Chương 1: (Tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này thầy giáo mới đến đã trở lại ký túc xá, y cẩn thận đem sách vở sắp xếp lại, bắt đầu soạn bài.

Trên lớp học thì mặt tươi như hoa, dẫn chứng phong phú, đằng sau không biết phải trả giá bằng bao nhiêu cố gắng, nhiều người nghĩ công việc của giáo viên rất thoải mái, kỳ thật là hoàn toàn sai.

Y tuy rằng nhìn qua có vẻ bí ẩn, thực ra cuộc sống lại hết sức đơn giản – bất quá cũng hơi có chút bất đồng.

Phòng nhỏ là một người ở, cực kỳ đơn giản ngăn nắp, không có bừa bãi lộn xộn như ký túc xá của nam sinh bình thường.

Làm xong hết thảy, y liền tắm rửa rồi đi ngủ, không có điện thoại gọi tới tìm.

Cuộc sống vô lo vô nghĩ tuy rằng tịch mịch, nhưng cũng rất thoải mái tiêu sái.

Sẽ không giống với Lục Minh Thanh.

Điều hòa thổi đều đều trong xe hơi cao cấp, hắn xắn cao tay áo chemise, cảm thấy mát mẻ hơn một chút, rất nhanh, xe đã về đến cửa nhà, không biết lần này ông già ở đến khi nào, ông ta ở bao lâu, chính mình sẽ diễn bấy lâu, bản thân ông ta tuy phóng đãng, đối với việc giáo dục con cái lại cực kỳ nghiêm khắc, thật sự là không thể tin nổi.

Căn nhà xa hoa, vượt qua tưởng tượng của rất nhiều người, bạn học chỉ biết là nhà hắn có tiền, nhưng lại không biết rốt cuộc có bao nhiều tiền, bởi vì hắn chưa bao giờ mời bạn đến chơi nhà, cho dù là “vệ sĩ” của mình – bọn tay sai kia muốn gặp hắn một lần cũng cực kỳ khó. Phần lớn thời gian, ai cũng không biết hắn đang làm gì. Hơn nữa hắn thỉnh thoảng mới đi học, mặc dù có một loại bản lĩnh hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng hắn cũng không làm mấy loại chuyện kinh người gì đó, ngồi ở trong lớp cũng là nơi ít gây chú ý nhất. Càng thêm có vẻ thần bí khó lường.

“Ba. Con về rồi.”

“Con vội vội vàng vàng làm gì vậy ? Cùng ta nói mấy câu không được sao ?”

“Dạ.”

“Con học hành thế nào ?”

“Vẫn vậy.”

“Bình thường chơi cái gì ?”

“Chẳng chơi cái gì cả.”

“Thân thể tốt chứ ?”

“Tốt.”

Một trận lặng yên.

“Vậy, con ra ngoài chơi bóng.”

Lão nhân trầm ngâm một chút, nói: “Được, con trước đi chơi đi, buổi tối trở về, ta lại cùng con nói chuyện.”

Chơi bóng trở về, Lục Minh Thanh ở trong phòng tắm rửa. Mang theo mùi sữa tắm thơm ngát, làm cho người ta cảm thấy tâm tình khoan khoái. Từ trong gương phản chiếu da thịt rắn chắc trẻ tuổi, cùng cơ thể thon dài hữu lực.

Tắm gội xong, thay áo ngủ, chuẩn bị đi nghe ông già khó gặp giáo huấn, ông ta bảo có chuyện muốn nói với mình, không biết là chuyện gì ?

Lục Vĩnh Thanh yêu thương nhìn con, con lớn lên như thế anh tuấn, chính mình lại khó có thể trở về một lần, mỗi lần nhìn thấy, cơ hồ đều không nhận ra, chính là tuy rằng thời điểm cha con gặp mặt, Lục Vĩnh Thanh cảm thấy chính mình đối con yêu thương không đủ, nhưng một khi trở lại bên ngoài, cũng không phải nhớ mong đến vậy. Chính là tận sâu trong đáy lòng kia, vẫn cảm thấy áy náy.

Con đang ngồi trên ghế ăn nho.

Lục Vĩnh Thanh ho khan hai tiếng, tựa hồ hy vọng con chủ động cùng mình nói chuyện, qua một lúc, biết không có khả năng này, liền thở dài nói: “Trường học kia, con đã quen chưa ?”

Lục Minh Thanh gật gật đầu, tiếp tục ăn nho.

Lục Vĩnh Thanh chậm rãi nói: “Trường đó hơi thiếu điều kiện một chút, lúc trước đưa con đến trường quý tộc cũng không phải không thể, nhưng là ta có điều lo lắng.”

Lục Minh Thanh lại gật gật đầu, lời này ông ta đã nói qua không dưới 10 lần.

“Nếu con đã biết, ta cũng sẽ không nhiều lời, đúng rồi, con năm nay bao nhiêu tuổi ?” Hỏi xong câu này, lão nhân lập tức biết không ổn, nhưng Lục Minh Thanh đã nghe thấy được.

Hắn sắc mặt không có gì thay đổi, chính là giọng nói có hơi lạnh đi: “23.”

“Vừa rồi ta hỏi con như thế, chính là muốn cho con biết, con đã không còn nhỏ nữa.” Lão nhân hiếm khi đỏ mặt, “Ở các gia đình khác, con lớn như thế, sẽ bắt đầu kế nghiệp.”

“Con biết. Nhưng mà con bây giờ còn chưa tốt nghiệp.”

“Nếu kế thừa công ty của ta, bằng cấp không quan trọng, ta chỉ muốn con sống cuộc sống cùng đọc sách như những người khác một thời gian, mà điều này, con đã làm được rồi.”

“Ý ba là gì ?”

“Con sang năm còn muốn đi học sao ?”

“Con hiểu rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Chính là con muốn học nốt một tháng nữa. Có một số việc.”

“Được, như vậy sau một tháng, đại bộ phận quyền lực công ty sẽ chuyển giao cho con. Hy vọng con chuẩn bị sẵn sàng.”

“Ba yên tâm, việc này con vẫn chuẩn bị từ vài năm nay rồi.”

*****

Hôm nay thầy giáo có 3 tiết liền, vẫn là bài giảng vô cùng đặc sắc như cũ, lúc nghỉ giữa giờ, thầy cũng không phiền học sinh lau bảng, chính mình ở đó yên lặng lau, có mấy sinh viên làm như lơ đãng lướt qua, ánh mắt lại phiêu đến trang sách mở ra, thấy được tên thầy viết ở bên trên – Chu Phong.

Sau khi tan học, theo thường lệ trở lại ký túc xá, bỗng nhiên thấy trong thùng thư có một phong thư.

Thời điểm mở thư ra đọc, Chu Phong cảm thấy tâm chính mình đã muốn chìm đến đáy cốc.

*****

Lục Minh Thanh phi thường sảng khoái làm thủ tục thôi học.

Hắn thôi học, kỳ thực cũng không tạo ra chấn động lớn trong đám bạn học, bởi vì sự tồn tại của hắn như một cái bóng, học chung lâu như thế, rất nhiều người đều không có mấy lần gặp qua hắn, thậm chí có vài người cảm thấy hắn thật giống như đang sống trong thế giới khác.

Lại nói khi hắn ở trường, bạn học nhìn thấy vài lần, mỗi lần như vậy cũng không kỳ lạ, căn bản là chẳng có đầu tóc đủ mọi màu sắc, y phục cũng không thời trang linh tinh, nhìn qua chỉ như một học sinh cực kỳ nghiêm túc đứng đắn, nhưng những bộ quần áo nhìn qua không có gì đặc biệt này lại vô cùng cầu kỳ tinh tế, nhãn hiệu đều là cái tên người thường vô pháp nhìn thấy. Hơn nữa, hắn không mặc lại một bộ quần áo hai lần. Này đó tiêu phí, chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút, đều đã làm người ta líu lưỡi.

Hắn không ăn ở trường, vệ sĩ tuy rằng rất nhiều, lại đại đa số là những kẻ nịnh nọt tự phong, hắn kỳ thực đối với bọn họ cũng xa cách, khó thấy đi chơi cùng nhau một lần.

Hắn đôi khi cưỡi moto đến, có đôi khi lái xe riêng của nhà đến, đều là những thứ bạn học không có cách nào tưởng tượng, mà hắn cũng sẽ tuyệt đối không mời họ lên xe.

Có kẻ nhàm chán thậm chí còn bàn luận hắn khi ăn cơm có bộ dáng gì, bởi vì chưa từng nhìn qua. Có thể hay không phá lệ phô trương ? Thời điểm sinh viên gắp rau xanh ăn trưa, nói đến đề tài này, tất cả đều thở dài, không thể tưởng tượng người như vậy sẽ đi ăn đồ ăn ven đường. Và cả đồ ăn không chút dinh dưỡng trong trường học nữa.

Bất quá, cùng với việc hắn thôi học, hết thảy những liên tưởng về “Xã hội thượng lưu” cũng toàn bộ mất đi đối tượng, trước kia thậm chí còn có thể  chiêm ngưỡng xe thể thao đắt tiền, quần áo vừa cao cấp tinh tế vừa không bao giờ bị trùng lặp, hiện tại cũng không có khả năng.

Hắn ít đi học, thành tích lại làm cho người ta kinh ngạc, đứng đầu khoa, cũng có thể gọi là tầm cỡ cao đến không thể tin được, những điều đó, cũng đủ để trở thành truyền thuyết.

Nguyên nhân thôi học, bị gắt gao giữ kín, không ai có thể nói ra một nguyên nhân, có lẽ đến học tại một trường đại học bình dân như nơi đây, đối với bản thân hắn mà nói là không hề ý nghĩa đi.

Mặc kệ như thế nào, đều trở thành một kỷ niệm, từ này về sau hơn phân nửa không có cơ hội gặp lại, dư luận không lâu sau đó đã dần dần bình ổn trở lại, học sinh càng chú ý, vì cái gì thầy giáo Chu tinh thần ngày càng không phấn chấn.

Với trình độ của y, chương trình học đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, đặc sắc thì cũng có thể nói là đặc sắc, nhưng đôi khi, học sinh chu đáo cũng có thể phát hiện thầy thất thần, cùng trong ánh mắt buồn bực không vui, tựa hồ như có áp lực gì đó thật lớn đè nặng lên vai, nhưng y không có nói ra đó là ai.

Y quần áo sạch sẽ chỉnh tề, thực phù hợp với phong phạm giáo viên, vậy nhưng cũng nhìn ra được là không dư dả, theo lý thuyết, giảng viên đại học, tuy rằng trước mắt không có cách nào trở thành giáo sư, nhưng tiền lương cũng chẳng phải thấp, y lại không có thói quen xa xỉ, vì cái gì lại trở nên như vậy ?

Nếu là thầy giáo trung học, nói không chừng mọi người sẽ đi tìm hiểu nguyên nhân, nhưng đây là đại học, mình quản chuyện mình, là nguyên tắc không nói cũng biết, đối người khác cùng tập thể lạnh lùng, mọi người đều tập mãi thành thói quen, sẽ lại càng không đi quan tâm quá độ một ông thầy, có thể không trốn tiết của y, đã là ưu đãi đặc biệt đối với một giáo viên.

Chu Phong hết giờ, đem đồ ăn hôm qua ăn thừa bỏ vào trong nồi, đảo đảo, hơi có mùi chua nhàn nhạt, xem ra đã hỏng mất một ít, là bởi không có tủ lạnh, hết thảy đều chỉ có thể bảo quản ở nhiệt độ bình thường, hỏng rồi cũng chẳng có biện pháp. Y bỏ thêm ít dấm chua, cầm lên ăn, vừa ăn, nước mắt một bên từng giọt từng giọt chảy vào trong bát.

Y buông đũa, run run cầm lấy điện thoại: “Tiểu Đường ? Phiền cậu…giúp tôi tìm một công việc có thể nhanh kiếm ra tiền được không…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro