Part 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật chính: Đừng rời khỏi tầm mắt ta.

Editor: Lệ Cung Chủ

Ngưu ma đầu hắt xì một cái, nhàm chán ôm vũ khí dựa vào cửa thành, bắt đầu hồi tưởng lại buổi tối mị hoặc hôm trước hào hứng cỡ nào ——tiểu cô nương kia không chỉ vắt khô tất cả tinh hoa của hắn, còn vét hết sạch hầu bao. Đồng bạn của hắn cũng có vẻ mặt buồn ngủ và khó chịu, bắt đầu càu nhàu: "Xúi quẩy! Vào lúc này tự dưng bị xếp làm nhiệm vụ. Nguyên tố lốc vừa mới đi qua thì mò đâu ra món béo bở nào chứ."

Bất luận kẻ nào tiến vào chủ thành đều phải nộp tiền, cũng nhờ thế mà đám thị vệ ở cửa thành có thể nhân cơ hội tăng giá để kiếm chút cháo. Nhưng trong lúc nguyên tố lốc đang càn quét, ngoại trừ kẻ có sức mạnh cường đại thì chả ai dám lởn vởn ở ngoài, tất cả đều thành thành thật thật đợi ở trong 72 chủ thành, chờ nguyên tố lốc qua đi.

Ngưu ma đầu vừa định gật đầu đồng ý thì liền nhìn thấy một bóng người từ xa đi đến. Đó là một kẻ ăn mặc khá kỳ dị... Người lữ hành? Trên tay hắn cầm một quyển sách, trên người khoác áo choàng đen rách nát, tướng mạo bị che khuất bởi mũ trùm cũng rách nát không kém, chỉ có thể nhìn thấy vài sợi tóc đen lộ ra. Đi đến gần, ngưu ma đầu có thể ngửi được mùi máu tươi tản mát trên áo choàng đen, cứ như nó được dệt từ nguyên tố hắc ám, chỗ nào cũng thấy nguyên tố hắc ám lượn lờ, cộng thêm mùi tử linh phảng phất.

Ngưu ma đầu cảm thấy có chút khó hiểu. Với thực lực đại kiếm sĩ, hắn có thể đoán được người kia đã yếu đến mức không chịu nổi một đòn, nhưng hết thảy trước mắt lại nói cho hắn biết không đơn giản như vậy. Mắt thấy người lữ hành ăn mặc kỳ lạ sắp lướt qua bọn họ tiến vào thành Halpas, đồng bạn của hắn hét lên ra lệnh: "Đứng lại!"

Người kia ngừng lại, nghiêng thân mình. Rõ ràng nhìn không thấy, ngưu ma đầu lại cảm giác được hắn đang bị ánh mắt lạnh lùng bên dưới mũ trùm kia nhìn chằm chằm, hắn nhìn sợi tóc đen lộ ra từ một lỗ thủng, nhất thời ánh sáng chợt lóe lên trong đầu, ngay lập tức ngăn cản đồng bạn muốn ra oai. Ở dưới ánh mắt khó hiểu của đồng bạn, ngưu ma đầu tiến lên từng bước, hơi có chút cung kính nói: "Đại nhân, vào thành cần giao nộp 10 ngân tệ."

Người nọ dừng lại, sau đó từ trong túi tiền móc ra 10 ngân tệ đưa cho hắn, ngưu ma đầu lập tức cung kính tiếp nhận, giọng điệu khiêm nhường: "Hy vọng đại nhân có trải nghiệm vui vẻ tại thành Halpas."

Chờ sau khi người nọ rời đi, đồng bạn khiếp sợ nhìn mười đồng tiền xu kia: "Lão ngưu, vào thành phí là 15 ngân tệ! Ngươi điên rồi sao? !"

Ngưu ma đầu liếc mắt nhìn đám đồng bạn ngu xuẩn của hắn: "Ngươi có biết ta vừa mới nói cái gì không?"

Đồng bạn lắc đầu, trong cuộc đối thoại vừa nãy, ngưu ma đầu không sử dụng ngôn ngữ đại lục thông dụng, mà là ngôn ngữ bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua.

"Ma ngữ thượng cổ. Là ngôn ngữ mà chỉ có Ma tộc thượng đẳng mới có thể sử dụng, ta cũng chỉ nói được hai câu như vậy." Ngưu ma đầu nói: "Ngươi không thấy mái tóc của ngài ấy sao? Tuy rằng nhìn không thấy đôi mắt, nhưng ngài ấy nhất định là Ma tộc cao cấp có con ngươi màu tím đậm!"

Thiên tộc dùng số lượng lông cánh để phân chia cấp bậc thực lực, còn toàn bộ thực lực của Ma tộc đều ngưng tụ ở bên trong đôi mắt. Mỗi một Ma tộc cao cấp đều có tóc đen mắt tím, màu tím trong đôi mắt càng đậm thì đại biểu thực lực càng mạnh.

Đồng bạn của ngưu ma đầu rốt cục kịp phản ứng, nhất thời cảm thấy một trận sợ hãi: May mà mình bị kéo lại mới không đắc tội với vị Ma tộc cao cấp kia.

Cùng lúc đó, một vị "Ma tộc cao cấp" nghĩ lại vẫn thấy sợ: May mà người anh em đưa thuốc để lại di sản đủ cho cậu trả phí vào thành.

Rõ ràng trong nguyên văn của 《 Hỗn Huyết 》, nhân vật chính tiến vào chủ thành có cần trả phí đâu... Được rồi, khi đó nhân vật chính hung tàn chỉ dùng vũ lực cũng đủ lập tức chiếm lĩnh một tòa thành, còn ai dám hướng hắn đòi phí vào thành nữa chứ.

Đối lập sinh ngược, khi xem tiểu thuyết yêu thích cỡ nào, Đỗ Trạch hiện tại đau thương cỡ nấy. Bởi vì nguyên nhân bị thương nặng, thời gian nhân vật chính bất tỉnh còn dài hơn thời gian tỉnh, thêm vào đó còn bởi vì nguyên nhân không có thức ăn và dược vật, thời gian hôn mê càng có xu hướng tăng lên, Đỗ Trạch ở một bên chỉ có thể lo lắng suông. Mưa đen vừa tạnh, Đỗ Trạch liền chạy ra tìm đường sống. Lần này cậu gặp may, không lâu sau liền phát hiện một tòa chủ thành đang bị niêm phong vì nguyên tố lốc.

Thật vất vả chờ nguyên tố lốc qua đi, Đỗ Trạch mở áo choàng đen chẳng khác gì cái bao thủng ra, nhìn lỗ thủng bên trên chỉ cảm thấy đây là một bộ bikini phản thế kỷ —— những bộ phận quan trọng đều không che được, mẹ kiếp! Sau khi mặc vào nhất định sẽ lộ hàng. Vì thế Đỗ Trạch xấu hổ cởi áo khoác trên người Tu ra để mặc vào, dùng áo choàng đen miễn cưỡng che bên ngoài một chút, mang theo đồng nhân văn cùng vài đồng tiền lấy được từ trong bọc của người anh em tặng thuốc, sau đó liền nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) đi về phía chủ thành. Nhưng Đỗ Trạch thật không ngờ vào thành còn phải giao phí, cứ như vậy, số tiền còn lại của hắn vơi đi một cách đáng thương.

Đỗ Trạch nhìn chằm chằm mấy đồng tiền ít ỏi trên tay, cậu vừa mới đi dạo phố một vòng, phát hiện số tiền trên tay cậu chỉ có thể mua một bộ quần áo hoặc thức ăn cho ba ngày hoặc một lọ nước thuốc.

Cầu học được thuật phân thân _(;3″ ∠)_...

Một đồng tiền làm khó anh hùng. Điều khiến Đỗ Trạch khóc không ra nước mắt chính là, bây giờ bụng cậu đang đánh trống liên hồi.

Ở trong thế giới《 Hỗn Huyết 》, tiêu chuẩn thực lực được phân chia theo cấp bậc, mà thực lực lại chia thành thực lực bản thân và thực lực bề ngoài—— trang bị. Chỉ cần trang bị tốt, một ma pháp học đồ cũng có thể xử lý ma đạo sư. Cho nên, người ở thế giới này luôn hăng hái truy tìm trang bị có phẩm chất cao. Người lùn am hiểu rèn đúc trang bị lại càng được hoan nghênh, bọn họ có thể rèn ra những loại vũ khí nóng bỏng tay. Mà người lùn là phân chi của Chu Nho, kỹ xảo rèn đúc của bọn họ chính là được kế thừa từ nền văn minh Chu nho lưu truyền tới bây giờ, dù rằng phần lớn bí tịch cũng đã bị thất lạc. Trang bị tốt do người lùn chế tạo đã thể dẫn đến một hồi tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu – tranh giành quyết liệt), vậy nếu chính Chu Nho chế tạo thì... Ha hả.

Bởi vậy ở trong tiểu thuyết, nhân vật chính chỉ cần không có tiền, sẽ chuyển sang hình thái Chu nho chế tạo một vài trang bị, sau đó lấy những thứ tàn phẩm (*) dùng để luyện tập hoặc tiện tay làm rađem đi bán đấu giá, khiến cho toàn bộ đại lục kinh động. Vô số quý tộc và kẻ cường thế vì những thứ tàn phẩm này mà tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, còn nhân vật chính thì vung tay mang hết tiền đi. Tiện thể nói luôn, toàn bộ thành phẩm đều được tặng cho các nữ nhân của hắn và trang bị đến tận răng cho đội quân.

(*tàn phẩm: sản phẩm lỗi, không hoàn hảo, trái nghĩa với thành phẩm)

Bàn tay vàng đáng yêu mà nghịch thiên đến cỡ nào, nhưng tình huống hiện tại là: kẻ nắm giữ bàn tay vàng đang bị trọng thương; hình thái Chu Nho của nhân vật chính đã thức tỉnh, nhưng hoàn toàn không có tư liệu và công cụ để thể hiện năng lực thần kỳ của hắn.

Thức ăn, quần áo hay nước thuốc, chỉ có một lựa chọn.

Đỗ Trạch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục càn quét ở trên đường, tuy nhiên chướng ngại xã giao của cậu cam đoan rằng cậu sẽ không trả giá với đối phương, hơn nữa ở khắp 72 chủ thành đều có Ma tộc, Đỗ Trạch sợ nếu mình nói nhiều sẽ làm bại lộ thân phận ngốc manh của cậu—— đặc biệt tại thành Halpas này.

Lúc trước từng nói qua, đại lục phản diện có 72 tòa thành, mỗi tòa thành tín ngưỡng một vị ma thần, ma thần mà thành Halpas tín ngưỡng đương nhiên chính là Halpas: ma thần xếp vị thứ 38 trong 72 ma thần, có danh hiệu "Bá tước của chết chóc và tiêu tan", với đôi mắt đỏ như máu, chính giữa xuất hiện hình chim đại cưu màu đen (đại cưu: một loại chim thuộc họ bồ câu)—— điều này chứng tỏ rằng tác giả lười nghĩ tên, từ trên baidu tìm được thiết định "72 ma thần của vua Solomon", vì cảm thấy phù hợp nên sau đó lấy dùng luôn, đỡ phải lo nghĩ biết bao nhiêu!

Bây giờ Đỗ Trạch mới hiểu được trước đây dung túng cho hành vi lười biếng của Nhất Diệp Tri Khâu rốt cuộc sai lầm cỡ nào. Trong '72 ma thần của vua Solomon', Halpas có một thuộc tính như vầy: món ăn chính là thịt người, không thể nào kết bạn với nhân loại. Vì thế Halpas của《 Hỗn Huyết 》cũng "Món ăn chính là thịt người, không thể nào kết bạn với Nhân tộc", mà chủ thành Halpas tín ngưỡng Halpas cho nên tự nhiên cũng " Món ăn chính là thịt người, không thể nào kết bạn với Nhân tộc".

Tiểu sinh cũng 'món chính là tác giả, không thể nào kết bạn với tác giả'.

Trên con đường phía trước tụ tập một đám Ma tộc, bọn họ vây quanh một cái bản thông cáo, thì thầm to nhỏ với nhau. Đỗ Trạch chần chờ, sau đó cẩn thận đến gần. Cậu không dám lẻn vào nên chỉ có thể đứng ở ngoài nghe ngóng chút tình hình.

"Chậc chậc, thành chủ đại nhân lần này cũng thật bạo tay."

"1, 2... 5 số 0, mười vạn kim tệ! Nhiều tiền quá đi!"

"Tỉnh lại đí, đó cũng không phải dành cho ngươi, ngươi có thể giao ra một vũ khí khiến thành chủ hài lòng sao?"

...

Đỗ Trạch chấn kinh, 10 vạn kim tệ tương đương với 1 triệu nhân dân tệ trên trái đất, thành chủ Halpas vì một thanh vũ khí tốt mà vung tiền như rác, xem ra gã quá coi thường những người chạy đua trang bị ở dị thế rồi. Nhưng sau khi Đỗ Trạch khiếp sợ thì liền bũn rũn, một tình tiết hợp khẩu vị như vậy tại sao lại xuất hiện trước mặt cậu. Đối với cậu bây giờ mà nói, nó giống như một cô em cởi hết quần áo ở trước mặt cậu, mà cậu cũng có khả năng nhào lên hốt cô em đó, nhưng lúc này, cô em mới tươi cười nói với cậu: em đang có kinh.

Đỗ Trạch ôm mặt khóc chạy đi.

Lách qua đám người, tầm nhìn Đỗ Trạch đột nhiên trở nên trống trải, thì ra là cậu đã đi tới quảng trường của thành Halpas. Giữa quảng trường có một pho tượng đại cưu màu đen, đại biểu cho Halpas. Đỗ Trạch ngây ngẩn cả người, bởi vì phía dưới pho tượng, cậu thấy một Ma tộc mặc bộ quần áo màu xanh, tay phải cầm một quyển sách, trước mặt đặt một cái sạp nhỏ, bên trên bày các loại rương và hộp với đủ mọi kiểu dáng.

—— không thể nào, người này sao lại ở đây?

Đỗ Trạch biết Ma tộc phía đối diện, bởi vì người mặc áo xanh đó chính là một vai phụ khá nổi bật trong《 Hỗn Huyết 》: hắn là một thương nhân, lai lịch rất thần bí, nhân vật chính và hắn từng vài lần giao dịch, song phương đều hợp tác vui vẻ. Hắn hình như tên là... Dan?

Lần đầu tiên nhân vật chính gặp Dan chính là một đoạn ngắn cẩu huyết kinh điển: trên đường đi dạo, nhân vật chính sẽ luôn đi đến một vài sạp hàng nhỏ, nhìn một vài thứ không chớp mắt. Sự thật chứng minh rằng những thứ đó căn bản đều là thần khí bị che đậy, mà trên sạp của Đan cũng có một thần khí. Ánh mắt Đỗ Trạch bất giác nhìn đến trên sạp lúc nào cũng toàn rương và hộp của Dan, bên trong chứa cái gì thì không ai biết, chỉ sau khi mua mới có thể mở ra, về phần mở ra cái gì thì phụ thuộc hoàn toàn vào nhân phẩm của người mua. Nhân phẩm của nhân vật chính thuộc cấp bậc nghịch thiên vô đối, cho nên hắn mở ra thần khí.

Ma đao. Thiêu Dục. (thiêu đốt dục vọng)

Nhắc đến thần khí này, tranh luận về nó cũng ầm ĩ không kém con mèo tinh lúc trước. Lực công kích của ma đao Thiêu Dục đích thực nghịch thiên, hơn nữa còn mang kỹ năng 'chống lành', vết thương bị nó tạo ra khó có thể khép lại. Nhưng tên như ý nghĩa, nó đồng thời sẽ phóng đại dục vọng của người sử dụng, cuối cùng khiến người sử dụng bị ma đao khống chế, biến thành kẻ điên khát máu. Nhân vật chính đương nhiên sẽ không bị ma đao khống chế, nhưng do chịu ảnh hưởng từ ma đao cho nên hắn trở nên ngày càng tàn bạo. Lúc trước, khi Nhất Diệp Tri Khâu giải thích như vậy, một hàng độc giả phía dưới "Ha hả", bọn họ đã quen đến chai sạn rồi —— ở trong người nhân vật chính có hệ chữa trị cơ mà, tác giả, ông có nhớ không, có nhớ không! ?

Mặc kệ lúc trước độc giả phun tác giả như thế nào, Đỗ Trạch bây giờ mà nói quả thực là buồn ngủ gặp gối đầu, cậu nhất thời cảm thấy rốt cuộc có thể đi đùa giỡn cô em tuyên bố đang có kinh kia rồi. Chỉ cần ở chỗ Dan đổi được ma đao, rồi lại đem bán cho thành chủ, có tiền lót bước rồi thì bọn họ còn lo không thể chinh phục thế giới sao.

Có nhân vật chính trong tay, ắt có thiên hạ.

Dan là một thương nhân rất kỳ quái, hắn không thèm quan tâm đến tiền tài, chỉ lấy thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú. Đỗ Trạch bắt đầu phân tích những vật có thể làm cho Dan chú ý, nghĩ thế nào cũng chỉ có 'những trang bị không ngừng hoàn nguyên'. Mắt kính và tai phone thì không thể bán đi, như vậy cũng chỉ còn lại có...

Đỗ Trạch nhìn đồng nhân văn không thể xé rách trên tay mình, quay đầu đi về khu buôn bán. Cậu mua thức ăn và nước uống trong một ngày, số tiền còn lại mua một cái áo ngắn, sau đó tìm một nơi hẻo lánh để thay quần áo. Tên ngốc manh cầm áo khoác len vừa thay ra, bi tráng đi về phía quảng trường.

Tao sẽ nhớ mày, tiểu mao. (cái áo khoác len bên ngoài tên nguyên văn là mao bối tâm, nên được gọi là tiểu mao)

Dan ngồi trên một cái ghế thấp, chăm chú lật quyển sách trong tay. Một cái bóng xuất hiện, Dan ngẩng đầu thì nhìn thấy một người khoác áo choàng đen rách rưới đang đứng ở trước mặt hắn.

Dan phút chốc tươi cười một cách chuyên nghiệp: "Các hạ muốn thử vận may sao? Mua một cái rương đi ~ "

Người khoác áo choàng đen không nói lời nào, ánh mắt nhìn qua sạp hàng một lượt, sau đó tùy ý chọn cái hộp nhỏ màu đồng. Dan cầm lấy cái hộp nhỏ kia, sau đó cười với người khoác áo choàng đen: "Các hạ muốn cái này phải không? Ngài là khách mới, ta mặt dày nhắc nhở một câu: cửa hàng của ta vốn không lấy tiền..."

Động tác người khoác áo choàng đen cắt ngang lời nói của Dan, người đó đem một bộ y phục kiểu dáng kỳ lạ đưa qua: "Dùng nó đổi."

Dan tiếp nhận bộ y phục kia, nhìn mấy lần, sau đó khéo léo nói: "Ta không thiếu quần áo."

"Ngươi sẽ không hủy được nó."

"A?" Hứng thú của Đan nháy mắt bị khơi lên, hắn thử hỏi: "Ngài đồng ý để ta thí nghiệm một chút không?"

Người khoác áo choàng đen không nói gì, như là ngầm đồng ý.

Dan buông lỏng tay ra, y phục kiểu dáng kỳ lạ kia cũng không rơi xuống đất, mà đang bắt đầu tự bốc cháy giữa không trung cho đến khi hóa thành một nắm bụi. Dan nhìn chằm chằm nắm bụi đó, thế nhưng chẳng nhìn thấy được cảnh như trong tưởng tượng. Lúc Dan vừa định nói chuyện, chợt nghe giọng nói mang sắc điệu kỳ diệu kia cất lên: "Khi hai mặt trăng lên đỉnh, ngươi sẽ nhìn thấy điều đó."

"Ý của ngài là nó sẽ phục hồi như cũ? Lúc đêm khuya?"

Chiếc áo choàng giật giật, xem biên độ mà đoán có lẽ là người bên trong đang gật đầu.

Dan gian xảo giấu đi hứng thú đã dâng lên cao ngút, thay vào đó tỏ ra có chút khó xử, nói với người khoác áo choàng đen: "Các hạ ngài xem, bây giờ còn còn lâu mới đến đêm khuya, căn bản không thể chứng minh —— đương nhiên không phải ta hoài nghi ngài đâu, chỉ là tiểu bản kinh doanh luôn nên cẩn thận thì tốt hơn..."

Người khoác áo choàng đen không nói một lời, nhưng sự yên lặng kì quái này khiến Dan đột nhiên có loại cảm giác khó tả, hắn khụ một tiếng: "Ta sẽ ở đây đợi đến đêm khuya, nếu đúng như lời các hạ nói, ta sẽ dâng thứ ngài muốn bằng hai tay."

Người khoác áo choàng đen vẫn không nói lời nào, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được sự lưỡng lự. Dan là người tinh tường, lập tức liền đề nghị: "Nếu các hạ tin lời ta, ngài cứ đi làm chuyện khác trước, ta sẽ vẫn đợi ở đây. Ngài có thể đi nghiệm chứng với những người chung quanh—— "

"Ngày mai, ngoài thành." Người khoác áo choàng đen lại một lần nữa cắt ngang lời nói của Dan: "Mang thứ đó đến."

Dứt lời, người khoác áo choàng đen cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi. Dan nhìn chằm chằm bóng dáng đó, nghĩ thầm rằng vị khách này thật sự là một người kỳ quái. Hắn vươn tay, nhúm bụi trên mặt đất bị một sức mạnh vô hình gom lại, nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.

Đến đây cho hắn thấy kỳ tích đi.

Đỗ Trạch thật không ngờ, cậu dạo chơi một ngày ở thành Halpas thì đã đạt được danh hiệu và thành tựu "Ma tộc cao cấp", "Vị khách kỳ quái". Lúc cậu đang trên đường trở về, tai phone ngạo kiều (chảnh cún) lại hết pin. Về phần giao dịch cùng Dan, theo nguyên văn《 Hỗn Huyết 》, Dan tuy rằng thần bí, nhưng vẫn rất đáng tin cậy, nhiều lần trợ giúp nhân vật chính giải quyết vấn đề nan giải.

Khi Đỗ Trạch sắp trở lại khe đá, cậu đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm cậu, mà cậu thì lại không có đường để trốn.

—— đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy huyết khế thú.

Một hình người được xây dựng hoàn toàn từ những ký tự đỏ như máu, không hề có chút trọng lượng đáp xuống trước mặt cậu. Khuôn mặt được dựng từ ký tự không có ngũ quan, nhưng Đỗ Trạch cảm giác nó đang nói: ta tìm được ngươi rồi.

Đỗ Trạch hoa mắt, hình người đỏ như máu đột nhiên biến mất tăm, Tu đứng cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt theo dõi cậu.

"Ngươi đi đâu... ?"

Tuy rằng tai phone lại dở chứng, nhưng Đỗ Trạch vẫn nghe được đại khái. Đỗ Trạch không nghĩ rằng sau khi tỉnh dậy, Tu lại cư nhiên đi tìm cậu, thậm chí còn vận dụng huyết khế, cậu rốt cuộc có thể xem như chiếm một vị trí nhỏ nhoi ở trong lòng của nhân vật chính không?

Bởi vì tai phone hết pin, cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể quơ quơ thức ăn trong tay, ý bảo cậu vừa mới đi đổi thức ăn.

Tu dường như có chút sững sờ, sau đó lại hỏi: "... ?"

Đỗ Trạch đoán rằng, hẳn là nhân vật chính đang hỏi thức ăn này kiếm được từ đâu, nhưng không có máy trợ thính hỗ trợ, cậu không thể mở miệng được. Cậu không biết phải giải thích với Tu thế nào, bởi vì Chu nho mẫn cảm hơn nữa còn rất tò mò, hay nói cách khác, bệnh đa nghi của bọn họ luôn luôn rất nặng. Nhưng Đỗ Trạch chẳng thể nói, thanh âm nghẹn ở trong yết hầu, không thể thốt ra ngoài.

—— A Trạch chính là một tên ngốc... Nói lời nào cũng khiến người ta cười muốn chết.

Không đợi Đỗ Trạch giải thích, Tu tựa hồ có chút chống đỡ không nổi nữa. Vừa nãy lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện không thấy Đỗ Trạch đâu, cơ hồ ép bản thân đứng lên đi tìm vật sở hữu của mình.

... Không thể chịu đựng được.

Chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ vì thấm đầy máu, Đỗ Trạch hồn bay phách tán chạy tới đỡ lấy Tu như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống, ở khoảnh khắc đó, Tu nắm chặt lấy cậu, Chu Nho ngửa đầu, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời dị thường.

"Đừng..."

Đỗ Trạch cố gắng nhưng chỉ nghe được chữ đầu "Đừng", cậu nhìn Chu Nho vì đau mà đôi mắt có vẻ đáng thương cùng ướt át, phút chốc tựa như một đứa trẻ bị bệnh, khóc oa oa làm nũng với người lớn, vì thế câu nói kia chắc là "Đừng bỏ rơi ta" ?

Ôi mẹ ơi, manh quá đi!

Vì thế ở dưới ánh mắt của Tu, một tên ngốc manh dị thường kiên định gật đầu, sợ đối phương không thấy rõ lại gật thêm lần nữa.

Về sau độc giả ngốc manh mỗi khi nhớ tới hồi ức này liền đấm ngực giậm chân, dục vọng chiếm giữ của Tu với cậu chính là bắt đầu từ đây, sau đó càng trở nên không thể vãn hồi, cậu rốt cuộc ngu xuẩn cỡ nào mới xem cái loại thái độ độc chiếm này thành làm nũng, cậu còn meo meo gật đầu hai lần!

Đỗ Trạch mang theo nhân vật chính "manh" trở về. Chờ sau khi bọn họ rời đi không lâu, trong không khí xuất hiện chút dao động, một bóng người hiện ra.

Dan dùng cuốn sách cầm ở trên tay vỗ vỗ vào đầu, nhìn phương hướng hai người rời đi, để lộ một nụ cười không rõ hàm ý.

"Ai da, ta nhìn thấy gì đây, huyết khế, Nhân tộc còn có một... Chu Nho?"

******

******

1 thủy tinh tệ =1000 kim tệ, 1 kim tệ =10 ngân tệ =1000 đồng tệ ( nhân dân tệ )

Phân cấp chiến sĩ: kiếm sĩ → đại kiếm sĩ → kiếm sư → đại kiếm sư → kiếm thánh → võ thần ( từng đẳng cấp phân ra ba bậc: thấp, trung, cao)

Phân cấp ma pháp sư: ma pháp học đồ → ma pháp sư → ma đạo sĩ → ma đạo sư → pháp thần (từng đẳng cấp phân ra ba bậc: thấp, trung, cao)

Giai cấp Nhân tộc: bình dân → chiến sĩ → kỵ sĩ → tước sĩ → nam tước → tử tước → bá tước → hầu tước → công tước

Cấp bậc ma pháp \ chiến kỹ: 1-9 bậc, cấm chú \ cấm kỹ

Cấp bậc ma thú: 1-9 bậc, thần thú

—— Thiết định《 Hỗn huyết 》

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật chính: Đừng rời khỏi tầm mắt ta.

Độc giả: Tiểu sinh... tiểu sinh chỉ đi vệ sinh thôi mà.

Tác giả (ngồi xổm trên bậc thang ngoài nhà WC): Ta còn phải đợi bao lâu nữa vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi