Part 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc giả: Tôi không phản bội anh.

Editor: Lệ Cung Chủ

Từng có một đứa trẻ, nó bị một đám trẻ khác cười nhạo, vì thế nó bắt đầu hóa ngu.

Đỗ Trạch là một tên ngốc manh, vẫn luôn như thế. Trước khi lỗ tai vẫn chưa tệ đi, cậu trong ngoài đều ngốc manh; sau khi mang máy trợ thính, bề ngoài của cậu trở nên bí hiểm, nhưng bên trong vẫn ngốc manh đến hết thuốc chữa.

Lỗ tai của tên ngốc manh cũng không phải khi mới sinh ra đã không tốt, mà là sau khi bắt đầu trung học thì dần dần tệ đi. Bởi vì nó diễn ra quá chậm, cho nên ngay cả bản thân Đỗ Trạch cũng không nhận ra. Cậu chỉ cảm thấy có đôi khi nghe người khác nói chuyện, cậu dường như khó có thể phản ứng kịp. Vì thế Đỗ Trạch chỉ đành bảo đối phương lặp lại một lần nữa, sau khi cứ lặp đi lặp lại như thế, Đỗ Trạch phát hiện mọi người hình như cũng không thích nói chuyện với cậu.

Đỗ Trạch bắt đầu tự kiểm điểm, lúc người khác đang nói chuyện mà lại cắt ngang, còn bảo họ lặp đi lặp lại mấy lần, nếu đổi lại là cậu thì cũng sẽ cảm thấy vô cùng phiền phức. Nhưng phản ứng không kịp thì phải làm sao bây giờ? Tên ngốc manh cuối cùng đúc kết ra quy luật: Lúc đấy, chỉ cần mỉm cười là được.

Đỗ Trạch chưa từng nghĩ rằng lỗ tai của cậu sẽ gặp vấn đề, khi bố mẹ cậu phát giác có gì đó không ổn, họ đưa cậu đến bệnh viện khám mới biết được là cậu bị nhược thính, Đỗ Trạch nhìn máy trợ thính mà bố mẹ chuẩn bị cho cậu thì liền cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có——chỉ trong chớp mắt, cậu trở thành một người khuyết tật?

Vì thế, Đỗ Trạch trốn tránh, cậu không muốn mang máy trợ thính, cậu tỏ ra như không có chuyện gì, bình thản quay trở lại cuộc sống. Nghe không rõ, liền mỉm cười; phản ứng không kịp, liền mỉm cười; lúc những người khác cười nói với cậu gì đó, cậu vẫn cứ tiếp tục mỉm cười. Cậu không hề biết mình phát ngôn càng ngày càng không rõ, không nắm bắt được ngữ điệu và âm lượng.

Bởi vì tình hình nhược thính càng tệ đi, cho nên vào một ngày nọ, Đỗ Trạch rốt cục không thể không mang máy trợ thính. Ngày hôm đó cậu đứng ở ngoài phòng học, trong thế giới âm thanh rõ ràng, cậu nghe thấy 'bạn tốt nhất' của cậu đang trêu đùa với những người khác ở trong phòng.

"A Trạch là một tên ngốc, luôn thích cười ngây ngô, nói lời nào cũng khiến người ta cười muốn chết."

'Bạn tốt' tựa hồ đang bắt chước gì đó, cậu ta ác ý nhại lại một giọng nói buồn cười, chói tai, hơn nữa còn khó nghe, khiến cho mọi người cười vang.

"Đúng đúng! Tôi nói nhìn mặt cậu ta thật ngu ngốc, cậu ta chỉ biết cười ngây ngô."

"Làm lại một lần nữa đi!"

"Các cậu thật là! Thầy giáo chẳng phải đã dặn rồi sao, phải biết quan tâm 'người khuyết tật' ."

...

Đỗ Trạch kéo mở cửa, tiếng cười vang phút chốc im bặt, mọi người sững sờ nhìn Đỗ Trạch. Đỗ Trạch vờ như chẳng nhìn thấy ai cả, chỉ lẳng lặng bước đến chỗ của mình ngồi xuống, sắc mặt vô cùng điềm tĩnh. Đám người nhìn nhau, không biết những lời vừa mới nói có bị Đỗ Trạch nghe được không.

'Bạn tốt' ngượng ngùng chạy tới: "A Trạch, cậu đến rồi... A, cậu mới mua tai phone MP3 hả ? Đã quá nha ! "

Đỗ Trạch nhìn 'người bạn' tốt nhất của cậu, chỉ cảm thấy ngực siết chặt, nghẹn đến nỗi hít thở không thông. Cậu đột nhiên cảm thấy việc phát ra âm thanh là một chuyện cực kỳ khó khăn mà kinh khủng, điệu bộ bắt chước buồn cười vừa nãy cứ vấn vít ở trong đầu cậu, ác ý cười nhạo hành vi trốn tránh lúc trước của cậu ngu xuẩn cỡ nào.

Thiếu niên giơ tay lên ấn tai phone trợ thính, ở dưới ánh mắt mọi người, cậu trầm mặc gật đầu, nở nụ cười gượng gạo: Đúng, đây là tai phone, chỉ là tai phone mà thôi.

Cho nên cậu không nghe thấy gì cả.

—— Đó phỏng chừng là lần cuối cùng Đỗ Trạch nở nụ cười trước mặt người khác. Từ đó về sau, một tên ngốc manh bắt đầu đi lộ tuyến B, kiên trì "có một không hai" cho đến lên đại học, trầm mê ở trong thế giới internet rối tinh rối mù, độ cận thị cũng sắp đột phá phía chân trời.

Tiếp sau đó, Đỗ Trạch gặp gỡ Nhất Diệp Tri Khâu.

Vì thế tác giả chuẩn bị bộ tách, nhân vật chính trở thành món ăn, độc giả sửa sang bàn trà.

(đây là một cách nói vui với những từ đồng âm mang hàm ý là: tác giả thảm hại, nhân vật chính bị ngược tơi bời, độc giả đầy bi kịch)

***

Đỗ Trạch mơ mơ màng màng tựa vào trên tường đá, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nhìn nhân vật chính trong lòng. Tu im lặng tựa vào cậu ngủ say, bộ dáng nhu thuận đáng yêu giống như một hình tượng hoàn mỹ mà biết bao otaku ráo riết truy lùng. Đỗ Trạch vươn tay sờ trán Tu, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngày hôm qua, bởi vì Tu đi ra ngoài tìm cậu, vết thương của hắn lại rách ra, sau khi trở về thì bắt đầu phát sốt rồi hôn mê. Đỗ Trạch vật vã hơn nửa đêm, tới sáng sớm mới miễn cưỡng được ngủ một chút. Tuy nói có 0 giờ hoàn nguyên, cho dù cậu không ăn, không uống, không ngủ vẫn có thể sống tiếp, nhưng tinh thần căng thẳng khiến Đỗ Trạch phi thường mỏi mệt. Sau khi an bài ổn thỏa cho Tu, Đỗ Trạch cũng nhắm hai mắt lại ngủ, quá khứ không vui cũng xuôi theo giấc mơ hiện về.

Đỗ Trạch nhìn bầu trời tím bên ngoài, không trung ảm đạm trước sau như một, hoàn toàn không rõ bây giờ là mấy giờ, Đỗ Trạch đột nhiên giật mình.

Không lẽ cậu đã lỡ mất giao dịch với Dan rồi sao?

Đỗ Trạch lấy tai phone ra nhìn, lượng pin chỉ còn nửa ô nói cho cậu biết: bây giờ cậu vẫn còn kịp, vừa vặn đúng thời gian hôm qua gặp Dan.

Còn chờ cái gì nữa chứ? Đi thôi ┌(゜w゜)┘

Đỗ Trạch thật cẩn thận dời Tu ra khỏi lồng ngực, dùng ánh mắt rõ ràng rất thích thú nhưng lại giả vờ như phiền não, nhìn vạt áo bị nắm chặt của mình: trẻ con bị bệnh đều bám riết lấy người lớn như vậy à ~( sương mù dày đặc )

Tên ngốc manh không muốn làm Tu tỉnh dậy, dù sao khi giao dịch xong thì cậu sẽ tranh thủ nhanh chóng trở về, vì thế Đỗ Trạch bắt đầu cẩn thận xé đi phần bị Tu nắm lấy. May mà áo choàng đen vốn dĩ rách mướp, Đỗ Trạch không phí bao nhiêu sức đã thoát được. Vì xé quần áo nên lại chậm trễ thêm một ít thời gian, Đỗ Trạch không nghĩ nhiều liền vội vàng chạy đến thành Halpas.

Một đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn bóng dáng Đỗ Trạch rời đi, đáy mắt một mảnh đen tối u ám.

Khi Đỗ Trạch đuổi tới thành Halpas thì mới đột nhiên kịp phản ứng, ngày hôm qua hình như cậu không hề ước định cụ thể thời gian và địa điểm với Dan, khắp thành Halpas đều là núi đá trập trùng, liếc mắt nhìn làm sao thấy được hết toàn cảnh chứ! ?

"Ai da ~ rốt cục ngài đã đến."

Một giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu Đỗ Trạch, cậu ngửa đầu lên, phát hiện một người mặc bộ đồ màu xanh đang ngồi trên núi đá cười đến phi thường tha thiết. Dan nhanh nhẹn từ trên núi đá nhảy xuống, cúi người chào Đỗ Trạch: " Ta đợi ở đây đã lâu."

Tay phải của Dan lúc nào cũng cầm một quyển sách, hắn vỗ tay, một cái hộp từ trong hư không rơi vào tay hắn, đúng là cái hộp lần trước Đỗ Trạch đã chọn ở trên sạp của Dan.

"Cái áo của các hạ quả nhiên thực thần kỳ a." Dan cảm thán nói: "Có thể mạo muội hỏi một câu, đến tột cùng nó được chế tạo như thế nào vậy?"

Đó là bàn tay vàng, ngươi không hiểu đâu.

Thấy Đỗ Trạch ý định không nói, Dan chỉ có thể tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó dâng cái hộp cho Đỗ Trạch.

"Đây là thứ ngài muốn."

Đỗ Trạch tiếp nhận cái hộp nhỏ màu xám không hề hút mắt, ngoài Dan ra, không ai có thể ngờ được bên trong đó lại chứa vũ khí có tính sát thương cao. Khi Đỗ Trạch xem xét hộp, ánh mắt Dan vô tình đảo qua một góc phía sau Đỗ Trạch, cười càng niềm nở và sáng lạn.

"Ngài muốn đem 'nó' bán cho thành chủ đại nhân sao?"

Đỗ Trạch dừng một chút, nếu hộp này là của Dan, vậy chuyện Dan biết bên trong có cái gì cũng không hề kỳ lạ, vì thế cậu gật đầu.

"Có thể có được vật quý giá như vậy, thành chủ đại nhân nhất định sẽ phi thường cao hứng." Dan lộ ra tươi cười mờ ám: "Ngài sẽ kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí còn được thành chủ đại nhân tán thưởng."

Ma đao Thiêu Dục có cấp bậc thần khí, quả thật rất quý giá, nhưng Đỗ Trạch cảm thấy lời nói của Dan có chút kì lạ khó tả, tuy rằng cậu vẫn chọn xem như không có vấn đề gì xảy ra.

"Mạo muội hỏi một câu, ngài tính khi nào thì bán 'nó' đi? Có cần ta dẫn ngài đến gặp thành chủ đại nhân không?" Dan đề nghị: "Hay là ngài có thể trước giao 'nó' cho ta, tự ta sẽ đi đưa cho thành chủ đại nhân, làm như vậy thì thân phận của ngài sẽ không bị 'nó' phát hiện."

Đỗ Trạch trong lòng cả kinh, Dan hình như đã phát hiện chuyện cậu là Nhân tộc, vì phòng ngừa thân phận khác tộc bị thành chủ phát hiện cho nên định trợ giúp cậu? Hắn là người tốt như vậy sao? Đỗ Trạch lại hồi tưởng một vài tình tiết《 Hỗn Huyết 》, Dan tuy rằng thần bí, nhưng đúng là vẫn đứng về phe nhân vật chính. Đỗ Trạch bắt đầu chần chừ, hiện tại cậu không có tiền, ngay cả phí vào thành cũng không đóng nổi, huống hồ chuyện đi diện kiến thành chủ đối với một tên điếu ti gặp chướng ngại xã giao mà nói thì thật sự là tàn nhẫn.

Vì thế Đỗ Trạch gật đầu: "Ngươi giúp ta bán nó đi."

"Xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngài một cái giá hài lòng." Dan khoa trương hành lễ, khóe miệng cong lên khoái trá: "Tuyệt đối sẽ không để cho 'nó' biết, là ngài đã bán đứng 'nó', ngài cũng sẽ không bị 'nó' dùng khế ước giết chết —— A?"

Đỗ Trạch ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt đó, cậu hoàn toàn không hiểu Dan đang nói cái gì, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhíu mày ngó về một phía: "Có con chuột nhỏ... Xuất hiện đi, ta phát hiện ngươi rồi."

Đỗ Trạch theo ánh mắt Dan nhìn qua, sau đó thấy được một cảnh tượng khiến cậu suốt đời khó quên—— Tu đứng ở dưới bóng núi đá, ai cũng không biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi, trên mặt hắn không có chút biểu tình nào, tựa như người đã chết, chỉ có một đôi mắt lạnh lẽo vọng qua bên này. Ánh sáng tươi đẹp kia tựa như dòng sông âm u thông đến địa ngục, thoạt nhìn nhu hòa nhưng chạm tay vào sẽ nhiễm âm hàn xâm nhập xương cốt.

Đỗ Trạch trực tiếp bị đôi mắt lạnh lùng đó đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích, cậu chưa từng thấy Tu dùng ánh mắt như thế nhìn cậu, lạnh lẽo đến ngay cả trái tim cũng muốn ngừng đập. Ở dưới đôi mắt của Tu, Dan lộ vẻ tiếc hận bất đắc dĩ: "Ái cha cha, bị bắt quả tang rồi."

Đỗ Trạch nhớ lại cuộc đối thoại lúc trước, rốt cục kịp phản ứng, thì ra cậu đã bị lừa! Lời nói vừa nãy nghe thế nào cũng giống như là cậu đang sau lưng âm thầm bán nhân vật chính bán cho Dan!

"Đó là hiểu lầm —— "

Dan cười khẽ, lại cắt ngang lời nói Đỗ Trạch: "Đã bị hắn phát hiện, giả vờ làm gì nữa."

Fuck! Fuck! Fuck! Fuck! ! !

Đỗ Trạch lần đầu tiên xúc động đến mức muốn bóp chết một người, cậu nhìn đến bộ dáng của Tu, vô số lời giải thích dồn thành một đống ở trong đầu, bị kẹt lại nên chẳng thể nói ra câu nào. Lúc này, tai phone hết pin cho Đỗ Trạch một đòn trí mệnh.

Đỗ Trạch phút chốc tuyệt vọng, sau khi cậu nhìn thấy Dan hình như nói một câu gì đó, Tu đang đứng dưới bóng mát rốt cục có phản ứng.

—— Bị bán đứng, tức giận?

Tầm mắt Tu chuyển tới trên người Dan đang mang vẻ trào phúng và ác ý. Giọng nói Chu Nho rất khẽ nhưng lại trầm trọng như đầy mỏi mệt vô hạn vô biên.

Hắn nói: "Ta quen rồi."

Đỗ Trạch không nghe thấy lời Tu nói, nhưng khi người nọ cất tiếng, mỗi một biên độ đều lộ vẻ mỏi mệt và chết lặng—— Không tuyệt vọng, lại càng như bởi vì sớm đã không còn hy vọng.

Bị phản bội một lần, sẽ phẫn nộ.

Bị phản bội nhiều lần, sẽ tổn thương.

Bị phản bội vô số lần, sẽ tuyệt vọng.

Đến giới hạn cuối cùng, còn lại chỉ có mỏi mệt và nguội lạnh.

Yết hầu của Đỗ Trạch khô khốc, cậu hiểu nỗi đau phản bội này, bởi vì đã từng bị "bạn tốt" giễu cợt, cậu khiếp sợ không dám tiếp xúc thế giới nữa. Lúc đọc đến nhân vật chính trong《 Hỗn Huyết 》bị 'người bạn tốt nhất' phản bội, khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch ngồi trước máy tính cảm thấy chính mình cũng hít thở không thông. Bởi vì nhân vật chính, cho nên mới quan tâm và yêu thích 《 Hỗn Huyết 》như thế. Khi nhìn thấy nhân vật chính chân thật, Đỗ Trạch vô cùng cảm tạ thế lực đã làm cho cậu xuyên không—— may mắn vì cậu vẫn có thể bù đắp. Cho dù bị ký huyết khế cũng không sao, bị làm vật thí nghiệm cũng không sao, bị hoài nghi cũng không sao, bị giội mưa đau đớn cũng không sao, cậu không hề run rẩy. Đỗ Trạch suy nghĩ, cứ tiếp tục như vậy thì nhân vật chính sẽ xúc động, dần dần khôi phục lại sự dịu dàng vốn có.

Nhưng bây giờ bởi vì lời nói dối của Dan, cậu cũng "phản bội" nhân vật chính.

Cho nên mau mau giải thích đi. Đỗ Trạch nhìn đôi mắt Tu rõ ràng không phải màu đen nhưng còn thâm trầm hơn, miệng khép mở mấy lần: không giải thích thì sẽ không kịp nữa ——

—— A Trạch chính là một tên ngốc, luôn thích cười ngây ngô, nói lời nào cũng khiến người ta cười muốn chết.

... Tiểu sinh chính là tên ngốc!

"... Tôi, không... phản bội anh."

Cố hết sức nói ra câu đó, người nói như lâu lắm rồi không cất tiếng nên có vẻ vô cùng lắp bắp và gian nan, cứ như lấy giọng không chuẩn nên thanh âm có chút lạc nhịp, âm lượng cũng không kiểm soát tốt. Tu dời mắt về lại thanh niên tóc đen, Dan vốn đang tươi cười cũng trở nên trầm tư.

Giải thích bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng như đang chột dạ và lấp liếm, Đỗ Trạch đã hoàn toàn mặc kệ Dan có phải lại thêm mắm thêm muối gì hay không, cậu chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cái bóng của Tu, dùng loại thanh âm không được tự nhiên, thậm chí có chút buồn cười lặp lại lần nữa:

"Tôi không phản bội anh."

"Tin tưởng tôi... được không?"

******

******

Daniel dường như cảm nhận được ánh mắt của Tu, hắn vẫn lộ ra nụ cười hàm hậu trước sau như một, giống như khi trước Tu đánh đuổi đám sinh viên năm ba năm tư dám bắt nạt hắn, hắn cũng tươi cười cảm kích như thế với Tu.

"Tu, xin lỗi, ngươi chết mới là tốt nhất."

Tu biết mình lại một lần nữa bị phản bội, thực kỳ lạ chính là, lúc này đây Tu không còn cảm thấy bi thương và khổ sở giống như trước, ngay cả phẫn nộ đều nguội lạnh, trái tim như không bao giờ tồn tại đau đớn nữa—— không đúng.

Bộ xương khô mở miệng, khục khặc cười rộ lên.

Tim của hắn không phải sớm đã bị tan mất rồi sao?

Hồn hỏa u lam bừng cháy giữa trong hốc mắt tối om, lạnh lẽo như băng không còn một tia ấm áp nào.

—— Trích đoạn《 Hỗn Huyết 》

Tác giả có lời muốn nói:

Độc giả: Tôi không phản bội anh. QAQ

Tác giả: Dùng hành động để chứng minh đi.

Nhân vật chính: Chủ động ngồi xuống.
Độc giả: ... Tôi phản bội anh rồi. =皿=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi