mấy “chữ thập” đang co giật trên trán Lưu Bình An ngày càng có xu hướng gia tăng (= =+), vẫn ôm chặt lấy cậu.

“Tiểu An, tôi cùng cậu đi xin huấn luyện viên có được không? Nếu thật sự không được, vậy chúng ta tới tìm thầy hiệu trưởng. Nhất định không được để họ khai trừ cậu.”

Thật vất vả mới đá văng được con cẩu ngốc nghếch ra chỗ khác, Lưu Bình An lập tức lui ra sau mấy bước. Ngay cả chàng trai tóc bạc luôn lạnh lùng kia cũng bước tới gần, dang hai tay ra trước mặt cậu.

“Không được lại gần!”

“Tại sao?”

“Không tại sao hết!”

“Chẳng lẽ tôi hiểu sai rồi sao? Đây chẳng phải là quy định của ký túc xá à?” Chàng trai trầm mặc, lãnh đạm hỏi mấy câu kỳ quái.

“Quy định của ký túc xá?”

“Có người nói với tôi, đối với một số chuyện đặc biệt, nếu mọi người trong ký túc xá đều làm thì chuyện đó chính là quy định của ký túc xá, nhất định phải làm theo.”

“Ai nói với cậu như vậy?”

“Một quái nhân.”

Lưu Bình An đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ  (= =!!) cậu mới là đồ quái nhân.

Dùng lời nói nghiêm khắc từ chối, Lưu Bình An không để cậu ta có cơ hội tặng mình cái ôm thân mật thứ ba. Cặp mắt băng bạc thoáng lộ một tia thất vọng. May là Aslan không có ở ký túc xá, nếu không chắc cậu đã bị hắn tặng cái ôm thứ tư rồi.

Lưu Bình An trong lúc vô ý liếc qua giường của mình, mọi thứ vẫn y như cũ, chỉ là đầu giường có hai bộ quân phục thu – đông được xếp gọn gàng, cùng với đôi giày quân đội đặt ngay ngắn dưới giường.

“Những thứ này là do bọn mình lĩnh thay cậu.” Connor cầm tay Lưu Bình An nói, “Tiểu An, cậu là bạn học, đồng thời cũng là chiến hữu của chúng mình, chúng mình tuyệt đối không để bọn họ khai trừ cậu.”

Tay đối phương ấm áp như vậy, hơn nữa còn rất nóng, trong lòng Lưu Bình An trào dâng một thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Đồng thời mang theo cảm giác bất an, mê muội. Nơi này không phải là “thế giới” cậu biết rõ, những người ở đây thật khác lạ so với những người cậu quen biết trong quá khứ.

Đúng lúc Lưu Bình An muốn nói gì đó thì có người bước vào phòng, “Cậu ấy không bị khai trừ.”

“Cái gì? Thật vậy sao?” Connor và Fitzgerald đều nhìn về phía cửa, nơi Eugene đang chậm rãi đi vào.

“Cậu thật là lợi hại. Vậy mà cũng có thể thu phục huấn luyện viên phát xít đó. Có thể tiết lộ tuyệt chiêu của cậu cho chúng tôi biết được không?” Eugene vỗ vai Lưu Bình An nói.

“Cậu biết nhanh vậy sao?” Lưu Bình An giật mình trước kỹ thuật lấy tin của Eugene, ngoại trừ huấn luyện viên, cậu là người duy nhất biết được tin này.

“Thật ra là do tôi cảm thấy kỳ lạ nên mới lén xem danh sách học viên bị khai trừ, trong đó không có tên của cậu. Nhưng có vẻ danh sách đó được viết từ tối hôm qua … “ Eugene sờ mũi, ánh mắt sau cặp kính đen cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Chẳng lẽ ngay từ đầu đối phương đã không có ý định khai trừ mình?

Lưu Bình An có loại cảm giác bị người ta đùa giỡn, âm thầm dùng hết kho từ ngữ “ân cần hỏi thăm” huấn luyện viên một lượt từ đầu tới chân, đặc biệt là bộ phận đặc biệt trên cơ thể người kia.

“Thật là kỳ lạ…… Nghe nói huấn luyện viên đó nổi tiếng là người nói một không hai, cho dù là hoàng đế đến cầu tình cũng không tha ……” Eugene vẫn còn lẩm bẩm khó hiểu.

Nhưng bởi vì Lưu Bình An đã được trở lại, mọi người đều không chú ý nghe Eugene nói. Aslan và Lý Duy cũng đã quay lại, Connor liền dẫn cả đại đội đi ăn cơm.

So với ngày hôm qua, đội ngũ của bọn họ nhiều thêm một người. Phòng bên cạnh ít đi một người, hiện tại mới chuyển đến một người tên là Kỷ Vũ.

“Kỷ Vũ thật lợi hại nha.” Connor nghe nói cả phòng của Kỷ Vũ chỉ còn một mình cậu ta không bị khai trừ liền lộ ra vẻ mặt sùng bái.

“Đừng nói như vậy, chỉ do mình may mắn đó thôi.” Kỷ Vũ gãi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng. “Thật ra là vì mọi người trong phòng đều buồn ngủ không muốn dậy nên mình mới bị họ đá ra ngoài xem xét tình hình.”

Kỷ Vũ tới quảng trường đúng lúc huấn luyện viên báo thời gian đã hết, không cho mọi người di chuyển, cho dù cậu có muốn trở về phòng kêu mọi người dậy cũng không còn kịp nữa rồi.

“Kỳ thật, mình cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.”

“Đây cũng không phải do lỗi của cậu. Ai bảo mấy người đó lười như vậy … “ Connor nói đến chữ “lười” thì giống như nhớ lại lúc đó cậu ta cũng ngủ say như chết, nếu không có Lưu Bình An thì có lẽ cậu cũng bị khai trừ rồi, liền le lưỡi, không nói nữa.

“Nhưng bọn họ đều rất giỏi, chỉ có mình là chẳng biết cái gì. Đáng lẽ người bị khai trừ phải là mình mới đúng.” Kỷ Vũ lộ ra vẻ mặt tự ti.

Trong cơ sở dữ liệu của Eugene, nam sinh này quả thật là một người rất bình thường. Thành tích và thể năng đều vừa vặn trúng tuyển, không có bối cảnh kinh tế, lại không có thế lực gia tộc chống đỡ, càng không có tài năng nổi trội nào.

Mà Aslan cũng không cho nam sinh này vào danh sách những người cần mượn sức, loại người bình thường này sớm muộn gì cũng sẽ bị quân giáo đào thải.

“Vận khí cũng là một loại thực lực.” Không để ý tới ánh mắt của những người khác, Lưu Bình An vừa ăn cơm vừa không đồng ý nói. “Trên chiến trường, quỷ xui xẻo luôn đi cùng người thua, cho dù năng lực mạnh mẽ đến đâu, kẻ thua cuộc cũng sẽ phải chết. Tôi tình nguyện ở cùng một đội với cậu ta.”

“Thì ra là như vậy. Thật tốt quá, có người may mắn ở cùng ký túc xá với bọn mình.” Connor vươn tay về phía Kỷ Vũ, “Hoan nghênh cậu gia nhập!”. Cũng vì câu nói của Lưu Bình An mà những người khác mới đồng ý để Kỷ Vũ vào đội.

Lúc đó, Kỷ Vũ chỉ cảm thấy câu nói ấy để cổ vũ mình mà thôi. Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta cũng cảm thấy rất vui. Chung quanh đều là những con người vĩ đại, đối với người vô dụng như mình luôn không hợp. Nhưng hiện tại lại có người cảm thấy chính mình hữu dụng, nguyện ý tiếp nhận mình.

Vài năm sau, khi ra chiến trường, Kỷ Vũ mới chính thức hiểu được ý tứ trong câu nói đó. Từ chuẩn uý lên tới trung úy, rồi thiếu tá, một đường quan lộ thẳng tiến, khi hồi tưởng lại mới thấy, thật ra cuộc sống của cậu bắt đầu từ chính câu nói đó.

Tác giả có lời muốn nói : Kỳ thật vận khí mới là thứ quan trọng nhất của thực lực…… Nếu vận khí tốt, hành động sẽ luôn thuận lợi …

Hồng Lâu – editor cũng có lời muốn nói ^^

Em Connor càng ngày càng gian a, ta nhìn thấy cái đuôi evil phe phẩy rồi nha, sức công phá của câu nói + hành động càng ngày càng mạnh, lại còn có sức ảnh hưởng phi thường a, khiến cho Tiểu An lần nào cũng bó tay toát mồ hôi a ~~~ Cứ đà này thì chả mấy chốc ẻm thành tinh mất ~____~ Mà thành tinh theo kiểu ngây thơ nhất quả đất nữa =)) =)) =))

Về vấn đề chọn đại từ xưng hô, quả thật là ta đau đầu lắm a, vì truyện nhiều nhân vật nên kiểu gì cũng bị trùng “cậu – hắn – gã – ông” T^T Ta cũng chưa đọc hết nên chả biết ai là công ai là bạn ai là thù để phân nữa nên toàn chọn theo cảm tính, và có một số đoạn tùy văn cảnh mà có thể 1 người sẽ có 2 cách xưng … vv ….. Vì Kỷ Vũ lúc mới đầu rất khù khờ nên mình để tự xưng là “mình” (nghe nó chất phác) và cậu ta, nếu sau này có lớn mạnh hơn và khôn ra thì chắc sẽ sửa thành “hắn”. Còn ai mà để ý nữa thì sẽ thấy Connor nói với Tiểu An có xưng “tui, mình” chứ hem phải chỉ xưng “tớ” nữa, vì theo mình đoạn này Connor có vẻ thân hơn, gian hơn rồi nên để em í có vẻ “cáo” hơn nên mới cho xưng tui ^^ Còn Fitz và Eugene sau này có thể sẽ xưng là “mình – tớ” với Tiểu An tùy độ thân mật của tình cảm – tình bạn giữa mấy bạn. Nói chung là nó rất chi là lằng nhằng vì theo thời gian tính cách và tình bạn của các bạn í đều thay đổi nên ta cũng phải đổi theo luôn, riêng cái truyện này là thấy khó định vị cách xưng hô nhất, đã nhiều nhân vật thì chớ mà tình cảm và suy nghĩ với nhau cũng lằng nhằng rắc rối nữa, chọn tới chọn lui hoài làm tốn bao nhiu thời gian mới edit xong 1 chap ><

Hị hị, còn đây là một số hình ảnh quân phục và dụng cụ quân trang của quân đội >______<~

Đồ chất lừ, nhìn thôi cũng đủ phê rồi, tưởng tượng tới cảnh mấy anh mặc đồ đứng sắp hàng duyệt nữa thì đúng là không đỡ nổi =.,=

Đống quân trang : gồm ba lô, giày, bình nước … Cái bình nước tròn màu xanh ở giữa tấm hình cạnh đôi giày á >____<~



| 14 | Nam Tử Hán (thượng) |

Buổi chiều, tất cả tân học sinh đều tập hợp tại sân thể dục, dựa theo số thứ tự trong ký túc xá sắp hàng nghiêm chỉnh. Edward đứng trên đài kiểm duyệt của sân thể dục, vẫn là dáng vẻ cao lớn quân trang chỉnh tề như cũ, biểu tình nghiêm túc càng tỏa ra khí thế bức người.

“Ta là Edward Siria, là tổng huấn luyện viên kỳ này, là người sẽ cùng các ngươi trải qua đợt huấn luyện tổng quát sáu tuần trước khi nhập học. Không biết có bao nhiêu người trong số các ngươi có thể vượt qua đợt huấn luyện này, không có số lượng chỉ tiêu hợp cách vì Aliya chỉ cần những quân nhân vĩ đại!”

“Ngoài tổng huấn luyện viên là ta, vốn sẽ có các học trưởng năm ba tiến hành quản giáo và chỉ đạo các ngươi trong sáu tuần này. Nhưng vì tình hình tiền tuyến căng thẳng nên tất cả các học trưởng đều bị phái ra tiền tuyến thực tập, vì vậy ta sẽ chọn một số người trong số các ngươi làm tiểu đội trưởng, trung đội trưởng và đại đội trưởng hỗ trợ việc quản giáo và chỉ đạo học viên.”

Sau đó, một nữ huấn luyện viên hướng dẫn mọi người. Hai phòng ký túc xá làm thành một tiểu đội, sáu phòng là một trung đội, hai tư phòng một tầng ký túc xá là một đại đội. Ba đại đội gộp thành một doanh đội, doanh trưởng do các vị huấn luyện viên trực tiếp đảm nhiệm, còn chức vụ đoàn trưởng do tổng huấn luyện viên Edward đảm nhiệm. Kỳ thực số lượng tân học viên cũng không nhiều lắm, chỉ miễn cưỡng tạo thành một trung đoàn.

Lưu Bình An nghe vậy mới hiểu tại sao nhà trường lại thiết kế ban công hai phòng ký túc xá nối liền với nhau, thì ra là để tiện bề quản lý các tiểu đội, cũng là để các học viên trong một đội đoàn kết với nhau hơn.

Vì sự kiện đấu súng lần trước, Aslan đã thể hiện tài chỉ đạo xuất sắc nên được mọi người đề cử làm đại đội trưởng. Tất nhiên Annan cũng được đề cử làm đại đổi trưởng lầu bốn, quản lý toàn bộ các thành viên ở tầng bốn ký túc xá.

Về phần đội trưởng, vốn Connor và Fitzgerald đều muốn đề cử Lưu Bình An nhưng Lưu Bình An chỉ nói một câu : “Tôi không muốn làm bảo mẫu.” sau đó đem toàn bộ trách nhiệm giao cho Lý Duy.

Sau khi phân đội xong liền bắt đầu huấn luyện nền tảng cơ bản. Huấn luyện buổi chiều rất đơn giản, chỉ tập luyện xếp hàng, nghiêm, nghỉ, các loại bộ pháp thao luyện, còn có thuật ngữ ứng đối ‘Dạ, trưởng quan’, ‘Không phải, thưa trưởng quan’ ..vv.., trả lời cần ngắn gọn, to, rõ.

Từ hôm sau bắt đầu huấn luyện thể năng. Học sinh 5 giờ rời giường, tập thể dục 45 phút, sau khi ăn sáng, tất cả thay quần áo tập hợp ở sân thể dục. Buổi sáng vẫn là xếp hàng huấn luyện như cũ, còn có thời gian để các đại đội, trung đội tự tập luyện riêng …

Buổi chiều, mọi người lại tập hợp ở sân diễn luyện. Edward vẫn như cũ mặc quân phục, cầm giáo tiên (gậy / roi giảng dạy của giáo quan) đi qua đi lại trên đài kiểm duyệt, “Hôm nay các ngươi bắt đầu tiến hành huấn luyện thể năng. Thấy các ngươi đều là học sinh mới, ta nhất định sẽ rất “đau” các ngươi.”

(từ “疼“ vừa có nghĩa là “thương / thương yêu”, vừa có nghĩa là “đau”)

Nhìn khóe miệng huấn luyện viên khẽ nhếch, tiếu ý tà ác, đám học viên đều khẽ rùng mình. Sau đợt sát hạch vừa rồi, vị huấn luyện viên ác ma này đã để lại không ít bóng ma trong lòng học sinh.

“Tất cả chạy hai mươi vòng quanh sân diễn tập.”

Mệnh lệnh vừa truyền ra, tiếng kêu rên lập tức nổi lên khắp nơi. Sân diễn tập của quân giáo khác với sân thể dục, chuyên dùng để diễn luyện quân sự nên rất rộng rãi. Những nơi dùng để diễn tập vũ khí lớn, đường băng ít nhất cũng phải 2 km, chạy 20 vòng tức là 40 km, chẳng khác nào thi đấu marathon.

“Xem ra mọi người đều ngại lượng vận động như vậy còn chưa đủ, tốt lắm! Loại tinh thần này rất đáng khen ngợi, vậy chạy thêm hai vòng nữa.”

Sân trường lập tức yên tĩnh, nhưng trong lòng mỗi người đều âm thầm gào thét. Rốt cuộc Lưu Bình An đã hiểu câu nói “sẽ rất ‘đau’ các ngươi” của huấn luyện viên là có ý gì, chính là làm cho bọn họ rất đau a.

Lúc bắt đầu, vì số người quá nhiều nên tất cả đều dính thành một cụm. Nhưng thực lực chênh lệch, mọi người dần giãn ra khoảng cách. Dẫn đầu là Aslan và Annan, hai người chạy song song với nhau, bất phân cao thấp. Người cao lớn cường tráng như Annan thì không nói, nhưng một công tử nhã nhặn như Aslan lại có thể năng xuất sắc như vậy, thật sự khiến mọi người kinh ngạc.

Phần lớn học viên đều chạy tới vòng thứ 4 mới chậm rãi kéo ra khoảng cách. Lưu Bình An chạy không nhanh cũng không chậm, Fitzgerald chạy trước cậu, có loại cảm giác giống như là mở đường cho Lưu Bình An. Kỳ thật với thực lực của cậu, Lưu Bình An hoàn toàn có thể chạy song song với nhóm Aslan.

Bên cạnh đó, Eugene vẫn đang đánh giá thực lực các học viên.

“Hồi trung học Aslan đã đạt được chức quán quân điền kinh thanh thiếu niên toàn quốc, kết quả này cũng không có gì đáng kinh ngạc. Annan luôn giành vị trí á quân nên bọn họ mới kết oán sâu như vậy. Không biết lần này ai sẽ là người chiến thắng đây?”

“Đương nhiên là Aslan đại nhân.” Lý Duy nhìn bóng dáng người nọ, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái.

“Đúng là trung khuyển.” Eugene nhún vai. “Nhưng đây không phải trận đấu chính quy, thắng thua cũng không nhất định. Cậu xem……”

Annan chạy ở ngoại sườn Aslan, nhưng thỉnh thoảng cơ thể lại nghiêng về phía Aslan. Nhìn như vô tình va chạm, nhưng thực ra hai người đang âm thầm chiến đấu. Aslan rất kỹ thuật né tránh va chạm đồng thời phản kích Annan, nhưng thân hình cao lớn của đối phương ở phương diện này lại phát huy lợi thế, nếu Aslan không thể chạy nhanh hơn, vậy chỉ có thể bị đối phương đè ra đánh.

Lý Duy hung hăng liếc Eugene một cái, sau đó tăng tốc độ chạy lên hộ giá. Như vậy nhất định sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, có thể khiến cậu ta không chạy đủ số vòng, nhưng Lý Duy không hề do dự. Vài học sinh thuôc phe Aslan cũng chạy theo Lý Duy. Ngay sau đó, nhóm tùy tùng của Annan cũng tăng tốc độ.

Một buổi huấn luyện thể năng bình thường nhanh chóng biến thành một trận chiến. Người của hai phe trên đường băng không ai nhường ai, tạo thành hỗn chiến.

“Oa, là nam tử hán nhất định phải chiến đấu a!” Eugene hưng phấn hét lên, quay đầu nói với Lưu Bình An : “Nếu đội trưởng đều đi trước một bước, vậy tôi cũng muốn đi xem náo nhiệt. Cậu có muốn đi không?”

Lưu Bình An cũng không trả lời, Eugene nhìn thoáng qua Connor chạy bên cạnh cậu, nhún nhún vai, chạy lên trước. Lúc hắn chạy qua chỗ Fitzgerald, liền vỗ vai đối phương.

“Ê, cậu không thể suốt ngày che chở cho bọn họ như vậy được. Nam tử hán phải thể hiện năng lực chân chính của mình.”

Fitzgerald cảm thấy lời nói của hắn rất có ý tứ, nhưng đầu óc “bổn cẩu” (chó ngốc) căn bản sẽ không xoay chuyển. “Nam tử hán sẽ bảo vệ người quan trọng của họ.”

Bình thường Connor hẳn là sẽ kêu “Có JQ nha!” vân vân … Nhưng hiện tại cậu ngay cả thở còn khó khăn, lấy đâu ra khí lực mà la hét.

“Connor, không bằng chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.” Thể lực của Kỷ Vũ cũng không được tốt, nhưng cậu ta còn chưa đến mức ngay cả thở cũng khó khăn như Connor.

Tuy bọn họ vẫn ở nhóm giữa nhưng là hầu hết nam sinh đều đã vượt lên trước, còn có không ít nữ sinh chạy nhanh đều vượt qua bọn họ.

“Em trai dễ thương, huấn luyện viên nói nghỉ ngơi một chút cũng không sao đâu.” Bọn họ chạy cùng đám nữ sinh, có người nhìn Connor nháy mắt mấy cái.

“Oa oa, anh chàng chạy phía trước đúng là rất đáng yêu nha. Như vậy là để bảo vệ em trai dễ thương sao?” Một nữ sinh khác nhìn Fitzgerald cười phi thường quỷ dị, còn mấy nữ sinh khác cùng nói chuyện “công”, “thụ” gì đó …

Ở Aliya, nữ sinh và nam sinh được đối đãi giống nhau. Nam sinh tiến hành huấn luyện, nữ sinh cũng đồng dạng tham gia. “Không phân biệt chủng tộc, giới tính, tầng lớp” là một trong những phương châm giáo dục của Aliya. Tất nhiên, khi huấn luyện thể năng, nữ sinh sẽ nhận được một số ưu đãi, nhưng khi huấn luyện kỹ năng, đãi ngộ giữa nam sinh và nữ sinh là hoàn toàn giống nhau.

Ví dụ như buổi chạy đường trường hôm nay, nữ sinh có thể tạm thời dừng lại nghỉ ngơi .

Connor thật sự rất muốn được nghỉ, cậu chưa từng chạy trên quãng đường dài như vậy, càng chạy càng chậm, gần như sắp dừng lại. Nhưng đúng lúc đó, thân thể lại bị va chạm mà té về phía trước. Connor ngã xuống đất, từ đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, chắc đã bị chảy máu.

“Tao đã nói rồi mà, thằng nhóc ẻo lả này còn yếu hơn bọn trẻ con! Ha ha ha ……” Mấy cậu nam sinh cười cười chạy qua, nam sinh cố ý đẩy ngã Connor còn hớn hở reo lên.

Aslan là người dẫn đầu đoàn người, vì chạy nhanh hơn bọn Connor một vòng nên vừa vặn chạy ngang qua bọn họ. Mấy nam sinh này là người trong nhóm Annan, bọn chúng đều biết Connor là bạn cùng phòng của Aslan nên mới cố ý trêu chọc cậu ta.

Connor quỳ rạp trên mặt đất, nhìn đám người chạy phía trước. Cậu vĩnh viễn cũng đấu không lại bọn họ.

Trong tròng mắt màu lam của thiếu niên tràn ngập không cam lòng cùng bi phẫn, làm cho Lưu Bình An cảm thấy hơi đau lòng. Tuy chỉ giống như kiến cắn, nhưng lại khiến cậu cảm thấy không thể chịu đựng được. Cậu cố ý ngồi xuống giả vờ buộc lại dây giày, thật ra là lén nhặt một hòn đá.

Nam sinh cười nhạo Connor đang chạy phía trước đột nhiên té ngã. Hắn ôm chân hét, “Đứa nào dám lấy đá chọi tao”. Tiếp đó, một đám nam sinh chạy cùng hắn cũng bắt đầu ngã xuống, kết quả giống như quân bài đổ ụp lên nhau, ngã thành một đoàn.

Lưu Bình An buộc xong giày đứng lên, kinh ngạc nhìn đoàn người hỗn loạn ở phía trước. Cậu nhớ mình chỉ chọi một viên thôi mà??? Sau đó Lưu Bình An liền nhìn thấy Garvin trong đám người, hắn quay đầu nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch, thoạt nhìn giống như đang cười đắc ý.

Đảo mắt, người nọ liền biến mất trong đám người. Lưu Bình An nghĩ, tên này đúng là xuất quỷ nhập thần.

Connor đã được Kỷ Vũ đỡ dậy, quả nhiên đầu gối đã bị chảy máu. Có nữ sinh đưa khăn tay cho Connor băng miệng vết thương. Đúng lúc Connor cảm thấy mình không thể chạy được nữa thì có tiếng gầm giận dữ truyền vào tai.

“Ngu ngốc! Đã là nam tử hán thì phải làm sao cho đáng mặt nam tử hán chứ!”

Rống giận làm cho Connor chấn động, cậu ngẩng đầu nhìn Lưu Bình An.

Tác giả có lời muốn nói : Muốn trở thành nam tử hán phải làm rất nhiều việc ! ! Phải chiến đấu a, phải thể hiện năng lực cường đại a, bảo vệ những người quan trọng a, mà việc quan trọng nhất chính là luyến ái a ! Em trai Connor, mau xông lên ! ! !

| 15 | Nam Tử Hán (hạ) |

“Ngu ngốc! Đã là nam tử hán thì phải làm sao cho đáng mặt nam tử hán!”

Rống giận làm cho Connor chấn động, cậu ngẩng đầu nhìn Lưu Bình An. Lưu Bình An không chờ cậu, đã xoay người chạy về phía trước. Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí vượt qua cả Fitzgerald.

Connor cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực. Cậu cắn răng một cái đứng lên, đuổi theo thân ảnh trước mặt. Kỷ Vũ kinh hãi lắp bắp, nhưng phát hiện đồng đội còn nhỏ hơn mình chạy nhanh như vậy, cậu ta cũng không chịu thua kém dùng sức đuổi theo.

Kỳ thật cũng chỉ còn một vòng nữa mà thôi, nhóm Aslan đã chạy gần đến đích, hơn nữa càng chạy càng kịch liệt. Tuy tốc độ của Aslan và Annan đã chậm lại nhưng Lý Duy vẫn không còn sức che chắn cho Aslan, mà những người khác vì liên tục dùng hết sức nên không đủ sức lực chạy tiếp, đành bị tụt lại phía sau.

Hai người dẫn đầu càng chạy càng giãn khoảng cách với những người khác. Va chạm cũng càng ngày càng kịch liệt, ngay cả các giáo quan đứng cách xa cũng có thể nhìn rõ.

“Tân sinh năm nay đều là những người tràn đầy nhiệt huyết.” Huấn luyện viên cao lớn người da đen nói.

“Huấn luyện viên Al, ngài hẳn nên quản giáo binh lính của mình cẩn thận một chút. Binh lính không được phép tư đấu.” Giselle dùng tay chỉnh lại mũ, thân là doanh trưởng doanh đội 4, đương nhiên Giselle hy vọng Annan có thể thắng. Nhưng nếu Aslan thắng, cô càng hy vọng Al thân là doanh trưởng doanh đội 3 nghiêm trị Aslan.

Hành vi của hai người dẫn đầu, Edward đều thấy rất rõ. Nhưng Edward càng tập trung lực chú ý về phía Lưu Bình An. Thiếu niên này có một loại khí chất rất đặc biệt, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Lúc nhìn thấy Lưu Bình An ngồi xuống dùng hòn đá nhỏ ném trúng chân nam sinh kia khiến đối phương té ngã, khóe miệng Edward không nhịn được nhếch lên.

“Đúng là một thiếu niên thú vị!”

“Cậu nhóc kia chạy nhanh quá!” Nữ huấn luyện viên trẻ tuổi Lily hét lên. Lúc này các huấn luyện viên khác mới tập trung nhìn về hướng cô chỉ.

Chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu như mũi tên bắn khỏi dây cung, bay qua đám học viên chạy phía trước.

“Dùng tốc độ chạy một trăm mét để chạy một ngàn mét, đúng là không tưởng tượng được.” Những người khác cũng đồng ý với lời nói của Lily.

Thiếu niên thật sự chạy quá nhanh. Bọn họ đã chạy gần 41 km, bất luận là người khỏe mạnh như thế nào thì thể lực cũng đã bị tiêu hao hết. Cho dù là tuyển thủ chạy marathon nổi tiếng cũng không thể chạy hết 41 km còn đủ sức chạy với tốc độ chạy một trăm mét.

“Quá nguy hiểm!” Làm huấn luyện viên bộ y học, Cách Liên biết ý chí có thể kích thích tiềm lực trong người. Mặc dù thiếu niên có thể dùng ý chí tăng cường thể lực, nhưng tốc độ tăng quá nhanh khiến cơ bắp toàn thân bị căng cứng, nếu té ngã, cậu ta sẽ vĩnh viễn không thể đứng dậy.

“Mau bảo cậu ta dừng lại!” Đây chỉ là huấn luyện thể năng bình thường, căn bản không phải cạnh tranh thi đấu. Cách Liên lo lắng nói với Edward.

Mà người đàn ông giữ chức tổng huấn luyện viên lại chỉ thản nhiên nhếch khóe miệng : “Không sao. Tiếp theo sẽ có kịch hay để xem.”

Sau Lưu Bình An, Fitzgerald cũng giống như siêu nhân vọt lên, theo sát phía sau Lưu Bình An. Bọn họ chỉ còn cách Aslan và Annan năm trăm thước.

Bốn trăm thước, ba trăm thước, hai trăm thước…… Càng ngày càng gần, những học viên chạy phía sau đều dừng lại, tầm mắt tập trung trên người bọn họ. Thậm chí có nữ sinh còn bắt đầu cổ vũ cho bọn họ.

Các giáo quan đứng trên đài kiểm duyệt cũng đồng dạng chăm chú theo dõi bọn họ. Lily nhịn không được nhảy xuống, lấy lá cờ đứng ở vạch đích. Một vị giáo quan khác cũng lấy bảng điện tử đứng bên cạnh chuẩn bị bấm thời gian.

Một buổi huấn luyện thể năng bình thường đã hoàn toàn biến thành một trận đấu đầy kịch tính.

Lần này người thắng sẽ là Aslan? Annan? Hay là hai người đang đuổi theo, Lưu Bình An và Fitzgerald? Tất cả mọi người đều ngưng thần dõi theo cuộc chiến. Mà những người đang ở trong trận đấu lại hoàn toàn không biết gì.

Hai đầu lĩnh trưởng nhóm vẫn đang đấu đến ngươi chết ta sống, khi Lưu Bình An chạy qua bọn họ, hai người đồng thời giật mình kinh ngạc.

Sao cậu ta lại ở đây?

Hai kẻ đối địch có cùng một câu hỏi trong cùng một thời điểm.

Không thể nào!

Trong lúc kinh hoảng, Aslan nghe thấy Lưu Bình An nhỏ giọng nói : “Nam tử hán sẽ không bỏ lại đồng đội của mình.”

Aslan cảm thấy dưới chân bỗng nặng trịch, tốc độ giảm một nhịp.

Nhưng Annan cũng không chiếm được ưu thế, hắn bị Fitzgerald chặn lại, không thể vượt lên trước. Khi Aslan phục hồi lại tinh thần, đích đến đã gần ngay trước mắt. Nhưng hắn biết, bất luận là hắn hay Annan đều không thể đạt được vị trí quán quân lần này.

Đối với những người đang xem, chuyện này đúng là kỳ tích. Rõ ràng là một người chạy chậm hơn một vòng lại đạt được vị trí quán quân, thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Đồng thời tất cả đều mong đợi thời khắc khiến cho bầu nhiệt huyết sôi trào.

Ngay tại thời điểm chỉ còn cách đích hai thước, Fitzgerald đột nhiên té ngã, đồng thời kéo theo Lưu Bình An. Kết quả Aslan và Annan thoải mái vượt qua bọn họ, cùng lúc về đích. Lily hưng phấn vẫy cờ.

Vì chạy đường dài nên Aslan không thể lập tức dừng lại, sau khi chạy chậm dần, hắn mới xoay người nhìn lại. Lưu Bình An và Fitzgerald cũng đã về đích.

Aslan dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Bình An, hắn thật sự không hiểu tại sao Lưu Bình An lại đẩy ngã Fitzgerald, cố ý dâng vị trí quán quân cho mình. Trong lòng có loại cảm giác thất bại chà xát. Đó là cảm giác mà từ lúc hắn chào đời đến nay chưa từng trải nghiệm qua.

“Chúng ta cũng không thua.” Trong giọng nói của Annan mang theo một tia không cam lòng. Nhưng Aslan tin là lúc này tâm tình của Annan cũng giống như hắn. Thắng thua đã rất rõ ràng .

“Lúc nghe thấy câu nói kia, cậu nghĩ tới điều gì?” Aslan tin Annan cũng nghe thấy câu Lưu Bình An nói khi vượt qua bọn họ.

Annan dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối thủ, giống như đang hỏi, hắn muốn nói cái gì.

“Tôi nghĩ đến Lý Duy, nghĩ tới những người chạy sau chúng ta.” Nói xong, Aslan quay lại đỡ Lý Duy vừa mới chạy qua vạch đích. Lý Duy rõ ràng thụ sủng nhược kinh (vì được sủng ái mà kinh ngạc), nhưng vì thể lực cạn kiệt, căn bản không thể cự tuyệt.

Connor cùng Kỷ Vũ rốt cuộc cũng chạy hết toàn bộ hành trình. Connor hoàn toàn là bộ dạng sống dở chết dở, nếu không phải Fitzgerald kéo cậu ta chạy chậm lại, khẳng định là cậu ta đã ngã xuống đất không gượng dậy nổi.

Sau khi chạy chậm xong, Connor nằm sấp trên mặt đất, không thể cử động. Lưu Bình An lấy bình nước, “Há mồm.”

Thấy đối phương ngoan ngoãn há mồm, Lưu Bình An liền trực tiếp đổ nước vào miệng Connor. Eugene tới bên cạnh ngồi xuống, đoạt lấy bình nước trong tay Lưu Bình An, ngửa cổ uống ừng ực.

“Này, là bình của tôi đó.”

“Thì sao nào? Cậu lại không có bệnh, tôi cũng không có bệnh.”

“A a a ~~~ Này là hôn gián tiếp đó nha. Tui cũng muốn!!” Em trai Connor vừa có lại khí lực đã bắt đầu ăn nói linh tinh, cậu vươn tay muốn cướp bình nước trong tay Eugene. Eugene liền nân g bình lên cao, không để cậu ta với tới.

“Cho tui đi mà!” Connor vươn người về phía Eugene, kết quả còn chưa với tới, bình nước đã bị người khác đoạt mất rồi.

Aslan đem bình nước để bên miệng uống vài ngụm. Dưới ánh sáng rực rỡ, cần cổ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, mái tóc vàng dính mồ hôi càng sáng lấp lánh. Hắn lau khóe miệng, nhìn Lưu Bình An mỉm cười, “Ngon lắm!”

Không biết có phải vận động quá nhiều hay không mà Lưu Bình An cảm thấy tim mình đột nhiên đập mạnh. Cậu đoạt lại bình nước của mình, phát hiện nước bên trong đã hết sạch không còn một giọt.

“Các cậu…… đúng là một lũ chết tiệt! Tôi vẫn còn khát mà.” Cậu vừa rồi chỉ uống mấy ngụm, giờ vẫn còn khát gần chết.

Đột nhiên có người đưa bình nước qua. Lưu Bình An quay đầu, phát hiện Garvin không nói tiếng nào đã nhét bình nước vào tay cậu, hơn nữa ánh mắt còn tràn ngập vẻ chờ mong.

“……”

“Connor, cậu xếp thứ bốn mươi đó.” Eugene rất nhanh đã điều tra ra danh sách thứ tự về đích. “Kỷ Vũ xếp thứ 41, cũng không sai biệt lắm.”

“Quá thần kỳ! Có thể trở thành một trong năm mươi người đầu tiên về đích. Tiểu An, thật sự là quá thần kỳ.” Connor nằm trên mặt đất cười ngây ngô, cậu chưa từng nghĩ mình có thể chạy nhanh như vậy, thậm chí còn thắng được bao nhiêu người tài giỏi khác.

“Có cái gì thần kỳ chứ. Nam tử hán phải tạo lập kỳ tích.”

“Tạo ra kỳ tích cũng không phải chỉ riêng nam tử hán.” Nữ sinh vừa rồi cười với Fitzgerald giơ tay trước mặt Lưu Bình An, “Tôi là La Cơ “ba mắt”. Rất hân hạnh được làm quen với các cậu!”

Căn cứ vào tư liệu của Eugene, nữ sinh này là một người tương đối lợi hại. Là người về thứ 5 trong cuộc chạy đua, theo sát sau Lưu Bình An và Fitzgerald. Cô ta cũng là người chạy chậm hơn một vòng như bọn họ nhưng lại có thể đuổi theo Lưu Bình An, còn thắng được nhóm người Lý Duy. Nữ sinh bình thường tuyệt đối không có khả năng làm được như vậy. Nói cách khác, La Cơ cũng đã tạo ra kỳ tích.

Dáng người cao gầy, mái tóc đen dài chảy sau lưng, toàn thân toát ra vẻ nhanh nhẹn. Ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, có vẻ đẹp nữ tính của người con gái phương Đông, ánh mắt kiên định thông tuệ, không hề có vẻ nhu nhược, so với đám thanh niên trai tráng càng có soái khí.

Đối với phụ nữ, nhất là những người xinh đẹp, Lưu Bình An luôn luống cuống tay chân, hiện tại có phần sững sờ. Eugene huýt sáo, dùng khuỷu tay huých nhẹ Lưu Bình An, nhỏ giọng nói : “Mau đáp lễ!”

Lúc này Lưu Bình An mới có phản ứng, vươn tay bắt tay La Cơ, “Xin chào, tôi là Lưu Bình An.”

“Tiểu An, tôi gọi cậu như vậy có được không?” Nữ sinh nắm tay thiếu niên không buông.

Nắm bàn tay nhỏ nhắn của con gái trong tay, cảm giác ấm áp mềm mại, quần áo của đối phương đã ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ có thể nhìn thấy thứ bên trong. Lưu Bình An khẩn trương đến mức đỏ cả tai, không biết nói gì.

“Dạ, trưởng quan!”

“Phì……” La Cơ không nhịn được bật cười, còn Eugene đã cười đến lăn lộn trên mặt đất. Lưu Bình An cũng tự biết mình nói sai, xấu hổ trước mặt nữ sinh, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

Connor nhìn Lưu Bình An rồi lại nhìn La Cơ, làu bàu đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lấy bả vai Lưu Bình An, “Tiểu An là của tui!”

La Cơ càng cười lớn, giơ tay còn lại xoa đầu Connor, “Em trai đáng yêu quá!”

“Tôi mười tám tuổi rồi đó!”

“Quả nhiên là em trai.”

Kỳ thật các học viên vào quân giáo đa số đều 20 tuổi. Bọn họ 19 tuổi tốt nghiệp trung học, học thêm khóa dự bị 1 năm, sau đó mới vào quân giáo học 3 năm. Connor không học khóa dự bị, còn tốt nghiệp trung học sớm hơn 1 năm so với những người khác.

Lúc này, Aslan đột nhiên vươn tay hướng La Cơ nói : “Tôi là Aslan Elvis. Có thể làm quen với cô bạn được không?”

La Cơ tựa hồ có điểm thụ sủng nhược kinh, dù sao địa vị và thân phận của Aslan cũng không giống người thường. La Cơ không thể không rút bàn tay đang nắm tay Lưu Bình An để bắt tay Aslan.

“Đương nhiên.”

Tuy thái độ của Aslan vẫn ôn hòa như cũ nhưng không hiểu sao lại khiến La Cơ cảm thấy lành lạnh, không giống như người thật lòng muốn kết bạn với cô.

Người thông minh như La Cơ cũng không biết mình đã làm gì chọc giận đến vị vương tử điện hạ này.

Đúng lúc đó, Kỷ Vũ chạy tới nói, những người khác đã hoàn thành cuộc huấn luyện, huấn luyện viên yêu cầu tất cả mọi người tập trung.

Edward cầm giáo tiên, nhìn đám học sinh, lộ ra vẻ tươi cười tà ác, khiến tất cả bất giác run lên, Lưu Bình An đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Đợt huấn luyện thể năng lần này, biểu hiện của mọi người đã vượt ngoài dự đoán của ta. Có một số người còn chạy nhanh hơn cả quán quân marathon thế giới. Theo số liệu chúng ta lấy được, có tới 23 học sinh phá kỷ lục marathon của thế vận hội, một phần ba số học sinh đạt trọn điểm trong hạng mục chạy đường dài trong thí nghiệm huấn luyện thể năng của quân giáo, thậm chí còn có người dùng tốc độ chạy một trăm mét để chạy marathon.”

“Kết quả này thật sự khiến chúng ta rất vui mừng. Cho nên làm tổng huấn luyện viên, ta quyết định khen ngợi mọi người.” Edward cười tà nói, “Tất cả tiếp tục hít đất 100 cái.”

Lập tức dưới đài dậy lên một trận kêu rên thảm thiết. Edward hoàn toàn biến thành ác ma trong lòng đám tân sinh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro