3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| 3 | Lính Bắn Tỉa |

Đây là lần đầu tiên Clarence gặp loại chuyện này, học sinh năm 3 như anh còn chưa có kinh nghiệm thực chiến. Trường hợp vừa rồi làm anh chấn động, không ngờ lại có người dám xông vào trường quân sự nổ súng giết người.

Cho đến khi nghe tiếng gọi của Lưu Bình An Clarence mới tỉnh lại, chức trách của bác sĩ quân y chính là cứu người, hiện tại không phải lúc hoảng sợ. May mắn nữ sinh kia đã được cầm máu, Clarence lấy thuốc sát trùng tùy thân trong túi tiến hành khử trùng miệng vết thương.

“Còn viên đạn thì sao?”

“Viên đạn bắn xuyên qua nên không cần lấy. Nhưng vào viện cần kiểm tra lại.” Clarence thuần thục băng bó vết thương cho nữ sinh.

“Anh là bác sĩ à?”

Clarence ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với tầm mắt của thiếu niên. Thiếu niên có hai tròng mắt rất tối, như mặt nước tĩnh lặng, Clarence phát hiện cảm giác kinh hoảng trong lòng cư nhiên đã biến mất.

“Anh là học sinh năm 3 của bộ y học, Clarence Channing. Xin chào……” Clarence giơ tay về phía thiếu niên nhưng đối phương không bắt. Đột nhiên, người anh bị đè ngã xuống đất.

Clarence chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng văng khắp nơi, trên đầu có tiếng bằng bằng, giống như có người bắn súng bên tai, mùi thuốc súng đập cả vào mặt.

Clarence nhìn thiếu niên úp sấp trên người đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, vươn thắt lưng ghé ra ngoài nhìn xung quanh. Biểu tình cẩn trọng, cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài, toàn thân mang theo loại hơi thở cực kỳ nghiêm túc. Rất khó để liên tưởng người này với thiếu niên bình thường đứng ghi danh trước bàn lúc nãy.

Bắn về phía dãy bàn một hồi, tên cầm súng tiếp tục đi về phía trước, có vẻ như hắn không có ý định giải quyết toàn bộ những người đang trốn dưới gầm bàn. Điều này làm cho Lưu Bình An khẽ thở phào.

Nhưng cậu lập tức phát hiện có điểm bất thường, chàng trai trốn dưới cái bàn cuối dãy đang ngồi xổm, cả người nghiêng về phía trước, giống như đang chuẩn bị nhảy ra. Gã cầm súng đang vừa đi vừa đổi băng đạn, cố ý đi tới gần cái bàn cuối dãy.

Ngu ngốc!

Lưu Bình An thầm mắng một tiếng. Đột nhiên có loại cảm giác càng bất thường. Trực giác của cậu luôn rất chuẩn, đây là năng lực tự nhiên hình thành qua vô số lần tìm đường sống trong chỗ chết.

Đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện sau gáy gã cầm súng có mấy vệt sáng đỏ lốm đốm.

shit!

Lưu Bình An thật muốn chửi ầm lên. Chỗ này mà là quân giáo sao, có mà là đại bản doanh của phần tử khủng bố thì có.

Lúc này gã cầm súng đã tới gần cái bàn cuối dãy.

Không thể tiếp tục do dự nữa!

Cậu đột nhiện kêu lên, “Anh ơi, rớt tiền!”

Gã cầm súng theo phản xạ cúi đầu tìm kiếm, một ánh sáng xanh xẹt qua đầu gã, khoét một lỗ nhỏ trên mặt đất. Chàng trai đang ngồi xổm cũng đột nhiên nhảy ra, một cước đá trúng gáy tên cầm súng khiến cả người hắn đổ về phía sau. Cho thấy sức mạnh của cú đá.

Tốc độ của chàng trai rất nhanh, sau khi đá bay khẩu súng, lập tức xách cổ áo đối phương tung nắm đấm. Miệng gã kia toàn là máu, đại khái là cú đá vừa rồi đã khiến cằm gã trật khớp, răng cũng rơi mất vài cái. Lại chịu thêm một đấm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc giáo viên chạy ra, sự kiện bạo lực đã đến hồi kết thúc, toàn bộ diễn biến xảy ra không quá 5 phút đồng hồ. Trường học có bộ y học nên có một bệnh viện nhỏ, người bị thương đều được đưa lên cáng chuyển vào bệnh viện điều trị. Giáo viên vừa nghe chuyện xảy ra, vừa trấn an đám học sinh, còn sai người thu dọn sạch sẽ hiện trường.

Căn bản không có ai phát hiện có người ở trên cao nhìn xuống quan sát toàn bộ sự kiện. Tòa nhà bên cạnh quảng trường là nơi huấn luyện bắn súng. Có một người đang dựa vào cánh cửa sổ hé mở trên tầng 6, trong phòng rất tối, nhìn không rõ dung mạo người kia.

Người kia lắc lắc chén rượu chứa thứ chất lỏng đỏ sóng sánh, để hương rượu chậm rãi lan tỏa trong không khí.

“Ngươi thua rồi!”

Người đàn ông có giọng nói rất thu hút, khàn khàn trầm thấp, hấp dẫn người nghe. Ngữ điệu mang theo tà khí, giống như khóe miệng hơi cong lên của hắn, tuy không nhìn thấy vẻ mặt nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy hắn rất nguy hiểm.

Cạnh một cửa sổ khác là một chàng trai tóc bạc, mái tóc dài như được ánh trăng dát bạc rất chói mắt, được một sợi dây màu lam buộc cao lên, chảy qua vai. Thân thể dựa vào cửa sổ có dáng người rất đẹp, khiến cho người ta có loại ý niệm muốn kéo dây buộc tóc, để mái tóc cậu ta xổ tung. Từng sợi tóc màu bạc chảy xuống theo đường nét cơ thể kia nhất định sẽ rất đẹp.

Chàng trai cũng không trả lời, lạnh lùng đứng lên. Thu lại súng trường, mắt bạc lạnh lùng liếc qua tình cảnh lộn xộn dưới quảng trường, trên mặt vẫn là vẻ băng lãnh, như thể không hề có hứng thú đối với chuyện vừa xảy ra.

“Có lẽ đây là lần đầu ngươi thất thủ.” Người đàn ông dường như không có ý định buông tha cậu dễ dàng như vậy, uống một ngụm rượu nói tiếp.

“Ừm……” Chàng trai tóc bạc đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn xuống quảng trường phía dưới.

“Cảm thấy rất không cam lòng đúng không?”

“Ừm……”

“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Chàng trai không để ý trả lời làm người đàn ông có chút không cam lòng. Ngoại trừ con mồi, bình thường không có thứ gì có thể thu hút sự chú ý của người này, nhưng cậu ta đã liên tục nhìn xuống quảng trường hơn một phút rồi.

Tò mò ngó qua cửa sổ, người đàn ông cũng nhìn xuống quảng trường. Người bị thương đều đã được đưa vào bệnh viện, ngoại trừ vài học viên đang thu dọn hiện trường, tất cả đều trở lại bình thường. Người qua lại trên quảng trường cũng không có gì kỳ lạ.

Người đàn ông phát hiện chàng trai đang chăm chú nhìn một người. Thiếu niên kia có bề ngoài rất bình thường, là loại người đứng trong đám đông thì không ai nhận ra được. Nhìn quần áo của cậu ta cũng không thuộc dạng thiếu gia có tiền, lại càng không phải con nhà quý tộc.

Tại sao tên kia lại chú ý đến một thiếu niên bình thường như vậy? Nhưng, người đàn ông có thể khẳng định một điều, tên lạnh lùng kia tuyệt đối sẽ không chú ý đến thứ không thú vị.

Nghĩ đến đây, hắn mới cong khóe miệng, “Đúng rồi, lúc nãy hình như ta nghe thấy có người hét lên một câu rất kỳ lạ.”

| 4 | Câu Nói Mấu Chốt |

Lưu Bình An thoáng rùng mình, cậu có dự cảm xấu. Trực giác của cậu từ xưa đến nay đều rất chuẩn. Quân giáo quả nhiên không phải nơi tốt lành.

Chuyện vừa rồi nhanh chóng lan ra khắp trường. Phần lớn học viên đều đang bàn tán về chuyện này. Lưu Bình An không bị thương nên không cần vào bệnh viện, cậu cùng với những học sinh đã báo danh đi đến chỗ giáo vụ lĩnh giáo phục và vật dụng hàng ngày.

Đồ dùng trong quân đội đều do cấp trên phân phát. Để học viên sớm thích ứng với sinh hoạt trong quân đội, cũng để thống nhất phương pháp quản lý, đồ dùng quân giáo đều là bán phân phối. Học viên có thể đến chỗ giáo vụ lĩnh chăn, gối, màn, thậm chí cả khăn mặt và bàn chải đánh răng. Mỗi tháng sẽ phân phát giấy vệ sinh và kem đánh răng.

Mấy thứ này đối với Lưu Bình An mà nói có thể được coi là đồ xa xỉ, binh lính ngoài tiền tuyến không phải lúc nào cũng được lĩnh những thứ tốt như vậy. Nhưng khiến Lưu Bình An cảm thấy kì lạ nhất chính là chỉ có hai bộ chế phục, hơn nữa đều là trang phục mùa hè.

Tuy hiện tại đang là mùa hè, nhưng có những nơi buổi tối vẫn khá lạnh. Đặc biệt nơi này còn là bờ biển, lúc huấn luyện buổi tối hoặc hành quân ban đêm đều cần trang phục giữ ấm.

Sau khi lĩnh đồ dùng có thể trở về kí túc xá. Vóc dáng Lưu Bình An khá nhỏ gầy, ôm chăn gối đi lại căn bản không nhìn thấy phía trước, mới đi mấy bước đã đụng phải người khác.

“A, xin lỗi nhé!” Vừa nói xin lỗi xong, trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, chăn gối đã được người khác cầm lấy.

Đối phương mỉm cười, một tay cầm lấy đống chăn gối của cậu, “Để tôi cầm giúp cậu.”

Người nọ có thân hình cao lớn, tóc đen cắt gọn gàng, làn da ngăm đen, tiếng cười sang sảng, là loại đàn ông dương cương, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như ánh mặt trời. Hắn một tay cầm chăn nệm của mình, một tay bê chăn của Lưu Bình An, lưng còn đeo một ba lô to đùng, nhưng  thoạt nhìn vẫn rất thoải mái. Áo cộc tay để lộ cơ thể rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, cao lớn cường tráng, không một chút thịt thừa, hẳn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

“Cậu là … “

Chính là tên ngốc tự mình đứng ra trước họng súng, Lưu Bình An thiếu chút nữa thốt ra. Người kia chính là chàng trai đã khống chế gã cầm súng ở quảng trường khi nãy.

“Cậu nhận ra tôi sao?”

“A…… Không……” Lưu Bình An cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tốt nhất không nên để mấy chuyện này dính vào người, quyết định giả ngu.

“Nhưng sao tôi lại cảm thấy giọng của cậu nghe rất quen nhỉ?!! Xin chào, tôi là Fitzgerald Baldwin. Rất vui được biết cậu.” Đối phương thực nhiệt tình, nếu không phải hai tay đều đang bê đồ, chắc chắn hắn sẽ chủ động bắt tay Lưu Bình An.

Tôi cũng không nói muốn làm quen với cậu a. Lưu Bình An bất đắc dĩ nghĩ, không ngờ trên đời này vẫn còn loại người đơn thuần như vậy. Nhưng có Fitzgerald bê đồ hộ, quả thật khiến Lưu Bình An thoải mái hơn nhiều. Chỉ là trên đường đi Gerrard nói rất nhiều, tự giới thiệu quê quán của hắn, tới chuyện làm sao vào quân giáo, tới nơi này như thế nào … vv … làm cho Lưu Bình An cảm thấy đi cạnh mình không phải một người mà là hai trăm người.

Bọn họ mới tới khu vực ký túc xá, chợt nghe tiếng một đám người đứng ngoài hành lang bàn tán xôn xao. Fitzgerald tuyệt đối là một kẻ thích xem náo nhiệt, xuất thân từ nông thôn, hắn đối với mọi thứ ở đây đều cảm thấy mới mẻ. Lưu Bình An vốn không muốn xem náo nhiệt, nhưng chăn đệm của mình vẫn còn trên tay người ta, đành phải đi theo.

“Các cậu có biết chuyện ở quảng trường lúc nãy không?” Bị vây ở giữa là một nam sinh đeo kính đen, tròng kính tròn.

“Tôi chỉ nghe nói có người cầm súng xông vào trường. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Đúng vậy. Chúng tôi ở bên này cũng chỉ nghe được tiếng súng.”

Không ít học viên đều không có tận mắt chứng kiến sự việc, không ngờ có người dám đến quân giáo làm như vậy, làm cho bọn họ cảm thấy rất tò mò. Nhưng vì tình huống đột nhiên phát sinh, bọn họ không ai biết tình hình cụ thể như thế nào.

“Ha ha, các cậu có muốn mua tin không? Tất cả đều là bạn học, tôi có thể giảm giá a.”

“Hừ, hóa ra là tình báo buôn lậu tin tức. Cho dù cậu không nói, chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

“Nhưng có một số việc các cậu vĩnh viễn không thể biết. Tôi có tin tức bí mật.” Nam sinh đẩy gọng kính, ra vẻ thần bí nói.

“Hừ, có thể là tin tức gì chứ? Cậu thấy những người khác cũng thấy. Không tới một ngày, sự việc sẽ được đăng tải trên web trường.”

“No, no, no……” Nam sinh giơ một ngón tay lắc lắc, “Chuyện này so với những thứ đó tuyệt đối thú vị hơn nhiều.” Nhìn trên mặt đám học viên đều là biểu tình không tin, nam sinh tiếp tục nói : “Được rồi. Coi như ngày đầu tiên khai giảng, tôi sẽ tặng mọi người tin này xem như là quà gặp mặt.”

“3 giờ 16 phút chiều nay, nhóm học sinh mới tới trường báo danh, đột nhiên có người lái một chiếc xe việt dã AI 650 vọt qua cổng, nổ súng tấn công, loại súng được sử dụng là súng trường kiểu cũ AK47.”

“Trong lúc hỗn loạn, một học sinh bình tĩnh đã đứng ra chỉ huy mọi người tìm chỗ trốn, tên của người đó là Aslan Elvis.” Nam sinh đeo kính đen thuật lại diễn biến sự kiện.

“Tôi biết người này, cậu ta là nhị công tử của dòng họ Elvis.” Có một học viên phụ họa.

Aslan? Sư tử sao? Lưu Bình An đổ mồ hôi, tên này đúng là…… Hiện tại đại gia tộc thật sự là càng ngày càng khó lý giải. Cái tên chói mắt kia đúng là rất nổi tiếng.

“Đúng vậy. Vị công tử này cũng rất có danh tiếng, ai có hứng thú với cậu ta có thể tới gặp tôi mua tư liệu.”

Nói xong lập tức nhận được một trận hừ của đám người xung quanh. Có nam sinh nói “Ông cũng không phải nữ, muốn tư liệu của hắn để làm gì” nhưng cũng có người nói “Trong lúc nguy cấp như vậy vẫn có thể bình tĩnh chỉ huy mọi người tìm chỗ nấp, tôi thật sự rất muốn kết bạn với cậu ta”.

***

Trong phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà dành cho giáo viên, cũng có một nhóm người đang thảo luận về sự kiện nổ súng lần này. Trên vai, ngực áo mỗi người ngồi quanh bàn đều đeo quân hàm, có rất nhiều loại quân hàm khác nhau, có hình sao bạc, có hình trăng lưỡi liềm, người ngồi cuối bàn đeo một quân hàm có bốn ngôi sao và hai sọc kim.

“Kẻ địch xông thẳng vào trong trường như đi vào chỗ không người, xin hỏi lúc đó cảnh vệ đang ở chỗ nào?” Trong đó một người phụ nữ trên vai có quân hàm hình trăng lưỡi liềm đứng dậy, nổi giận đùng đùng chỉ trích một người đàn ông trên vai có quân hàm sao bạc.

“Khu dã chiến đột nhiên xuất hiện biến chủng nhền nhện gây hỗn loạn, toàn bộ cảnh vệ đều phải sang đó trợ giúp.” Người đàn ông thản nhiên trả lời, đối với chỉ trích vừa rồi không hề có vẻ phật ý, cũng không có biểu tình tự trách.

“Nhưng là……”

“Là do ta hạ mệnh lệnh, Giselle, ngươi đối với mệnh lệnh của ta có ý kiến sao?”

Hiệu trưởng quân hàm bốn sao lên tiếng, Giselle cũng không thể tiếp tục truy cứu việc thất trách của trưởng đội cảnh vệ, đành phải ngồi xuống.

“Cách Liên, tình hình thương vong thế nào?” Quân trưởng quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh.

“Mười ba người bị thương nhẹ, không có ai bị trọng thương, không có tử vong. Những học sinh bị thương đều đã được đưa vào bệnh viện chữa trị. Người bị thương nặng nhất chỉ cần hai tuần là có thể hồi phục.” Người phụ nữ dùng giọng nói ôn hòa báo cáo lại tình hình.

“Ta nghe nói lần này có một học viên của bộ y học đã giúp đỡ rất nhiều người bị thương ở hiện trường.” Quân trưởng gõ tay trên mặt bàn, “Cách Liên, ngươi có một học sinh rất xuất sắc.”

Người phụ nữ mỉm cười gật gật đầu,“Cám ơn hiệu trưởng đã khích lệ.”

“Hừ, cũng không phải khen cô ta, cô ta cười cái gì.” Có giọng nói rất nhỏ nói mấy lời này nhưng người phụ nữ vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười dịu dàng, cũng không so đo với người kia.

***

“Trong số những người bị thương ở hiện trường thì Mai Lệ bị nặng nhất. Nghe nói cô ấy bị một viên đạn bắn xuyên qua đùi, hơn nữa lúc ngã gáy còn đập vào cạnh bàn.” Trên hành lang của ký túc xá, nam sinh đeo kính đen tiếp tục kể lại tình hình lúc đó.

“Trời ạ, đúng là quá xui xẻo.” Có nam sinh cảm thán, “Nữ sinh dễ thương như vậy mà …”

“Đúng vậy, may mà lúc đó có một học viên của bộ y học đã cầm máu giúp cô ấy, đồng thời chữa trị sơ qua vết thương, hiện tại cô ấy mới không có việc gì, ít nhất cũng không bị di chứng.”

“Vị học trưởng khoa y đó là……”

“Clarence Channing, học viên năm 3 hệ y học, tuy rằng chưa tốt nghiệp nhưng trước kia từng có học vị chuyên khoa y nên đã thi được bằng bác sĩ, là một thiên tài y học.” Nam sinh đeo kính đen cung cấp tư liệu cực kỳ chi tiết làm cho mọi người không khỏi nghi ngờ người này nắm giữ tư liệu của toàn bộ học viên trong quân giáo.

Mí mắt Lưu Bình An giật giật, không ngờ nam sinh đeo kính thoạt nhìn rất nhã nhặn này lại lợi hại như vậy, quả nhiên vào được quân giáo không phải con nhà gia thế cũng là thiên tài.

***

“Trong lúc thu dọn hiện trường, chúng tôi đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị.” Trong phòng họp, một người đàn ông trẻ tuổi đeo quân hàm hai ngôi sao bạc lấy ảnh chụp vết đạn laser đặt lên bàn. Ảnh chụp mặt đất, vị trí cạnh đài phun nước, trên mặt đất có một lỗ nhỏ bị tia laser đốt cháy.

“Có người sử dụng súng laser?” Phát hiện này khiến phòng họp xôn xao.

“Nhưng gã cầm súng không sử dụng súng laser. Dấu vết này là do ai tạo ra?” Người phụ nữ đeo quân hàm trăng lưỡi liềm đưa ra nghi vấn.

“Đương nhiên không phải do tên cầm súng tạo ra. Dựa theo vị trí, tên cầm súng nằm trong đường đạn laser. Căn cứ vào hướng đạn tính toán, vị trí nổ súng chính là tầng 6 nơi huấn luyện bắn súng. Lúc đó chỉ có một học viên đang luyện bắn – học sinh mới Garvin Christopher.”

Có một người khác nói tiếp. “Bất luận là khoảng cách hay năng lượng cường độ đều tính toán rất chính xác, hơn nữa còn đoán được tội phạm nhất định mặc áo chống đạn nên đã nhắm vào đầu. Cậu ta là một lính bắn tỉa rất xuất sắc.”

“Nhưng làm vậy cũng quá tàn nhẫn.” Cách Liên không nhịn được thở dài.

***

“Làm quân nhân, không thể có một giây do dự. Làm lính bắn tỉa lại càng không thể có lòng dạ đàn bà.” Nam sinh đeo kính đen dựa vào lan can nói.

“Garvin Christopher lúc ấy đã đưa ra phán đoán chính xác nhất. Rất khó cam đoan trên người tội phạm có mang thuốc nổ hay không, nếu không lập tức bắn chết hắn, có khả năng tội phạm sẽ ném bom tự sát, như vậy sẽ càng khiến nhiều người vô tội chết hoặc bị thương.”

“Nhưng phạm nhân đâu có bị bắn chết.” Có học viên lấy di động vào mạng, “Tin tức trên mạng nói phạm nhân bị bắt đi rồi.”

***

“Người bắt được phạm nhân cũng là một học sinh mới. Tên cậu ta là Fitzgerald Baldwin.” Ở phòng họp, mọi người vẫn tiếp tục phân tích sự kiện lần này.

“Học sinh mới này rất lợi hại, chỉ dùng hai chiêu đã khống chế được phạm nhân. Cậu ta nhất định đã được huấn luyện kỹ năng chiến đấu.” Cảnh vụ phụ trách nói, đây là kết luận của hắn sau khi nghe vài học viên có mặt tại hiện trường kể lại tình hình sự việc.

“Như vậy là nói, cậu ta chính là anh hùng của sự kiện lần này.” Giselle cười nói.

***

“Người tên Fitzgerald thật sự lợi hại như vậy sao?” Nghe nam sinh đeo kính đen kể lại, có người nghi ngờ hỏi. Tay không khống chế tội phạm sử dụng súng AK47, lại chỉ dùng hai chiêu.

“Đúng vậy. Đây tuyệt đối là sự thật trăm phần trăm.”

“Oa ~~ thật sự có người lợi hại như vậy sao. Cậu ta thành thần tượng của tôi rồi.”

“Quả thực so với siêu nhân còn lợi hại hơn. Thật muốn kết bạn với cậu ta.”

Con người luôn thích sùng bái sức mạnh, đàn ông lại càng như vậy. Đặc biệt là loại anh hùng cứu người khỏi nguy hiểm càng khiến người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào. Sức mạnh và thân thủ của Fitzgerald khiến cho không ít học sinh mơ tưởng, hắn lập tức có thêm một đống fan hâm mộ.

Lưu Bình An dùng khuỷu tay thúc anh ngốc bên cạnh, “Bọn họ là đang nói cậu đó.”

“Nhưng mà …… có cảm giác như người họ nói không phải là tôi a. Tôi nào có lợi hại như vậy.” Hắn gãi đầu, biểu tình ngượng ngùng, cũng không để lộ mình chính là Fitzgerald.

***

Trong phòng họp, người đàn ông đeo quân hàm hai ngôi sao bạc đứng dậy, đưa ra tổng kết sự kiện, “Trong sự kiện lần này, chúng ta có thể thấy có rất nhiều học sinh tài năng. Aslan Elvis gặp nguy không loạn, bình tĩnh chỉ huy, Clarence Channing nhanh chóng cứu chữa người bị thương, Garvin Christopher bình tĩnh phán đoán, còn có Fitzgerald Baldwin anh dũng.”

“Nhưng toàn bộ sự kiện lần này có thể giải quyết thuận lợi như vậy, mấu chốt chính là có người đã kêu một câu.”

Xe việt dã KLR 650 (mình thực sự ko tìm thấy loại xe AI 650, chắc cũng tương tự vầy -__-)

còn anh tội phạm xui xẻo bị đánh rơi răng thì chắc thế này

Súng trường AK47 (Credits : wiki)

AK-47 là một trong những súng trường thông dụng của thế kỷ 20, được thiết kế bởi Mikhail Timofeevich Kalashnikov. Tên súng là viết tắt của “AvtomatKalashnikova mẫu năm 1947” (tiếng Nga :  Автомат Калашникова образца 1947 года). Theo phân loại của khối Xã hội chủ nghĩa, AK-47 thuộc loại tiểu liên, họ súng máy. Theo phân loại của NATO, AK-47 thuộc loại súng trường tấn công, cũng thuộc họ súng máy (machine gun).

Cho đến thời điểm hiện tại, AK-47 và các phiên bản của nó là thứ vũ khí được ưa chuộng nhất, được lựa chọn bởi trên 50 quân đội, rất nhiều các lực lượng vũ trang, du kích khác từ khắp mọi nơi trên thế giới. Chi phí thấp, độ tin cậy, và hiệu quả rất cao trong điều kiện chiến đấu không tiêu chuẩn của loại súng này làm cho nó trở thành loại vũ khí cá nhân thông dụng nhất thế giới, dù tầm bắn hiệu quả nhất của nó trong khoảng 300 đến 400m, tối đa chỉ đến 600m.

Với những ảnh hưởng của mình, AK-47 đã được gọi là một biểu tượng trong quân sự, một thứ vũ khí làm thay đổi bộ mặt chiến tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro