9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| 9 | Vị Quan Quân Gian Xảo |

Ánh lửa lóe lên giữa màn đêm, tiếng đạn bắn ra khỏi nòng súng vang dội như một tiếng pháo. Đám nữ sinh hoảng sợ hét lên, sau đó quảng trường lập tức yên tĩnh trở lại. Huấn luyện viên giơ súng về phía nhóm học sinh đang chạy về phía quảng trường, “Tất cả đứng lại!”

Lần này đám học sinh thật sự sợ hãi, tất cả đều không dám cử động. Cho dù là giữa đêm tối đen như mực cũng có thể dễ dàng đoán được mặt bọn họ lúc này nhất định trắng bệch như tờ giấy.

“Ta kháo!”

Tiếng súng cũng dọa cơn buồn ngủ của Connor chạy mất, cậu vừa tỉnh táo lại đã nghe Lưu Bình An chửi tục, nhỏ tiếng nói : “Đúng vậy, vị huấn luyện viên này đúng là rất quá đáng.”

“Hừ! Tự nhiên lại lãng phí một viên đạn vào loại chuyện này, đúng là quá đáng giận!”

“……”

“Nhóm người phía sau, tất cả có thể lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi trường!”

Nghe huấn luyện viên nói vậy, đám người đứng ngoài quảng trường trợn mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy nghi hoặc.

“Trưởng quan…… Xin hỏi……” Trong số đó có một người lớn mật hỏi, “Vì sao ạ?”

Huấn luyện viên nhếch mép cười đầy vẻ tàn nhẫn, “Các ngươi đã bị khai trừ rồi.”

“Sao?” Không chỉ có đám học sinh ngoài quảng trường, ngay cả những học sinh đứng trong quảng trường cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chẳng qua là tập hợp hơi muộn một chút, hơn nữa giáo quan còn không thông báo trước là đêm nay phải tập hợp, cho dù có người không đến cũng không phải chuyện lạ.

“Ta không biết trước khi nhập học các ngươi đã được giáo dục như thế nào, cũng không biết nguyên nhân các ngươi vào quân giáo. Nhưng ngay từ khoảnh khắc bước chân vào quân giáo, các ngươi đã đem mình trở thành một quân nhân, chúng ta sẽ lấy tiêu chuẩn của quân nhân ra đánh giá các ngươi.”

“Điều gì là quan trọng nhất đối với một quân nhân?” Huấn luyện viên quay đầu hướng về phía một nữ sinh đứng trong quảng trường ra câu hỏi.

Nữ sinh ngẩng đầu ưỡn ngực, làm tư thế của quân nhân khi báo cáo. “Phục tùng mệnh lệnh.”

“Tất cả đều nghe thấy hiệu lệnh. Người đến trễ, không thể chấp hành mệnh lệnh, căn bản không có tư cách trở thành quân nhân.”

“Có mệnh lệnh nào đâu?” Lập tức có người lớn tiếng kháng nghị, cả sân liền ồn ào. Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng tàn khốc của giáo quan, tất cả đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Huấn luyện viên chỉ vào một học sinh khác hỏi, “Ngươi nói xem, mệnh lệnh vừa rồi là gì?”

Bị điểm danh chính là “cẩu” của Annan đã chế giễu Aslan ở nhà ăn, Noel. Noel cũng học nữ sinh kia, bước lên trước một bước, làm quân lễ, tràn đầy tự tin nói : “Là lệnh triệu tập khẩn cấp.”

Huấn luyện viên hỏi tiếp : “Sau khi nghe được hiệu lệnh phải làm gì?”

“Lập tức thay quân phục, đóng gói trang bị, bao gồm chăn, siêu, lương khô, vật phẩm hành quân, trong vòng năm phút phải có mặt tại địa điểm tập trung.”

“Phì…..” Trong đám người có tiếng cười trộm, hơn nữa ý cười còn có vẻ trào phúng sâu sắc.

Noel rất tức, đang muốn lớn tiếng hỏi tên kẻ đó là ai, huấn luyện viên lại nhếch khóe miệng cười nói : “Toàn bộ đều sai, ngươi cũng bị khai trừ.”

Tác giả có lời muốn nói : Thấy có người comment, tôi thật sự rất vui. Mọi người nhớ com nhìu nhìu nha!! Quân nhân thật sự là rất manh rất manh a ……

| 10 | Gây Khó Dễ |

“Cái gì?”

Noelle quả thực không dám tin vào tai mình. Chính Annan đã nói với bọn họ đây là lệnh triệu tập khẩn cấp, hơn nữa bọn họ đều làm đúng theo lời cậu ta. Sao có thể sai được?

Noelle quay đầu nhìn Annan, cậu ta cũng đang cau mày. Tình báo từ nhà đúng là như vậy, trong nhóm giáo quan cũng có người của nhà Andrew, người kia tuyệt đối không lừa bọn họ.

Aslan cũng rất hoang mang, tuy đường dây tình báo nhà hắn khác nhà Annan nhưng nội dung lấy được giống hệt nhau, sao lại sai chứ? Còn đang tự hỏi, chợt nghe Connor nhỏ tiếng hỏi Lưu Bình An.

“Tiểu An, sao cậu lại cười? Tuy tớ cũng biết tên Noelle kia bị vậy là đáng ……”

Người vừa cười trộm chính là Lưu Bình An, cậu nói : “Cậu nhìn bọn họ đi, toàn một lũ ngốc. Còn đóng gói một đống đồ đạc…… trông thật buồn cười.”

“Tiểu An, xem ra cậu biết rõ lý do.”Eugeneđáp lời, ngay cả tình báo viên là hắn cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, vậy mà Lưu Bình An lại biết.

“Lúc nãy không phải lệnh triệu tập khẩn cấp. Tiếng còi triệu tập khẩn cấp là 3 tiếng dài 3 tiếng ngắn, hơn nữa cách mỗi phút đồng hồ sẽ tạm dừng 30 giây. Còn tiếng còi dồn dập như vừa rồi chính là hiệu lệnh bị quân địch đánh lén trên chiến trường, cũng là một loại cảnh báo. Nghe thấy hiệu lệnh, bất luận là chúng ta đang ở trong tình trạng nào cũng phải lấy vũ khí gần nhất ra đánh trả.”

Aslan thầm cảm thấy may mắn vì đã tin lời Lưu Bình An. Đồng thời cũng chú ý tới, Lưu Bình An nói là “chúng ta” chứ không phải “binh lính”, giống như cậu ta chính là một người lính có kinh nghiệm sa trường.

“Đó là tiếng còi khi bị quân địch đánh lén. Trong chiến tranh thời xưa, người ta thường dùng trống hoặc kèn truyền hiệu lệnh. Tuy hiện tại có nhiều loại thiết bị hiện đại truyền tin nhanh chóng và chính xác, nhưng trong một số tình huống vẫn cần sử dụng phương pháp này để truyền mệnh lệnh.” Huấn luyện viên dùng thanh âm trầm ổn nói.

“Nhận mệnh lệnh chính là điều kiện quan trọng nhất.” Ông ta nhìn chằm chằm đám học sinh đứng ngoài quảng trường, “Xem như các ngươi không hiểu mệnh lệnh thì tính cảnh giác cũng quá thấp. Còi trường phát suốt mười phút, vậy mà không có ai chú ý. Nếu là ở chiến trường, không biết đã chết mấy trăm lần.”

Tầm mắt huấn luyện viên đảo qua đám người Annan, “Quân nhân chỉ có thể là quân nhân, không phải chính trị gia, cũng không phải quan liêu. Đầu cơ trục lợi, chia bè kéo cánh không phải là việc làm của quân nhân. Ngay bây giờ, tất cả những người có chăn trên lưng chạy quanh quảng trường năm mươi vòng.”

Một vòng quảng trường ít nhất cũng hơn một ngàn thước. Có học sinh kêu rên, chuẩn bị bỏ hành lí xuống chạy, lại bị huấn luyện viên ngăn lại, “Không được bỏ xuống, không phải các ngươi thích mang chăn sao? Cứ đeo vậy mà chạy.”

1 thước = 1/3m = 0,33m -> 1000 thước = 330m -> 50 vòng = 16,5km

Trận này đúng là làm bọn họ thoải mái, ít nhất thì Lưu Bình An cũng cảm thấy huấn luyện viên đã thay bọn họ nhổ một cục tức. Cậu cực ghét những kẻ kiêu ngạo, phải nói là cậu vốn đã không thích bọn con cháu thế gia, nhất là đám người Annan.

Nhưng Annan lại không giống như Lưu Bình An tưởng tượng sẽ thở hổn hển hoặc tức giận mắng huấn luyện viên đùa giỡn người khác … vv. ..  Hắn chỉ đi đến trước mặt huấn luyện viên, cúi chào, sau đó yên lặng chạy vòng quanh sân. Một đám lò lửa cũng bắt đầu chạy theo sau hắn, tất nhiên không thiếu những kẻ vừa chạy vừa oán giận.

Còn lại một đám người vốn tưởng sẽ bình an qua đêm nay, ai ngờ huấn luyện viên lại không hạ lệnh giải tán mà ở lại đặt mấy câu hỏi, gọi một số học sinh trả lời, nếu không đáp được cũng bị khai trừ ngay lập tức.

Cả đám học sinh như đứng đống lửa như ngồi đống than, kinh kinh hoảng hoảng, chỉ sợ ông ta gọi trúng mình. Huấn luyện viên đi qua đi lại, cuối cùng dừng trước mặt Connor.

“Ngươi tới trả lời, sau khi nghe thấy hiệu lệnh đêm nay thì phải làm gì?”

Connor bị gọi thì hai chân như nhũn ra, cậu cực kỳ sợ vị huấn luyện viên ác ma này a. “Lúc đó …… phải lấy súng lao ra đánh địch.”

Huấn luyện viên cười âm hiểm, “Vậy súng của ngươi đâu?”

Tác giả có lời muốn nói : Em trai Connor bị làm khó. Em trai Connor cũng bị huấn luyện viên gian xảo khi dễ, ai tới sắm vai anh hùng cứu ẻm đi ……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro